Hai vị cán bộ trung niên đi theo Trần Kiếm cũng lộ vẻ khiếp sợ, vội vàng bước tới trước mặt, cúi chào Trịnh Hiểu Yến. Trịnh đại tiểu thư lại nhận được vô số lời tán tụng. Nếu Trịnh Hiểu Yến là nam, e dù cho là con của Trịnh Quảng Nghĩa tuyệt đối sẽ không được đối xử như vậy. Dù sao còn có cấp trên ở đây, phải chú ý đến tôn ti trật tự cơ bản. Lai lịch Lưu Vĩ Hồng cũng không nhỏ. Nhưng Trịnh Hiểu Yến là phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đừng nói tới người khác, cho dù là vị thượng cấp ấy cũng không hẹp hòi.
Trần Kiếm liền giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến.
Hai người này, một vị là Trương Bồi Hằng, phó Bí thư Thành ủy, phân công quản lý xây dựng kinh tế. Còn người kia là Cố Thiết Thành, phó Chủ tịch Thường vụ thành phố, đều trên dưới năm mươi tuổi, tương đương với Trần Kiếm.
Phó Bí thư Thành ủy phân công quản lý xây dựng kinh tế, lúc này rất phổ biến. Rất nhiều bộ máy huyện thị đều có vị phó Bí thư này. Thậm chí, trong bộ máy Đảng ủy cấp tỉnh cũng được thiết lập như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cúi chào Trương Bồi Hằng.
Bằng trực giác, Lưu Vĩ Hồng biết rằng hai vị này đều là thân tín của Trần Kiếm. Tuy bốn người cùng đứng chờ ở cửa khách sạn Côn Luân, nhưng từ đầu đến cuối, vô tình đều có khoảng cách với Hạ Cạnh Cường, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Có lẽ mấy người này không có quan hệ nhất định với Hạ Cạnh Cường vừa mới đến nhậm chức. Trần Kiếm là người lọc lõi trong quan trường, tạm thời còn chưa hiểu hết, nắm giữ quyền lực, thủ đoạn lung lạc lòng người, nhất định rất cao minh.
Lưu Vĩ Hồng đã từng gặp gỡ mấy nhân vật số một của các thành phố cấp 3 như Lục Đại Dũng, Tân Minh Lượng và Tào Chấn Khởi đều như thế.
Đã đoán trước tình hình quan trường các nơi trong cả nước không khác nhau gì mấy.
Các đồng chí trong bộ máy thành phố Bình Nguyên, gồm cả các vị tai to mặt lớn dưới huyện, trước khi thật sự biết được thủ đoạn của Hạ Cạnh Cường, chắc chắn sẽ tiếp tục đoàn kết xung quanh Trần Kiếm, đây cũng là kỹ xảo cơ bản để sinh tồn trong quan trường.
Trước cửa khách sạn xôn xao một lúc, Trần Kiếm bèn mời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đi vào.
Khách sạn Côn Luân lúc này là một trong những khách sạn sang trọng nhất Bắc Kinh. So với khách sạn Thời Đại do Cổ Hiểu Lượng làm Tổng giám đốc thì còn sang trọng hơn một bậc. Trong phòng ăn, khách đến khách sạn dùng cơm hết người này tới người khác, nối liền không dứt.
Đi xuyên qua đại sảnh để đến thang máy, trên đoạn đường ngắn ngủi đó, Hạ Cạnh Cường và Trịnh Hiểu Yến đã phải dừng lại ba lần để chào hỏi mọi người, đều là các cán bộ lãnh đạo cấp Vụ, Cục của các bộ và ủy ban trung ương. Trịnh Hiểu Yến nổi tiếng là chị cả ở Bắc Kinh, mạng lưới quan hệ rất lớn, quen biết nhiều người, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Trước khi Hạ Cạnh Cường đi khỏi Bắc Kinh, cũng công tác tại các cơ quan ở Bắc Kinh, so với Lưu Vĩ Hồng thì y biết nhiều người hơn.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, một đám người từ cửa khách sạn đi vào, vây quanh một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi và hai người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng.
Hai mắt Lưu Vĩ Hồng hơi nhíu lại, cảm thấy dường như đã gặp người đàn ông trung niên ở đâu rồi, lại không nhớ rõ được. Lưu Vĩ Hồng có thể khẳng định, ấn tượng này có từ trước khi hắn tái sinh. Mấy năm ngắn ngủi sau khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng luôn có ấn tượng mạnh với các nhân vật quan trọng mà mình đã từng gặp gỡ.
- Toàn Thanh Hoa, con trai Tổng giám đốc Toàn của công ty Sắt thép phương Bắc.
Trịnh Hiểu Yến nhận thấy nghi hoặc của Lưu Vĩ Hồng, liền giải thích nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng giật mình, khẽ gật đầu.
Bên thế giới song song kia, sau đó không lâu, sẽ xảy ra một vụ án kinh tế lớn, mà Toàn Thanh Hoa là diễn viên chính của vụ án này.
