Xông vào là bốn năm người cảnh sát, có người mặc đồng phục, cũng có người mặc thường phục. Sau tiếng “không được nhúc nhích”, ánh sáng của đèn cameras không ngừng chớp sáng. Họ đuổi toàn bộ những người ở trên giường xuống.
Quần áo của cả ba người đều không chỉnh tề. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung chỉ mặc quần lót. Tiểu thư mát xa số mười một cũng chỉ mặc quần lót. Tiểu thư mát xa số mười sáu thì có tốt hơn một chút, nhưng quần áo tán loạn, bộ ngực sữa thì lộ ra hơn nửa.
Nhìn qua, đây chính là hiện trường bán dâm.
- Đứng lên!
Một cảnh sát trẻ tuổi tiến nhanh lên về phía trước, định lôi Cung Bảo Nguyên dậy.
Cung Bảo Nguyên đang ngồi ở trên giường, hai mắt híp lại, giơ tay lên, nói:
- Cảnh sát là sao? Đừng thô bạo, tôi phối hợp. Tôi hoàn toàn phối hợp.
Thấy bộ dạng này của Cung Bảo Nguyên, người cảnh sát kia không động thủ nữa, liền đứng ở trước giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên, dường như sợ anh ta có hành động gây rối gì.
- Anh phối hợp là tốt rồi, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Một cảnh sát khoảng ba bốn mươi tuổi, đứng ở cửa, một tay chống nạnh, cười lạnh nói. Xem cầu vai của anh ta hẳn là thanh tra cảnh sát cấp hai. Chắc người này là người cảnh sát đứng đầu.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ. Nghe ra có thể biết bên Hồ Thiên Hậu cũng xảy ra cảnh tượng tương tự như bên này.
Nếu muốn bắt sống, tự nhiên sẽ không tiện nặng bên này nhẹ bên kia. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung bị bắt thì Phó chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cung Bảo Nguyên liền cười, nói:
- Đồng chí cảnh sát, tiếp theo chính là đi theo các anh đến cục để chấp nhận bị xử lý sao? Xin hỏi tôi cũng không được mặc quần áo cho đàng hoàng sao? Cứ như vậy mà đi ra ngoài, không phải cũng chướng tai gai mắt sao?
Hai mắt người thanh tra cảnh sát cấp hai kia nhíu lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung Bảo Nguyên. Anh ta làm cảnh sát nhiều năm, đã bắt rất nhiều nhân viên và phần tử vi phạm pháp luật, nhưng người có thể điềm tĩnh tự nhiên giống Cung Bảo Nguyên vậy, dù bận vẫn ung dung thì thật sự đúng là lần đầu mới nhìn thấy. Dường như Cung Bảo Nguyên coi việc này như một trò chơi, đang chờ xem, cũng không để ở trong lòng. Hơn nữa đặc biệt bình thản, vừa mở miệng đã nói mình “hoàn toàn phối hợp”, tránh cho da thịt chịu khổ, chịu thiệt trước mắt. Dường như anh ta đã vô số lần trải qua chuyện như vậy.
Thanh tra cảnh sát cấp hai không lập tức trả lời câu hỏi của Cung Bảo Nguyên, mà quay đầu nhìn về phía người cảnh sát đang cầm cameras. Người cảnh sát kia gật đầu, tất nhiên có ý nói cho thủ trưởng biết ảnh chụp đều rất tốt, bằng chứng chắc như núi.
- Được, anh mặc y phục mát xa vào.
- Được.
Cung Bảo Nguyên đáp một tiếng, giọng điệu nghe ra có vẻ tương đối hớn hở.
Cảnh sát trẻ tuổi đứng ở trước giường không kìm nổi quát:
- Anh vui cái gì? Có cái gì mà cao hứng chứ?
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Tôi đương nhiên là vui chứ, đang muốn thu thập người, buồn vì không có cơ hội xuống tay. Người ta vội vàng nhanh chân đưa tới cửa, sao tôi lại không nên cao hứng chứ? Ái chà, đêm nay sẽ có trò hay để chơi rồi.
Mấy người cảnh sát lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Nói gì vậy?
