Chương 758: Chủ nhiệm Phương, tay không nên vươn quá dài!
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Trong phút chốc Giang Ngọc Minh và Thẩm Bảo Quân trợn mắt há mồm.
Một Chủ tịch thị xã nho nhỏ, lại dám đưa ra tối hậu thư như vậy đối với Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Chẳng phải điên rồi sao?
Cho dù cậu là con cháu Lưu gia, nhưng làm vậy cũng quá ngông cuồng rồi!
Giang Ngọc Minh đầy hồ nghi cầm lấy tờ giấy, ánh mắt vừa quét qua, lập tức bị thu hút, hai chân mày chau lại. Thẩm Bảo Quân cũng vội vàng bước lên, xem qua một lượt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nhìn lén Lưu Vĩ Hồng, nhưng chỉ thấy Lưu Vĩ Hồng đã ngồi xuống ‘ghế thẩm vấn’, lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt không hề liếc nhìn về bên này.
-Cái này…cái này làm sao cậu có được?
Một lúc sau, Giang Ngọc Minh ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng, sắc mặt tái nhợt tái nhợt từng hồi, biến ảo không ổn định, dường như còn có chút hoài nghi, nhưng nhiều hơn chính là sự hoảng sợ bất an.
Lưu Vĩ Hồng giơ tay phải lên, vỗ vỗ vài cái, cũng lười nói chuyện.
Nếu như đại sát khí cũng đã đưa lên rồi, thì cũng không cần phải nhiều lới với mấy người như Giang Ngọc Minh nữa.
Giang Ngọc Minh cắn chặt răng, đứng dậy, liếc nhìn qua Thẩm Bảo Quân, có ý bảo y trông chừng Lưu Vĩ Hồng, rồi bước nhanh ra cửa.
Không khí trong phòng lập tức trở nên khó xử, Thẩm Bảo Quân thần sắc ngượng ngùng, dường như muốn nói gì đó với Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Lưu Vĩ Hồng phẩy phẩy tay áo về phía y, hơi chán ghét nói:
-Ông, đi ra ngoài!
Mặt Thẩm Bảo Quân nhất thời đỏ bừng, như có thể nhỏ ra hai giọt máu, hai mắt mở thật to.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng thư thả quét qua, linh hoạt, nhưng sắc bén vô cùng.
Thẩm Bảo Quân không kìm nổi cả người run lên, hé miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng ở hành lang, hai tay nắm chặt lấy nhau, có thể thấy được Phó cục trưởng Thẩm bây giờ đang phẫn uất tới mức nào!
Chỉ là Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không quan tâm đến sự phẫn nộ của y.
Hai bên hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc, Thẩm Bảo Quân cho dù tức đến lộn ruột, cũng không có cách nào khác.
Lưu Vĩ Hồng đứng lên, đi vào phòng nghỉ, ngồi lên sô pha, mở TV.
Thẩm Bảo Quân lại vội vàng đến bên ngoài phòng nghỉ, thỉnh thoảng lại ghé mắt quan sát một chút. Bất luận thế nào, Giang Ngọc Minh cũng đã dặn dò, phải coi chừng Lưu Vĩ Hồng, nhiệm vụ này phải hoàn thành.
Lưu Vĩ Hồng tự mình pha một ly trà, ngồi dựa vào ghế sô pha xem TV, bộ dáng rất thoải mái.
Khoảng chừng một giờ trôi qua, Thẩm Bảo Quân đang ở ngoài hành lang chợt lớn tiếng chào:
-Chào Chủ nhiệm Phương!
Phương Đông Hoa rốt cuộc cũng đã đến đây!