Toàn Thanh Hoa là con trai của Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc công ty Sắt thép phương bắc Toàn á Hào, là trợ lý Tổng giám đốc công ty sắt thép phương bắc, kiêm Tổng giám đốc công ty thương mại quốc tế sắt thép phương bắc, được xem là một trong “bốn thiếu gia Bắc Kinh”, cũng là nhân vật trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết rằng, nếu dựa theo lịch sử trước đây, tháng tới, đám con ông cháu cha họ Toàn này đều bị bắt cả, bị buộc tội nhận hối lộ và đưa hối lộ, hai tội danh cùng một lúc, bị phán tử hình, hoãn lại đến hai năm sau mới chấp hành.
Ở thế giới kia, lúc vụ án Toàn Thanh Hoa xảy ra là nhà họ Lưu đã thất thế rồi. Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng với vụ án Toàn Thanh Hoa vì trong một lần ngẫu nhiên tụ tập với đám anh em Hồ Ngạn Bác, Trình Huy nói chuyện phiếm mà biết được. Hồ Ngạn Bác và Trình Huy quen biết đám người Toàn Thanh Hoa, tất nhiên phải khác với quần chúng bình thường. Theo họ nói, sở dĩ Toàn Thanh Hoa bị phán án nặng thật ra cũng chỉ là người chịu tội thay, là vật hy sinh cho đấu tranh chính trị. Một nhân vật có thế lực chính trị to lớn cùng với lãnh tụ nhờ vào án của Toàn Thanh Hoa mà làm đám con ông cháu cha phải kinh sợ.
Toàn Thanh Hoa tự xưng là “bốn thiếu gia Bắc Kinh” cũng chỉ là tự mình khoe ra, thậm chí có thể nói là tự dát vàng lên mặt mình. Dựa vào lai lịch của gã, thì lại không thể đánh đồng với đám Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng và đám con ông cháu cha khác. Nhưng mấy đại nhân vật chính trị kia “mượn đầu” Toàn Thanh Hoa lập uy. Thật sự làm kinh sợ chỉ có thể là đám con ông cháu cha ngang bằng hay thậm chí là kém hơn Vương Thiện.
Thật ra, nếu đem toàn bộ hành vi phạm tội của Toàn Thanh Hoa ra cũng đã đủ để chấn động, khiến gã rơi đầu rồi. Sở dĩ án tử hình được hoãn chính là vì cần phải chơi thêm một ván cờ. Vị đại nhân vật ấy e là muốn rung cây dọa khỉ, sợ ép Toàn Thanh Hoa đến đường cùng, cho gã cắn càn lung tung, nếu khống chế không tốt thì cũng sẽ có cảnh mà vị đại nhân vật kia không muốn nhìn thấy.
Tình hình như vậy diễn ra vô số kể trong các cuộc đấu tranh chính trị, không có gì là lạ.
Giờ Lưu Vĩ Hồng còn nhớ như in, lúc đám người Hồ Ngạn Bác bàn về vụ án này, vẻ mặt đầy trào phúng và khinh thường, có lẽ là cười chê Toàn Thanh Hoa đã tự nâng giá mình lên quá cao.
Toàn Thanh Hoa lúc này là Tổng giám đốc công ty thương mại sắt thép quốc tế phương Bắc, làm việc cùng mấy người nước ngoài. Nhưng đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng để ý.
Có lẽ Toàn Thanh Hoa cũng không chú ý đến Trịnh Hiểu Yến, bằng không chắc chắn sẽ đến đây chào hỏi vài câu.
Đám người Trần Kiếm mở tiệc chiêu đãi Lưu Vĩ Hồng trong phòng riêng ở lầu ba khách sạn Côn Luân. Gian phòng này rất sang trọng, có phòng lớn, phòng ăn, phòng vệ sinh, đầy đủ tiện nghi. Bên trong trang hoàng cũng rất đẹp, trang nhã sang trọng.
- Phó Cục trưởng Lưu, chủ nhiệm Trịnh, mời!
Trần Kiếm vô cùng nhiệt tình, hơn nữa, việc tốt thì không nhường ai mà đóng vai chủ nhà. Chủ tịch thành phố Hạ lại trở thành người tiếp khách.
Nhưng nhìn qua, Chủ tịch thành phố Hạ cũng không tức giận chút nào, rất điềm tĩnh tự nhiên.
Trần Kiếm mời Lưu Vĩ Hồng ngồi ghế trên, còn mình ngồi ghế chủ nhân tiếp khách. Lưu Vĩ Hồng hơi khiêm nhường một chút, rồi thản nhiên ngồi xuống. Hôm nay thành phố Bình Nguyên mở tiệc chiêu đãi hắn, hắn thật sự không cần phải khách khí.
