Đường Thu Diệp nghe xong hơi ngẩn người.
Vị này thật lớn giọng à nha!
- Thật chứ?
Lý Tiểu Cúc gắt gao phun ra một câu, tuy rằng vẫn là vẻ mặt không tin chiếm đa số, nhưng cũng ôm một hai phần hy vọng. Coi người này tuổi không lớn, vậy mà kiểu cách không nhỏ, dường như những lời hắn nói ra, giống như là "Vương pháp". Cái thứ khoe khoang hò hét như vậy, có vẻ không thể là hoàn toàn chỉ nói hươu nói vượn?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Thật đấy. Bảy ngày sau, tôi cho chị câu trả lời chắc chắn.
Lòng tin của Lý Tiểu Cúc lại tăng thêm vài phần, lập tức lại nhìn chăm chú vội vàng nói:
- Nếu làm không được thì sao nào?
- Nếu làm không được thì Thu Diệp theo anh chị trở về. Đem cô ấy bán cho Vương gia, đổi chỉ tiêu này chị.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng nổi lên một ý cười châm chọc.
Lý Tiểu Cúc chẳng thèm để ý tới lời châm biếm của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần có thể lấy được chỉ tiêu của nhà luyện kim, không cần nói là bị Lưu Vĩ Hồng nói một hai câu châm chọc như vậy, dù cho bị hắn mắng từ đầu đến chân, vậy cũng đáng. Nghe nói vì muốn lấy được chỉ tiêu, còn có chuyện dâng con mình tới cửa phục vụ lãnh đạo ngủ một đêm. Lý Tiểu Cúc tự biết sắc đẹp có hạn, nếu bộ dạng xinh đẹp, chỉ sợ cũng sẽ học theo.
Cái thứ đó, dù sao cũng dùng không hư. Cần gì phải giữ gìn cho một kẻ vô dụng?
- Thu Diệp, ý cô thì sao?
Lý Tiểu Cúc còn lo lắng, lại quay đầu hỏi Thu Diệp.
Đường Thu Diệp trong đầu kia nóng lên, lạnh lùng nói:
- Chị dâu, em đâu nợ anh chị gì cả đúng không?
Lý Tiểu Cúc là loại người lớn cũng làm được, nhỏ cũng làm luôn, vội vàng ở trên mặt tràn đầy tươi cười, nói:
- Thu Diệp, coi cô kìa, đều là người một nhà cả... Lấy được chỉ tiêu này, cũng không phải là chị đi làm, là anh cô đi làm, cô nói coi đúng không?
Đường Thu Diệp đang muốn nói chuyện, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi còi ô tô, lập tức một giọng nữ tao nhã vang lên.
- Lưu Vệ Hồng...
Vừa rồi còn lười biếng thế mà Lưu Vĩ Hồng vừa nghe thanh âm này, dưới mông như gắn lò xo, lập tức đàn hồi nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt đối không thể tin, như đạn pháo bắn ra xông ra ngoài.
Trên sân bóng rổ đậu một chiếc ô tô Toyota màu đen bóng loáng, một cô gái xinh đẹp tóc dài chấm vai, mặc bộ váy đầm hoa hồng tía, đang ngẩng đầu hướng lên trên, đó không phải là Thường tỷ sao?
- Chị?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng có chút choáng váng.
Vũ Thường không ngờ không nói không rằng tới trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, trước đó nói trước một câu cũng không có.
Thường tỷ cũng thấy được Lưu Vĩ Hồng, thản nhiên cười, nhẹ nhàng nhấc chiếc váy dài màu tím lên, giày xăng-̣đan màu lam pha lê gõ lên nền đất xi măng, đi về hướng tòa nhà xưa cũ được xây dựng những năm 50.
Lưu Vĩ Hồng đã vội vã từ lầu hai chạy như bay xuống dưới, bất chấp tất cả, đầu tiên là ôm Thường tỷ một cái.
- Lại nghịch ngợm!
Vũ Thường bất đắc dĩ cười cười, mang theo vẻ mặt cưng chiều, cũng giơ tay vỗ vỗ tấm lưng của Lưu Vĩ Hồng.
Đường Thu Diệp đứng ở trên hành lang, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc sắc mặt trở nên tái nhợt, thân hình cao lớn đầy đặn thậm chí nhẹ nhàng lay động một chút.
- Tỷ, sao không nói một tiếng mà chạy tới đây vậy?
Lưu Vĩ Hồng buông Vũ Thường ra, ngạc nhiên kêu lên, trên mặt vui vẻ, làm thế nào cũng che lấp không được.
- Sao hả, đến thăm em còn cần báo cáo trước sao?
Vũ Thường cười dài nói.
- Haz, ít nhất nói một tiếng để em tới thành phố đón chị.
- Cần thế thật sao? Em không đến đón, chị không phải cũng có thể tìm được nơi này sao... Hì hì, đừng bướng bỉnh, giới thiệu với em một chút, đây là Lý Hâm, bạn ở đại học của anh họ chị. Cha anh ta là Lý Dật Phong phó Chủ tịch tỉnh Sở Nam. Sếp Lý, đây là Lưu Vệ Hồng, là bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ của tôi, chú Lưu hiện tại là Quân đoàn trưởng tập đoàn quân đội gì đó.
Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng nói mấy câu, liền giới thiệu người bạn đi cùng với Lưu Vĩ Hồng.
Vị Lý Hâm này bộ dáng ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân cao vạm vỡ, tuấn tú lịch sự, khi Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường nói chuyện, vẫn đứng ở bên cạnh, mặt mang nụ cười, phong độ lịch lãm.
Lưu Vĩ Hồng biết, Lý Dật Phong là phó Chủ tịch tỉnh Sở Nam.
Lý Hâm lập tức tiến lên một bước, vươn hai tay, mỉm cười nói:
- Vệ Hồng, hân hạnh.
- Sếp Lý, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng cũng rất khách khí, cùng Lý Hâm nắm chặt tay, lắc lư vài cái.
- Vệ Hồng, có bạn từ phương xa tới, không gì quý bằng? Cậu không mời chúng tôi vào cung điện của cậu ngồi sao?
Thường tỷ cười trêu ghẹo nói.
- Ha hả, cung điện này quả là hơi tồi tàn, bảo điện nhưng hơi keo kiệt, hai vị khách quý không chê nhà tôi quê mùa, xin mời nâng bàn chân ngọc, kẻ hầu đây vì hai vị dẫn đường. Mời hai vị!
Liếc Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng mở cờ trong bụng, cười hì hì nói, làm ra tư thế mời.
- Sếp Lý, mời!
Vũ Thường nhường cho Lý Hâm đi trước, Lý Hâm là bạn thời đại học của anh họ cô, tuổi lớn nhất.
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Ưu tiên phụ nữ, tiểu thư Vũ Thường mời lên trước.
Vũ Thường không hề khách khí, bước đi khoan thai, đi theo sau Lưu Vĩ Hồng, đi lên trước.
Lưu Vĩ Hồng không dẫn hai người bọn họ đi tới phòng mình —— hơi lộn xộn—— lập tức đưa hai người bọn họ tới phòng Đường Thu Diệp. Thấy phong thái Lý Hâm và Vũ Thường như vậy, hai người Đường Thu Diệp và Đường Thu Thật đều có chút thất thố, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lưu Vĩ Hồng giới thiệu nói:
- Thường tỷ, sếp Lý, giới thiệu với hai người một chút. Đây chính là Đường Thu Diệp, đồng sự kiêm hàng xóm cách vách của em, thường xuyên chăm sóc em. Thu Diệp, đây là Thường tỷ, từ Bắc Kinh tới. Vị này chính là trưởng phòng Lý, từ Đại Ninh tới.
Vũ Thường chủ động cầm tay Đường Thu Diệp, cười cười đánh giá Đường Thu Diệp từ trên xuống, nói:
- Một cô gái hiền lành chất phác… Thu Diệp, tôi là chị Vệ Hồng, cám ơn cô đã chăm sóc cho nó!
Đường Thu Diệp hoàn toàn choáng váng, ngượng ngùng cười, không biết nói cái gì mới tốt, tuy nhiên trong đầu cũng là thở phào một hơi.
Cô ta là chị anh ấy!
Về phần em trai họ Lưu, chị vì sao họ Vân, trong khoảng thời gian ngắn, Đường Thu Diệp làm gì nghĩ tới chứ?
Vũ Thường mang phong thái trưởng thành và thanh lịch, chẳng những đối với đàn ông có thể sinh ra áp lực cực lớn, đối với phụ nữ cũng càng như thế.
Đường Thu Diệp ngây người vài giây, mới như ở trong mộng tỉnh dậy, liên thanh mời Vũ Thường và Lý Hâm ngồi ở ghế, lại vội vàng bưng trà rót nước.
Lưu Vĩ Hồng tuy rằng không muốn thấy Đường Thu Thật và Lý Tiểu Cúc, nhưng nể mặt Đường Thu Diệp, cũng không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa, lập tức cũng giới thiệu hai người bọn họ với Vũ Thường và Lý Hâm.
Đường Thu Thật run rẩy cùng hai người bắt tay, khẩn trương hẳn lên. Lý Tiểu Cúc dù mạnh mẽ, nhưng dưới phong thái ‘đe dọa’ của hai người này, cũng rất là chân tay luống cuống, chỉ liên thanh nói:
- Xin chào!
Lộn xộn một trận, Đường Thu Diệp một lần nữa đem trà lên cho tất cả mọi người, Lưu Vĩ Hồng lấy ra gấu mèo panda vàng mời Lý Hâm và Đường Thu Thật. Đường Thu Thật không biết nhìn hàng, Lý Hâm cũng là gặp qua quen mặt, biết đây là loại thuốc lá đặc biệt chuyên cung cấp cho lãnh đạo cấp phó quốc trở lên, vội vàng đứng dậy, hai tay nhận lấy.