Nhưng lời chào của Thẩm Bảo Quân hoàn toàn không gây chú ý, hiển nhiên Phương Đông Hoa vốn không có tâm tư để ý đến y, Thẩm Bảo Quân bị lão Đại làm cho mất mặt, chỉ có thể ngượng ngùng đứng sang một bên.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Giang Ngọc Minh đi vào phòng nghỉ, nói với Lưu Vĩ Hồng đang xem TV:
-Chủ tịch thị xã Lưu, Chủ nhiệm Phương đã đến rồi, mời cậu qua nói chuyện.
Giọng điệu thật sự rất nhẹ nhàng thân thiết.
Lưu Vĩ Hồng không hề ngước mặt lên, thản nhiên nói:
-Mời Chủ nhiệm Phương qua bên này nói chuyện đi.
Giang Ngọc Minh kinh hãi, không biết nên làm như thế nào.
-Ngọc Minh, ông đi ra ngoài một lúc.
Không biết từ khi nào, Phương Đông Hoa đã vào phòng nghỉ, bình tĩnh nói.
-Vâng, Chủ nhiệm Phương!
Giang Ngọc Minh vội vàng “Vâng” một tiếng, âm thầm thở phào, bước nhanh ra ngoài.
Lưu Vĩ Hồng nói đúng, chuyện này bây giờ đã hoàn toàn không phải việc y có thể nhúng tay vào nữa, cho dù là Phương Đông Hoa, nếu ứng phó không đúng, cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng kiêu ngạo ương ngạnh cũng có lý do.
Chờ Giang Ngọc Minh đi ra ngoài rồi, Lưu Vĩ Hồng mới chậm rãi đứng lên, chuyển hướng nhìn Phương Đông Hoa.
Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng mặt đối mặt nói chuyện với Phương Đông Hoa.
Nhìn qua, Phương Đông Hoa khoảng năm sáu, năm bảy tuổi, bộ dạng cao lớn, tai to mặt lớn, quả thật rất giống với hình tượng cán bộ đáng ngưỡng mộ trong lòng quần chúng. Mặc một áo jacket màu đen, quần màu đen, giày da đen, giả dạng như rất mộc mạc, nhưng lại rất uy nghiêm. Người ở địa vị cao lâu ngày, sớm đã nuôi dưỡng được khí độ uy nghiêm này, nhất cử nhất động đều có thể biểu lộ ra.
Phương Đông Hoa đang nhìn đánh giá Lưu Vĩ Hồng, nhưng ánh mắt nhìn qua lại rất bình tĩnh.
-Chủ nhiệm Phương, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói.
Phương Đông Hoa gật gật đầu, chậm rãi bước đến, ngồi lên ghế sô pha.
Lưu Vĩ Hồng tắt TV, pha trà, đặt trước mặt Phương Đông Hoa.
-Cảm ơn!
Phương Đông Hoa trầm giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống phía đối diện Phương Đông Hoa, tư thế ngồi tương đối thoải mái, hai mắt nhìn thẳng Phương Đông Hoa, sắc mặt cũng rất bình tĩnh.
Phương Đông Hoa không nói gì, chỉ đưa chén trà lên uống, có chút hứng thú nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng dường như cũng không hề che giấu ánh mắt chính mình, đánh giá Phương Đông Hoa.
Nghe đồn, tính cách Phương Đông Hoa rất nóng nảy. Nhóm cán bộ cấp cao thời bọn họ, dường như ít nhiều đều có một chút tác phong gia trưởng như vậy, thích làm một chút độc đoán, thường không thích tiếp nhận những ý kiến không đồng ý với mình. Nhưng bây giờ xem ra, Chủ nhiệm Phương vẫn chưa thể hiện ra sự thô bạo của mình.