Chẳng lẽ không phải là anh ta bị cảnh sát bắt được sao?
Nghe ý này, là cảnh sát bị anh ta bắt được thì đúng hơn!
Cung Bảo Nguyên thảnh thảnh thơi thơi nhìn tiểu thư mát xa số mười một đã mặc xong đồng phục, nói:
- Tiểu muội muội, phiền cô đưa quần áo của tôi lại đây... Thật ra tôi rất thích hai cô, tôi thích bàn tay thành thạo của các cô. Nhưng hiện tại, biểu hiện của các cô khiến tôi khá thất vọng. Đương nhiên, tôi cũng hiểu các cô chỉ là bị bắt buộc thôi. Chờ tôi trở lại, sẽ tìm các cô tâm sự tiếp.
Tiểu thư mát xa số mười một cũng không hiểu ra sao cả.
Chẳng lẽ người này bị điên rồi sao?
Nếu không chính là nghĩ mình có tiền, có thể đối phó được tất cả mọi chuyện!
Tuy nhiên, cô ta vẫn đưa bộ y phục mát xa với nhiều nếp nhăn lại cho Cung Bảo Nguyên.
- Đợi anh trở về sao? Anh cứ nằm mơ đi!
Thanh tra cảnh sát cấp hai nhẫn nại không được, tức giận quát một tiếng:
- Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng mình có chút tiền thì kiêu ngạo như vậy. Trên thế giới này, rất nhiều chuyện có tiền cũng không dùng được. Anh bị tình nghi là chơi gái bị chúng tôi bắt được tại hiện trường. Ha ha, nếu thái độ nhận tội của anh tốt, chúng tôi cũng chỉ phạt tiền tạm giam. Nếu thái độ nhận tội không tốt, anh tin hay không, tôi sẽ cho anh lao động giáo dục hai năm?
Người này cũng điên không phải vừa. Không giáo huấn anh ta một chút, không chừng anh ta còn tưởng rằng anh ta là thân thích Hoàng đế ấy chứ!
- Tin, đương nhiên là tin.
Cung Bảo Nguyên chậm rãi mặc y phục mát xa vào, liên tục gật đầu.
- Cái này vốn là quyền lực của cơ quan công an các anh. Anh nói tạm giam thì tạm giam, phạt tiền thì phạt tiền. Anh nói muốn đưa tôi đi lao động giáo dục, tôi cũng không thể không đi.
- Xuống dưới!
Thấy anh ta mặc xong quần áo, người cảnh sát trẻ tuổi đứng ở bên giường giơ tay ra lôi kéo anh ta một phen.
- Ấy, tiểu đồng chí, tôi đã nói rồi, đừng thô bạo.
Sắc mặt Cung Bảo Nguyên hơi hơi trầm xuống, có chút không hài lòng nói:
- Tất cả mọi người là người văn minh. Cảnh sát các anh muốn chấp pháp cũng phải văn minh. Đánh rồi chơi sẽ không hay nữa. Tôi chơi không tốt, đến lúc đó anh cũng sẽ chơi không tốt. Anh vừa mới mặc trang phục cảnh sát vào người còn chưa bao lâu, tôi cũng không muốn anh phải cởi ra nhanh như vậy.
Lời này nghe ra lại càng điên điên khùng khùng. Trong lòng người cảnh sát trẻ tuổi cũng cứng lại, quả nhiên không hề giơ tay ra nữa, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên.
- Được rồi, ông chủ lớn, có khí độ, xin lĩnh giáo. Tuy nhiên hôm nay chúng tôi đã bắt tại hiện trường, bằng chứng vững như núi, cho dù anh là thân thích với bố của Hoàng đế đi nữa, chúng tôi cũng nhất định phải xử lý anh.
Thanh tra cảnh sát cấp hai cười lạnh nói.
- Được, anh định đoạt. Anh nói muốn làm, vậy xử lý đi. Hiện tại chúng ta đi đến Cục hay là đi đồn công an?
Cung Bảo Nguyên xuống giường, hai chân nhẹ nhàng nhảy hai bước, tới trước mặt thanh tra cảnh sát cấp hai nói.