- Chị, chị là đặc biệt đến thăm em sao?
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới hỏi.
- Có thể nói là vậy.
Thường vừa nói, một bên có chút tò mò mà quan sát căn phòng cũ kỹ này. Trên vách tường có phủ một lớp vôi, tuy nhiên rất nhiều chỗ đều đã bóc ra, loang lổ lốm đốm, lộ ra xi măng bên trong, thậm chí còn có một hai chỗ, lộ hẳn cả gạch đỏ.
Cô vốn cũng biết, ở chỗ trường Trung cấp Nông nghiệp này không có điều kiện gì tốt, nhưng rách nát tới nỗi thế này, vẫn là có chút ra vượt ngoài dự kiến của cô. Lưu Vĩ Hồng không ngờ chính là ở trong hoàn cảnh như vậy mà sinh hoạt và làm việc, Vũ Thường trong lòng dâng lên một tình cảm thương xót.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái gì gọi là có thể nói là vậy? Phải là phải, không phải sẽ không phải.
- Chị vốn là đi Giang Khẩu, Tiểu Xuyên gọi điện thoại qua, biết chị nghỉ làm không lương, nên cho chị đi Giang Khẩu giải sầu. Chị nhớ tới phải đến thăm em, nên ở nên dừng ở Đại Ninh một chút, sếp Lý tự mình lái xe đưa chị tới.
Thường giải thích nói.
Lưu Vĩ Hồng vội nói với Lý Hâm:
- Cảm ơn sếp Lý đã chăm sóc chị tôi .
Lý Hâm hạ thấp người, mỉm cười nói:
- Trong bổn phận phải làm, không cần nhắc tới.
Trong lòng đối với Lưu Vĩ Hồng lại gia tăng thêm mấy phần thiện cảm. Người này là cháu ruột Lưu gia, lại nhã nhặn lễ độ, cũng không hề thấy vẻ kiêu căng, quả nhiên không hổ danh là người tài giỏi, tuấn tú xuất thân từ thế gia nhà quyền quý bồi dưỡng.
Còn nói mấy câu, Lý Tiểu Cúc cảm thấy cả người đều khó chịu, canh lấy lỗ hỏng, cười nói:
- Chủ nhiệm Lưu, các cậu cứ tán gẫu, chúng tôi đi về trước…
Lưu Vĩ Hồng chưa trả lời, Lý Hâm đã mở miệng giữ lại nói:
- Không vội, không vội, nếu hai vị là bạn Vệ Hồng, đợi chút cùng đi thành phố ăn một bữa cơm. Dù sao cũng thuận tiện
Ba anh ta là Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam, địa khu Thanh Phong ở trong Sở Nam quản hạt, Lý Hâm cũng rất tự giác xem mình trở thành “chủ nhà”.
Lý Tiểu Cúc hoảng sợ, vội vàng nói:
- Không cần, không cần, trong nhà còn có việc… Chủ nhiệm Lưu, chuyện chỉ tiêu nhà máy luyện kim, phiền cậu lo dùm, qua vài ngày tôi tới nghe tin tức.
Ban đầu Lý Tiểu Cúc đối với lời hứa của Lưu Vĩ Hồng vẫn là nửa tin nửa ngờ, nay thấy bạn bè hắn có phong độ thế này, trong lòng lại tin thêm vài phần, giọng điệu nói chuyện cũng kính cẩn hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Được. Tuy nhiên, nhà máy luyệnkim cũng là đơn vị xí nghiệp, hiện tại hiệu quả và lợi ích không tồi, tương lai thế nào thì khó mà nói. Làm không tốt lại sẽ giống như nhà máy kim khí, phá sản đóng cửa.
Lý Tiểu Cúc ngây người một chút, nói:
- Vậy… vậy làm sao bây giờ?
- Như vậy đi, tôi sẽ cố hết sức giúp anh chị nghĩ biện pháp, xem có thể để anh hai đến đơn vị ổn định hơn, tốt nhất là đơn vị hành chính, như vậy thì không cần lo thất nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
- Thật ư? Vậy… vậy thật là quá tốt, làm thế nào cảm ơn cậu mới được đây?
Lý Tiểu Cúc quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình, thì thào nói, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn thay đổi, trở nên rất là kính sợ.
- Không có gì, tôi cố hết sức thôi. Sau này, anh chị đừng ép Thu Diệp quay về Vương gia là được!
Lưu Vĩ Hồng trêu chọc một câu.
- Không không, không đâu không đâu… Chúng tôi cũng là không có biện pháp, sớm biết rằng chủ nhiệm Lưu bản lĩnh như vậy, chúng tôi cũng không tới Vương gia xem sắc mặt người ta…
Lý Tiểu Cúc nói liên hồi.
Con người chính là kỳ cục như thế, Lưu Vĩ Hồng càng là nói sơ sài qua loa, Lý Tiểu Cúc đối với lời của hắn lại càng tin phục. Nếu vỗ ngực tự tin thề độc, chỉ sợ ngược lại khiến người ta nghi ngờ.