-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lần này tổ chuyên án mời cậu đến đây, thực ra cũng chỉ muốn xác thực một chút tình hình. Bởi vì mấy ngày trước Hồ Ấu Thanh có nói, cậu đã mở tiệc chiêu đãi y ở Câu lạc bộ Duy Đức mấy lần, còn tặng cho y trà thuốc và những quà cáp khác nữa. Vì tính thận trọng chính xác, nên mới mời cậu đến đây để xác nhận lại, chứ không có ý gì khác…
Một lúc sau, Phương Đông Hoa chậm rãi nói, giọng điệu có vẻ bình thản, lộ ra vài phần khách khí.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
-Chủ nhiệm Phương, chuyện là như thế này. Vì việc cho vay của Ngân hàng Công thương tỉnh, tôi quả thực có đại diện cho Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương mở tiệc chiêu đãi Hồ Ấu Thanh mấy lần, cũng có tặng trà thuốc cho y mấy lần. Những thứ này thật sự có thể tìm được trong hóa đơn chi trả của Ủy ban nhân dân thị xã.
Đối với những chuyện như vậy, Lưu Vĩ Hồng không nhất thiết không thừa nhận. Cũng chỉ là tình người qua lại lẫn nhau mà thôi. Trước sau Ngân hàng Công thương tỉnh cho vay sáu mươi triệu, nếu chiếu theo ‘giá thị trường’, ít nhất cũng phải sáu triệu trở lên tiền hoa hồng, như vậy cũng đã là mức thấp nhất rồi. Chỉ mời Hồ Ấu Thanh ăn cơm mấy lần, tặng chút trà thuốc, đã nắm chắc được khoản vay sáu mươi triệu, quả thực là ‘truyện nghìn lẻ một đêm’, nếu nói cho những người đi vay khác nghe thì đánh chết họ cũng không tin.
Làm sao có thể có chuyện tốt như vậy được, làm như ngân hàng là mở cho nhà cậu sao?
Nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là Hồ Ấu Thanh nể mặt Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng. Hồ Ấu Thanh biết rất rõ, có nhiều lúc có thể lấy tiền, nhưng có nhiều lúc tình người còn quan trọng hơn tiền nhiều.
-Mặt khác, Hồ Ấu Thanh còn nói, trong một số việc khác xảy ra ở Câu lạc bộ Duy Đức, có liên quan đến vấn đề tác phong giữa nam và nữ. Những chuyện này, cậu biết chứ?
Phương Đông Hoa lại trầm mặc một hồi, rồi thản nhiên hỏi.
-Không biết!
Lưu Vĩ Hồng đáp không chút do dự:
-Tôi cũng chỉ là khách của Câu lạc bộ Duy Đức, còn những tình hình vận hành bên trong, tôi biết không nhiều lắm.
Phương Đông Hoa hơi chau mày, ánh mắt bỗng nhiên lộ vẻ linh hoạt, sắc bén.
Lưu Vĩ Hồng không hề trốn tránh, cũng không thèm để ý, thản nhiên nói:
-Chủ nhiệm Phương, nếu thật sự chỉ là xác minh một số việc, Ủy ban Kỷ luật tỉnh không nhất thiết phải huy động quá lớn như vậy, hoàn toàn có thể tìm hiểu ngay tại Hạo Dương. Không giấu gì Chủ nhiệm Phương, trong khoảng thời gian này, công việc ở thị xã cũng khá bộn bề, đi quá lâu, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến nhiều việc.
Lời này, chính là muốn nói rõ cho Phương Đông Hoa biết, ông làm như vậy, tôi thật sự không thích!
Ánh mắt Phương Đông Hoa chợt lóe lên, trầm giọng nói:
-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, Bộ máy Ủy ban nhân dân thị xã và Thị ủy Hạo Dương cũng đều là một mà. Cậu cũng nên tin tưởng những đồng chí khác, lúc không có cậu ở đó, họ cũng có thể làm tốt được mọi việc.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
-Chủ nhiệm Phương, bộ máy Ủy ban nhân dân thị xã và Thị ủy Hạo Dương là một, nhưng việc phân công công tác của các đồng chí lại không giống nhau. Bí thư Tống Hiểu Vệ thông thường không quản lý những việc ở phương diện kinh tế. Có một số việc, ông ấy cũng thực sự không rõ lắm. Dù sao trước đây, ông ấy cũng chưa từng làm việc ở cơ sở, mấy năm ở bên cạnh ông, chủ yếu cũng chỉ nắm về phương thức làm việc của Ủy ban Kỷ luật. Công việc của Ủy ban Kỷ luật và công việc quản lý kinh tế khác nhau rất nhiều. Cho dù là việc xây dựng Đảng, cũng khác nhau rất nhiều. Công việc ở Ủy ban nhân dân thị xã, Bí thư Tống chưa chắc đã nắm được.
