Quan Gia

Chương 1269: Chương 1269: Chủ tịch tập đoàn Viễn Tín.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1269: Chủ tịch tập đoàn Viễn Tín. 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Giản Chí Hoa là cậu của Đường Tân Vũ, cũng là người đứng đầu Tập đoàn Viễn Tín Hồng Kông hiện nay. Ông ta và Đường Tân Vũ hơn tám giờ mới đến câu lạc bộ. Giản Chí Hoa là hội viên chính thức của câu lạc bộ, cũng là một trong những cổ đông, hơn nữa còn giữ không ít cổ phần. 

Vài năm nay, Tập đoàn Viễn Tín và Tập đoàn quốc tế Hoành Du hợp tác khá chặt chẽ, hơn nữa trên thị trường tài chính quốc tế, Tập đoàn Viễn Tín cơ bản là cùng tiến cùng lui với Tập đoàn quốc tế Hoành Du. Chính là bởi vì Tập đoàn quốc tế Hoành Du liên tiếp thắng lợi trên thị trường tài chính quốc tế, do đó đặt Vân Vũ Thường ở địa vị dẫn đầu “Liên minh các tập đoàn tài chính Đông Nam Á”. 

Một phụ nữ trẻ tuổi, muốn một trùm sỏ lão làng trên thương trường quốc tế vui lòng phục tùng, đương nhiên không dễ dàng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì Vân Vũ Thường này cũng là “đã tạo dựng được tiếng tăm”. 

Cho nên lần này, vì Lưu Vĩ Hồng cần nên Vân Vũ Thường hô một tiếng triệu tập, các phú hào siêu cấp hùng bá một phương, liền đều gác lại công việc riêng, không quản xa xôi ngàn dặm chạy tới đây. 

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường ở cửa của hội sở số 1 câu lạc bộ, đích thân nghênh đón Giản Chí Hoa và Đường Tân Vũ. 

Một chiếc Mercedes Benz đen sáng bóng, chậm rãi dừng lại ở cửa hội sở số 1, lập tức liền có một cậu bé giữ cửa mặc đồng phục màu đỏ thẫm, tiến lên kéo mở cửa xe. Một người đầu tóc hoa râm, dẫn đầu ra khỏi xe. 

- Xin chào, Chủ tịch Giản! 

Vân Vũ Thường tiến lên một bước, khẽ cười nói. 

- Chủ tịch Vân đích thân ra tiếp đón, thật hổ thẹn không dám nhận! 

Giản Chí Hoa nhiệt liệt bắt tay Vân Vũ Thường, tiếng cười sang sảng vô cùng. 

Giản Chí Hoa khoảng hơn năm mươi tuổi, ước chừng xấp xỉ tuổi với Lưu Thành Gia, diện mạo nho nhã, bên trong lộ ra khí chất cao quý. Từ nhiều năm trước cho tới nay, nhà họ Giản luôn có địa vị đặc biệt ở trong nước, coi như thân phận tiêu biểu. Mười mấy năm trước có một hồi thị trường đại loạn, cũng chưa từng tạo thành ảnh hưởng quá lớn với nhà họ Giản. Người lãnh đạo tầng cao nhất của thế hệ trước, đều khá chiếu cố nhà họ Giản, bảo hộ bọn họ không phải chịu tấn công nào quá lớn. 

Coi như là một điều thiết yếu trong chính trị. 

Mười năm trước, Giản Chí Hoa lấy thân phận là truyền nhân dòng chính của nhà họ Giản, đi Hồng Kông chuẩn bị xây dựng Tập đoàn Viễn Tín, cũng lấy được sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo cấp cao ở trung ương và Nội các chính phủ. Hoặc có thể nói là, vốn chính là tạo ra từ sự sắp xếp của lãnh đạo cấp cao. Lúc đầu Tập đoàn Viễn Tín mở rộng nghiệp vụ, thậm chí trung ương còn cho Giản Chí Hoa mượn một khoản tài chính khổng lồ, chiếm lấy lợi thế nhanh chóng mở ra cục diện. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng biết, hiện tại Tập đoàn Viễn Tín đã khác xa so với Tập đoàn Viễn Tín ở thế giới song song trong trí nhớ của hắn. Ở thế giới kia, Tập đoàn Viễn Tín ở Hồng Kông chỉ có thể xem như một công ty quy mô cao và vừa, chưa nói tới cảnh tượng hiển hách cỡ nào. Về phần so sánh với Tập đoàn Từ thị của Từ Viễn Công thì lại kém xa đến cả ngàn dặm, hoàn toàn không chỉ hơn nhau một cấp. 