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Cứ đi theo chúng tôi là được.
Thanh tra cảnh sát cấp hai gần như đã bị chọc giận muốn hôn mê, phẫn nộ quát.
Quá kiêu ngạo!
- Đưa đi!
Lại là một tiếng rống to.
Người cảnh sát trẻ tuổi lập tức đưa ra còng tay sáng choang, còng hai tay Cung Bảo Nguyên lại. Lần này, Cung Bảo Nguyên lại không nói cái gì. Nếu là bắt sống, cảnh sát bắt tại “hiện trường”, tự nhiên sẽ còng tay người bị tình nghi, đây là quy tắc.
Mà hai tiểu thư mát xa kia, cũng bị còng tay, áp giải đi ra.
Cung Bảo Nguyên gật đầu.
Cho dù là diễn trò, cũng phải diễn cho thật mới được. Nói là bắt sống, bắt tại hiện trường, kết quả chỉ mang “khách làng chơi” đi, bỏ đám kỹ nữ lại, thực sự cũng có chút khó hiểu.
Đoàn người “vô cùng náo nhiệt” bước ra cửa, liền thấy Hồ Thiên Hậu và hai “kỹ nữ” khác cũng bị cảnh sát bắt sống đẩy ra.
Hồ Thiên Hậu cũng mang còng tay sáng loáng.
- Bảo Nguyên, chơi rất vui chứ?
Hồ Thiên Hậu nhướn mày nháy mắt về phía Cung Bảo Nguyên, thần thái là cũng vô cùng thoải mái, thật giống như hiện tại bọn họ không phải đi Cục công an, mà là đi tham gia cuộc gặp gỡ với bằng hữu, có một đám mỹ nữ đang chờ hai người vậy.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Chơi rất vui, tôi đang muốn diệt, người ta liền mang đại lễ đến cửa, trái lại đỡ phải động tay động chân nhiều.
- Đúng vậy, đợi xem bọn họ nói thế nào đã. Bị bắt sống thế này, cũng khá thú vị. Hai chúng ta bị bắt, toàn bộ Khách sạn Kinh Hoa, liền xem hai chúng ta là con ma háo sắc, ha ha...
Hồ Thiên Hậu cười nói.
Trán của mấy người cảnh sát tưởng chừng như đen lại.
Đây là hai kẻ cao cấp đến mức nào chứ hả!
Hiện tại kẻ có tiền thực sự có dũng khí cứng cỏi như vậy sao!
- Này, Chủ tịch Cung, mẹ nó, hai vị khỏe chứ.
Vừa mới đi tới cửa Trung tâm vui khoẻ, đã thấy Vũ Trường Nghĩa đang đứng dựa vào khung cửa, hai chân giao nhau, miệng hút thuốc lá, tay vung lên, cười đến mức nhắm tịt mắt, chào hỏi Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu.
Vũ Trường Nghĩa đã thay đổi quần áo, nét mặt rạng rỡ, trên mặt cũng không còn mùi rượu, hẳn là cũng vừa mới mát xa xong, thần thanh khí sảng.
- Vũ thiếu gia, xin chào!
Cung Bảo Nguyên cũng vung tay lên, chào hỏi Vũ Trường Nghĩa. Đáng tiếc trên tay Tiểu Cung còn mang còng, chỉ có thể đồng loạt giơ cả hai tay lên, về mặt phong độ liền thấp hơn so với Vũ thiếu gia một bậc.
- Chủ tịch Cung, thế nào, công tác phục vụ của ngành giải trí ở Kinh Hoa chúng tôi làm rất tốt phải không?
Vũ Trường Nghĩa đang dựa lưng vào bên trái cửa, liền rời khỏi đó, chậm rãi đi tới trước mặt Cung Bảo Nguyên, vỗ một cái vào vai anh ta, cười ha ha nói. Ánh mắt kia thật giống như mèo bắt được chuột, phải tận tình đùa bỡn một phen, cuối cùng mới ăn luôn.