Hai hàng lông mày của Phương Đông Hoa chau lại, có chút không hài lòng nói:
-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, những đồng chí trong bộ máy, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo chủ chốt, cần phải làm tốt công tác đoàn kết.
Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói:
-Chủ nhiệm Phương dạy bảo rất đúng. Muốn làm tốt tất cả những việc trong thị xã, điều quan trọng nhất chính là sự đoàn kết trong bộ máy. Nếu những cán bộ lãnh đạo chủ chốt ai đi đường nấy thì sẽ rối loạn hoàn toàn. Đừng nói đến sự phát triển kinh tế, chỉ e những công việc bình thường nhất cũng làm không tốt được.
Phương Đông Hoa lại trầm mặc.
Lão bỗng nhiên phát hiện, Lưu Vĩ Hồng này thật sự khó đối phó hơn cả trong tin đồn. Chẳng trách bọn Tống Hiểu Vệ, Tào Chấn Khởi, đều phải nhiều lần kinh ngạc, xem ra không phải chỉ đơn giản là một người có xuất thân tốt mà thôi.
-Chủ nhiệm Phương, thật ra muốn làm tốt công việc, làm tốt công tác đoàn kết, cá nhân tôi cho rằng, phương pháp tốt nhất chính là đúng người đúng việc, mỗi người hãy làm thật tốt công việc ở vị trí của mình, vậy là được rồi. Ví dụ nói vụ án Hồ Ấu Thanh ở Ngân hàng Công thương tỉnh, chủ yếu vẫn nên do hệ thống ngân hàng điều tra. Dù sao ngành nào có thủ thuật riêng của ngành ấy mà. Cho dù Ủy ban Kỷ luật tỉnh có thông thạo những cán bộ của nghiệp vụ tài chính, nhưng cũng không chuyên nghiệp được như những cán bộ trong hệ thống ngân hàng. Có những chuyện, có lẽ phải tin tưởng vào chuyên gia. Nếu những người không hiểu gì lại cứ nhúng tay vào, chưa chắc đã có kết quả tốt.
Không đợi Phương Đông Hoa nói gì, Lưu Vĩ Hồng lại nói thêm.
Phương Đông Hoa nhướn mày, lạnh lùng nói:
-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu như vậy là đang phê bình công việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sao?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Chưa đến nỗi phê bình, chỉ là một kiến nghị thôi. Chủ nhiệm Phương, tôi vẫn là câu nói đó, mỗi người, mỗi bộ phận, tốt nhất nên làm tốt công việc ở vị trí của mình, đừng vươn tay quá dài. Nếu không, những đồng chí khác rất khó triển khai công việc, mà cũng khó đưa ra ý kiến gì được.
Phương Đông Hoa lại chau mày.
Lưu Vĩ Hồng giơ tay lên xem đồng hồ, nói:
- Chủ nhiệm Phương, thời gian không còn sớm , tối nay nói đến đây thôi. Những chuyện có liên quan đến câu lạc bộ Duy Đức, ngày mai chúng ta sẽ nói tỉ mỉ hơn. Ngài sẽ cảm thấy khá hứng thú đấy. Mặt khác còn phiền Chủ nhiệm Phương sắp xếp cho tôi mượn một chiếc xe, mấy ngày tới tôi ở Đại Ninh có khả năng sẽ đùng đến.