Mà hiện giờ Tập đoàn Viễn Tín đã lại nghiễm nhiên trở thành tập đoàn tài chính cỡ lớn có thực lực cực kỳ hùng hậu ở Hồng Kông. Liên tục vài năm làm ăn có lãi trên thị trường tài chính quốc tế và thị trường kỳ hối, tài sản của Giản Chí Hoa và Tập đoàn Viễn Tín, trở mình lộn ngược hướng đi lên. Tuy rằng không thể giống như Vân Vũ Thường và Tập đoàn quốc tế Hoành Du, chỉ trong thời gian mấy năm mà xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến quy mô cả trăm tỷ, nhưng cũng đủ để kiêu ngạo. 

Bí thư Lưu sau khi tái sinh múa may ngón tay vàng, thực tại có không ít người được lợi không phải là ít. 

Vì vậy, khi được Vân Vũ Thường triệu tập, Giản Chí Hoa là phú hào đầu tiên chạy tới câu lạc bộ, coi như là cho thấy một thái độ. Tỏ vẻ chính mình và toàn bộ Tập đoàn Viễn Tín, kiên quyết đứng bên cạnh Chủ tịch Vân, tuyệt đối nghiêm túc. 

- Chủ tịch Giản quá khách khí rồi. 

Vân Vũ Thường vẫn mỉm cười như trước, hơi có một chút kiêu ngạo. Đây cũng là thái độ nên có của một “thủ lĩnh”. 

- Chào Chủ tịch Giản! 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

- Bí thư Lưu! 

Giản Chí Hoa buông tay Vân Vũ Thường ra, lại cầm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, cảm thán mà nói: 

- Bí thư Lưu, thật là phấn chấn lòng người à! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:  

- Chủ tịch Giản, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, như sấm rền bên tai. 

Mặc dù nhà họ Giản và nhà họ Lưu trước kia đều nhà làm quan ở Bắc Kinh, ông cụ của hai nhà cũng có qua lại, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã rời khỏi Bắc Kinh rất sớm, đi học ở Sở Nam, quả thật vẫn là lần đầu tiên gặp mặt Giản Chí Hoa. 

- Ha ha, Bí thư Lưu, hiện giờ danh chấn thiên hạ đích thực, là cậu đó. 

Bởi vì có quan hệ chặt chẽ với Vân Vũ Thường và Tập đoàn quốc tế Hoành Du, Giản Chí Hoa cũng rất thân thiết nồng nhiệt với Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn không có ý xa lạ của lần đầu gặp mặt. Lời nói cũng vô cùng khéo léo, vừa nâng Lưu Vĩ Hồng lên, lại kéo gần khoảng cách giữa hai bên, cho thấy bản lĩnh của ông ta. 

Trong khi nói chuyện, Giản Chí Hoa không ngừng đánh giá Lưu Vĩ Hồng. 

Nói thật, từ lâu Giản Chí Hoa đã nghe nói về “đại danh” của Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên khi đó, Lưu nhị ca là một “điển hình phản diện” khi được nói ra từ miệng người nhà họ Giản, là kẻ ăn chơi trác táng giống hệt con nhà quan ở Bắc Kinh như Hạ Vi Cường, Vương Thiện, bị liệt vào phạm trù bị “khinh thường”. Các bậc cha mẹ trong nhà họ Giản, bao gồm cả Giản Chí Hoa, thường lấy hình tượng phản diện ăn chơi trác táng của Vương Thiện, Lưu Vĩ Hồng, Hạ Vi Cường để dạy dỗ con cháu nhà mình, dẫn đến suy nghĩ, không được học theo kiểu của bọn họ, không có tiền đồ. 

Không ngờ thời gian mấy năm trôi qua, con ông cháu cha năm đó, không ngờ biến đổi nhanh chóng, thành nhân vật lớn danh chấn thiên hạ. Chẳng những tiếng lành đồn xa ở trong nước, trong quan trường một bước lên mây, trở thành cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất. Lần này đi Nhật Bản, lại hào hùng đại nghĩa, lên án mạnh mẽ chính trị gia cánh hữu Nhật Bản, khiến lòng người hả hê, nghiễm nhiên trở thành nhân vật kiểu mẫu. 