Trong phòng riêng có sáu người khách thì cũng có sáu người phục vụ. Những người khách vừa ngồi xuống, các cô phục vụ liền đưa khăn nóng cho khách, vội vàng mở khăn ăn cho khách… Các cô phục vụ ở khách sạn Côn Luân đều được lựa chọn cẩn thận. Các cô đều trên dưới hai mươi tuổi, diện mạo xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, động tác tao nhã, cho thấy họ đã trải qua một khóa huấn luyện vô cùng nề nếp. Các cô mặc sườn xám màu đỏ xẻ cao, trong lúc đi lại, cặp đùi tuyết trắng như ẩn như hiện, rất đẹp mắt.
Trần Kiếm than thở nói:
- Bắc Kinh đúng là Bắc Kinh, so với vùng giải phóng cũ của chúng tôi quả nhiên là một trời một vực. Không biết khi nào Bình Nguyên chúng ta mới có khách sạn sang trọng như vậy.
Cố Thiết Thành thuận miệng phụ họa nói:
- Đúng vậy, Bình Nguyên chúng ta chưa khi nào có khách sạn xa hoa như vậy, mới chứng minh chúng ta xây dựng kinh tế chính là lên một bậc thang.
Phó Bí thư Thành ủy Trương Bồi Hằng cười nói:
- Chuyện này e là không dễ dàng. Cơ sở ở Bình Nguyên chúng ta thật sự quá kém, cũng không có xí nghiệp công nghiệp hay khai thác mỏ, lại thiếu các cơ sở buôn bán phát triển mạnh, muốn kinh tế phát triển với tốc độ cao, quả thật khó khăn rất lớn. Phi thương bất phú (có kinh doanh mới làm giàu) mà.
- Khụ! Đồng chí Bồi Hằng, anh đừng nhắc đến xí nghiệp khai thác mỏ và công nghiệp của chúng ta trước mặt phó Cục trưởng Lưu và Chủ nhiệm Trịnh nữa, thật ngượng ngùng. Bình Nguyên chúng ta, thật sự có thể gọi là nhà máy hiện đại hóa thì có mấy cái đâu? Sau khi Chủ tịch thành phố Hạ tới đã bỏ biết bao công sức với mấy cái nhà máy đó? Sản phẩm bán ra của mấy nhà máy đó trong vài tháng nay được bao nhiêu tiền? Có mấy nhà máy, đừng nói là phá sản mà bán, cho dù tặng không, người ta còn không vui lòng nhận nữa.
Trần Kiếm nhẹ nhàng vỗ đùi, liên tục lắc đầu.
Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói:
- Quả thật là như thế. Bản tính của thương nhân là trục lợi, không kiếm được tiền, chắc chắn là không vui. Tôi vì chuyện này thật sự rất lao tâm khổ trí.
Trần Kiếm cười nói:
- Chủ tịch thành phố thật khiêm tốn. Người khác đụng phải tình hình này là hết đường xoay sở. Nhưng Chủ tịch thành phố Hạ không phải người bình thường. Nói thật, từ đầu tôi không nghĩ được mấy nhà máy rách bươm kia lại có thể bán đi một cách thuận lợi như vậy. Đúng là tài giỏi.
- Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ, có câu “cùng tắc biến”. Làm việc dù sao cũng không thể nóng vội, phải đi từng bước một. Xe đến trước núi ắt có đường thôi.
Trịnh đại tiểu thư khéo léo nhắc nhở Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường, các người cũng không cần phải nóng vội. Nói thế nào thì cũng phải chờ qua một tuần rượu, năm món ăn rồi mới bàn công việc chứ? Ngồi xuống ghế dựa còn chưa nóng mông, đã khẩn cấp cầu xin, không khỏi hơi khó nuốt một chút.
Trần Kiếm liên tục gật đầu nói:
- Đúng, đúng. Chủ nhiệm Trịnh nói rất có lý, xe đến trước núi ắt có đường. Mặc kệ bao nhiêu khó khăn luôn có thể vượt qua.
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói phải.
Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ liền mang rượu và thức ăn lên. Thức ăn vô cùng phong phú, rượu cũng là rượu Ngũ Lương thượng hạng. Lãnh đạo thành phố Bình Nguyên đãi khách rất có thành ý.
Trần Kiếm ra hiệu cho nhân viên khui rượu, tự mình đứng dậy rót rượu cho Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư Trần, thật không dám đâu.
Trần Kiếm cười nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, hôm nay anh và Chủ nhiệm Trịnh là khách quý của chúng tôi. Con người tôi ăn ngay nói thẳng, nhất là bạn bè tụ hội thì có gì nói đó. Nếu có gì không đúng, xin hai vị lãnh đạo bỏ qua.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười, khách sáo vài câu.
Không khí bữa tiệc rất thân thiết. Đám người Trần Kiếm, Trương Bồi Hằng, Cố Thiết Thành thay phiên nhau kính rượu Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, tâng bốc lên tận trời, chỉ không khỏi có vẻ bỏ Hạ Cạnh Cường qua một bên.
Cũng may, đêm nay hai vị khách chính là Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến. Hạ Cạnh Cường là chủ nhà, cũng không đến nỗi xấu hổ.