- Thật sự không tồi, chỉ là cảnh sát tới hơi nhanh một chút. Vũ thiếu gia, anh làm việc này thật không phúc hậu. Cho dù muốn bắt chúng tôi, cũng phải chờ chúng tôi làm mọi chuyện xong xuôi mới phải? Đằng này cũng còn chưa bắt đầu, đồng chí cảnh sát liền xông vào, hô to gọi nhỏ, thật mất hứng? Vũ thiếu gia, không nói dối anh, con người của tôi rất hay thù dai. Lúc này anh làm hỏng sự hứng thú của tôi, nhất định tôi cũng phải làm anh cảm thấy mất hứng lớn một hồi.
Cung Bảo Nguyên nhìn Vũ Trường Nghĩa, nói rất nghiêm túc.
- Phải không? Thù dai. Vậy thì lúc này tôi trái lại cũng muốn nhìn một chút, xem Chủ tịch Cung làm thế nào có thể khiến tôi mất hứng thật lớn. Tôi thật sự là có chút không chờ được.
Vũ Trường Nghĩa cười nói, trong ánh mắt, trên mặt tất cả đều có ý trêu tức, cười nhạo. Gã mang những lời thảo luận với Cung Bảo Nguyên ở quán cà phê vừa rồi hoàn trả nguyên dạng, một chút cũng không thay đổi.
- Vũ thiếu gia, tôi cam đoan với anh, sẽ rất nhanh thôi. Hẳn là ngay đêm nay đi. Kiên nhẫn của anh không tốt, kiên nhẫn của tôi lại càng kém.
- Được thôi, hoá ra Chủ tịch Cung cũng giống con vịt, miệng thực cứng rắn. Một lúc nữa chúng ta tới Cục, tôi sẽ bảo anh em tiếp đón Chủ tịch Cung, sẽ cho anh uống một nồi xương. Hy vọng xương cốt Chủ tịch Cung có thể cứng rắn giống như miệng của anh vậy. Bằng không thật không ý nghĩa.
Vũ Trường Nghĩa lại vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Cung Bảo Nguyên, tiến đến sát trước mặt Cung Bảo Nguyên nói, gần như là mũi chạm cái mũi, hai mắt nhìn nhau. Cung Bảo Nguyên có thể tinh tường nhìn được trong mắt Vũ Trường Nghĩa là sự thù hận khắc cốt ghi tâm và vẻ trêu chọc nồng đậm.
Xem ra Chủ tịch Cung thật sự đã đắc tội lớn với Vũ thiếu gia.
Cung Bảo Nguyên cười ha hả, nói:
- Vũ thiếu gia, đừng khách khí, tôi rất mong chờ. À, đúng rồi, Vũ thiếu gia, mời anh yêu cầu các đồng chí Cảnh sát mang theo quần áo chúng tôi tới Cục luôn. Bên trong còn có chút đồ đáng giá gì đó, nếu mà đánh mất, cũng không tốt. Đến lúc đó phải đứng ra bồi thường, tôi sợ là Vũ thiếu gia sẽ rất đau lòng.
- Ha ha, được! Việc này con mẹ nó, càng ngày càng thú vị, tôi thích. Chủ tịch Cung, nói thật, tôi thật sự rất thích anh như vậy. Khoe khoang khoác lác, đến con lừa cũng không ngã. Đã vậy, tôi cũng sẽ cố gắng chơi đùa chào hỏi một phen.
Quả thực Vũ Trường Nghĩa cười muốn nở hoa rồi.
Quả nhiên là sĩ diện hão. Chắc ở đây là khách sạn, nhiều người tới xem náo nhiệt, cho nên Cung Bảo Nguyên liều chết chống đối. Chờ tới lúc tới Cục, xem anh ta còn cứng rắn được như vậy hay không.
- Ấy, các anh, mang quần áo Chủ tịch Cung lại đây. Tôi đoán chắc mười ngày nửa tháng, hai ông chủ lớn này cũng đừng mong có thể bước qua cửa chính của Cục. Mang quần áo cho bọn họ để họ còn tắm rửa.
Vũ Trường Nghĩa thuận miệng phân phó, ra lệnh đĩnh đạc, giống như anh ta mới là người đứng đầu đám cảnh sát này.