Người ta nói con gái lên mười tám tuổi liền thay đổi, đây lại là con trai mười tám thay đổi lớn, càng thêm khó lường. Cái gọi là “đừng nên coi thường người trẻ tuổi”, chính là như vậy. 

Con cháu quý tộc, chỉ cần chính anh ta đồng ý nỗ lực làm cho nước mạnh, thì có biến đổi nào mà không có khả năng phát sinh chứ? 

Hiện giờ đứng ở trước mặt Giản Chí Hoa, rõ ràng chính là một vị thiếu niên đã sớm phát ra tinh anh của một nhân sĩ, tuổi còn trẻ, uyên bác vững vàng, khí thế hơn người, làm cho người ta vừa thấy, liền dâng lên một loại cảm giác từ đáy lòng — người này thật khó lường! 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, rồi nói vài câu khiêm tốn. 

- Tân Vũ! 

Sau khi chào hỏi Giản Chí Hoa, Lưu Vĩ Hồng cười tiến lên, ôm chào Đường Tân Vũ vừa đến, vỗ lưng nhau, thân thiết nhiệt tình vô cùng. 

Đường Tân Vũ hôm qua mới từ Nhật Bản về nước, vốn tính sau khi xử lý xong hết công vụ hiện có, liền lập tức bay đi Kinh Hoa, gặp mặt Lưu Vĩ Hồng, thương thảo đối sách. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng tới Giang Khẩu trước, đương nhiên là trước tiên cùng với Giản Chí Hoa chạy tới. 

- Chủ tịch Giản, Tân Vũ, xin mời! 

Vân Vũ Thường mỉm cười duyên khách sáo. Cô đã dặn dò hội sở số 1 của câu lạc bộ chuẩn bị một bàn tiệc tối phong phú ở đại sảnh. Tuy rằng thời gian hơi muộn, nhưng Giản Chí Hoa là một thương nhân, có đôi lúc bề bộn nhiều việc, không thể ăn cơm đúng giờ là chuyện thường. Vì chờ Giản Chí Hoa và Đường Tân Vũ, không phải hai người bọn họ chờ tới bây giờ mới ăn cơm đó sao? 

Đối đãi với bạn bè, mấu chốt ở chỗ tấm lòng chân tình, bạn bè như vậy mới kết giao được lâu dài. 

Lập tức mấy người cùng nhau, đi vào một phòng tiệc riêng xa hoa ở hội sở số 1. Bốn người ăn cơm, mà có đến sáu bảy người phục hầu hạ ở bên cạnh. 

Có một số khách sạn quý tộc nổi tiếng, số lượng nhân viên phục vụ, vốn hơn xa số lượng khách và phòng khách. Không như thế, thì không đủ để thể hiện rõ thân phận. 

Ẩm thực của câu lạc bộ Phú Hào, vốn là đặc sắc số một. Ở đây, khách hàng đến từ khắp nơi trên thế giới, đều có thể ăn được đồ ăn hương vị quê nhà chính cống. 

Mọi người ngồi xuống bàn ăn. 

Vân Vũ Thường là chủ nhà, mỉm cười nói:  

- Chủ tịch Giản, Tân Vũ, buổi tối nên uống một chút rượu vang đỏ đi, rượu vang đỏ dưỡng sinh. 

Giản Chí Hoa cười nói:  

- Tất cả tùy Chủ tịch Vân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. 

Những lời này, cũng xem như một câu mà mang hai ý nghĩa, lại một lần nữa biểu lộ thái độ của chính mình. Ông ta là người đầu tiên “nhận lệnh mà đến”, thứ nhất là cho Vân Vũ Thường thể diện, cũng cho nhà họ Lưu thể diện; thứ hai còn lại là hành động này của Lưu Vĩ Hồng, chính là đại nghĩa, không thể không ủng hộ. 

Theo người thường thấy, không phải là Trì Điền Nhị Nam nói vài câu nói quá mức sao? Lúc ấy mắng lại là được rồi, đâu cần thiết phải tiếp tục gây chiến. Nhưng ở trong mắt đám người Giản Chí Hoa, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lưu Vĩ Hồng không phải là người mà một cán bộ Kinh Hoa bình thường có thể sánh bằng, việc này gây ra động tĩnh lớn như vậy, phỏng chừng các đầu sỏ lãnh đạo cấp cao đều đã chú ý. Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh “làm xong việc” kia hay không, chính là điều các đầu sỏ này chú ý. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sự kiện lần này vừa lúc trờ thành một chút “kiểm nghiệm” năng lực xử trí sự việc xảy ra ở bên ngoài của Lưu Vĩ Hồng. 

Trì Điền không xin lỗi, tranh cãi này liền trước sau không giải quyết được, sẽ trở thành “án treo”, không khỏi khiến cho “uy danh” của Bí thư Lưu bị tổn hao. 

Hoá ra Lưu nhị ca cũng chỉ có lợi hại ngoài miệng, cũng không có bản lãnh thật sự gì. 

Tuy rằng tranh cãi ngoại giao diễn ra vô số kể, cũng không phải nói ai “gây ra chuyện” ai giải quyết hậu quả. Nhưng thế của Lưu Vĩ Hồng nổi bật mạnh như vậy, nếu có thể giải quyết việc này một cách viên mãn, vậy thì quá tốt. 

Nhân viên phục vụ mở bình rượu vang đỏ, rót cho mỗi vị khách một chén nhỏ. 

- Nào, Chủ tịch Giản, Tân Vũ, làm một ly. 

Vân Vũ Thường giơ chén rượu lên, mỉm cười cùng mời. 

Mọi người nhẹ nhàng uống một chút. 

- Vĩ Hồng, nói kế hoạch của cậu đi, định làm như thế nào? 

Đường Tân Vũ vừa buông chén rượu, liền khẩn cấp hỏi han. Khi chuyện này phát sinh, đúng lúc anh ta cũng ở Thành phố Đại Ốc, trong đầu khó chịu bực dọc, cũng không khá hơn Lưu Vĩ Hồng. 

Giản Chí Hoa và Vân Vũ Thường cũng nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, cũng không hề cảm thấy Đường Tân Vũ nóng vội. Vừa ăn vừa nói chuyện, “làm việc” ở trên bàn rượu, chính là tinh túy của quốc gia, dường như quả thật có tác dụng làm tăng tình hữu nghị. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:  

- Tân Vũ, chuyện này không thể gấp được, từ từ sẽ đến. Nghiêm khắc mà nói, chuyện này đã thành chiến tranh giữa chúng ta và Trì Điền Nhị Nam của Thành phố Địa Ốc, nhất định phải tìm cách chu đáo chặt chẽ, thận trọng. Phải tránh nóng nảy thấp thỏm, nóng lòng cầu thắng. 

Đường Tân Vũ gật đầu, nói:  

- Đúng là như vậy. 

Mặc dù trong đầu anh ta hận đến mức không thể lập tức bắn chết Trì Điền Nhị Nam, nhưng cũng biết, Lưu Vĩ Hồng nói phải. Muốn vận dụng “lực lượng dân gian” tinh khiết để phá huỷ Chủ tịch của một thành phố lớn, thành phố Đại Ốc của Nhật Bản, cũng không phải chuyện dễ. Con đường chính quy ngoại giao chỉ có thể cho một lực ủng hộ hữu hạn. 

- Tôi thấy, có thể chia làm vài bước. Bước đầu tiên, là hướng dư luận về con đường chủ đạo, lấy được lợi thế về mặt đạo đức. Trước khi tôi đến đây, đã bố trí một nhiệm vụ cho Vệ Cường ở Bắc Kinh, bảo anh ta lập tức tổ chức một đội ngũ, chúng ta làm một bộ phim, lấy cuộc thảm sát ở Kinh Hoa làm bối cảnh. Bộ phim điện ảnh này, phải tổ chức một bộ máy biên kịch tốt nhất, bộ máy đạo diễn tốt nhất, đội ngũ diễn viên tốt nhất, phải quay thành một bộ phim kinh điển. Đến thời điểm tất yếu, phải nắm được giải thưởng Oscar, khiến tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng, năm đó, rốt cuộc người Nhật Bản đã làm chuyện gì ở Kinh Hoa. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.