Chương 853: Có lẽ chúng ta thật sự cần một trận chiến
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Vân Vũ Thường cười cười nói:
- Vậy cứ khóc đi. Nói thật, lúc này em chủ yếu vẫn ở trong nước. Thị trường quốc tế cần có người giúp em chăm sóc. Dù sao trò chơi tư bản chỉ cần phán đoán chính xác, làm việc không sai lầm thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng chuyện trong nước cần tốn nhiều tâm trí.
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Sự thật là như thế.
Trong một trò chơi mà tất cả mọi người đều tuân thủ quy tắc, không sợ trò chơi lớn bao nhiêu, chỉ cần phán đoán chính xác, thao tác chuẩn, nhất định kết quả sẽ chính xác, không cần phải quan tâm nhiều lắm. Trò chơi tư bản nếu vận chuyển chân chính thì không có gì phức tạp đáng sợ. Mấu chốt vẫn là thực lực và phán đoán thị trường chính xác.
Quy tắc của trò chơi trong nước và quy tắc của trò chơi trên thị trường quốc tế hoàn toàn không giống nhau. Trong thị trường quốc nội có nhiều chuyện đáng lưu ý, thậm chí khi ăn cơm cùng một vài cán bộ, chỉ cần một câu nói không đúng chỗ khiến sinh ra hiểu lầm, cũng có thể khiến tâm huyết cả đời bị hủy hoại trong chốc lát. Vân Vũ Thường đầu tư trong nước, có lẽ còn kém xa với thị trường quốc tế, nhưng cũng khiến cho người hao tâm tổn sức.
Nhưng tiền lãi kinh doanh phải chuyển về đầu tư trong nước, khiến kinh tế trong nước phát triển là sách lược mà Lưu Vĩ Hồng đã sớm định ra, Vân Vũ Thường hiểu rất rõ. Cho dù sự tình trong nước khiến người ta phải đau đầu thì cũng phải làm, không được dừng lại.
- Bà xã, lần trước em nói, thời gian này chủ yếu là phát triển ngành du lịch ở Quỳnh Hải hả?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Vân Hán Dân được chuyển đến làm Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải không lâu thì Vân Vũ Thường đã phát triển kinh tế mạnh mẽ ở Quỳnh Hải, phát triển ngành du lịch cũng là đương nhiên. Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư thị xã Hạo Dương thân phận hoàn toàn bất đồng. Tập đoàn mà Vân Vũ Thường nắm chặt trong tay, nếu đầu tư lớn vào Hạo Dương, không khỏi có người chỉ trích, còn ở Quỳnh Hải thì không cần phải kiêng kị nhiều như vậy. Đương nhiên, Vân Vũ Thường nhất định sẽ tìm người đại diện, không công nhiên ra mặt.
- Đúng vậy, không phải anh đã nói, Quỳnh Hải có thể lấy du lịch làm ngành công nghiệp trụ cột sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng Chủ tịch Vân đích thân tham gia, chắc chắn sẽ không đại chúng hóa các dự án du lịch chứ?
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười, nói:
- Đó chỉ là dự tính mở rộng thôi. Trước tiên xây dựng một khách sạn năm sao lớn ở thành phố Thiên Nhai, sau đó mới xây dựng một quần thể du lịch cao cấp.
Lưu Vĩ Hồng giật mình nói:
- Bà xã, nếu như vậy thì anh đề nghị với em một chuyện.
Thấy Lưu Vĩ Hồng trịnh trọng, dáng vẻ không giống như đang đùa, Vân Vũ Thường cũng nghiêm túc hẳn lên, nói:
- Được, anh nói đi.
- Em có hứng thú khái thác, phát triển du lịch ở quần đảo Tây Hải không? Nếu khai thác để bên đó phát triển thì hẳn sẽ không thua kém gì môi trường du lịch của quần đảo Maldives đâu.
Vân Vũ Thường giật mình kinh hãi nói:
- Quần đảo Tây Hải?
Cũng khó trách Vân Vũ Thường giật mình, quần đảo Tây Hải gần nước An Lãng, luôn tồn tại vấn đề tranh chấp lãnh thổ. Trước mắt, quần đảo Tây Hải thuộc chế độ khu quân nhân, Lưu Vĩ Hồng lại muốn cô đi khai thác tài nguyên du lịch của quần đảo Tây Hải.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nói thật với bà xã, dự án này tám phần sẽ lỗ vốn. Vì giai đoạn chuẩn bị phí tổn rất cao, hơn nữa, sau khi làm xong rồi, vì tranh chấp lãnh thổ, số lượng du khách cũng không cao, khả năng lỗ vốn là rất lớn. Nhưng anh đề nghị em nên thử một chút. Chuyện này không liên quan đến chuyện kiếm tiền đâu.
Vân Vũ Thường nheo hàng mi xanh đen được vẽ rất khéo, nói:
- Có quá nhạy cảm không?
Vân Vũ Thường nói nhạy cảm là không chỉ giới hạn trong việc khai thác và phát triển dự án du lịch này. Mấu chốt là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải đưa tập đoàn của mình đề xuất khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải đã vô cùng nhạy cảm. Có thể chưa cần bên An Lãng phản ứng gì thì trong nước đã có người kiên quyết phản đối rồi.
Còn chuyện có lợi nhuận hay không, có lỗ vốn hay không, theo suy xét của Vân Vũ Thường thì không phải trọng điểm. Dựa vào gia thế của Vân Vũ Thường lúc này, có ý đem tiền ném xuống vùng biển quần đảo Tây Hải cũng không phải là chuyện lớn.
Lưu Vĩ Hồng cười ngạo nghễ nói:
- Anh không rảnh dại dột thế đâu.
- Vậy anh nói xem, sao lại muốn khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải?
Vân Vũ Thường nghiêm túc hỏi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cũng như lần trước anh đã nói với cha anh, lúc này đội tuần tra bờ biển Quỳnh Hải đã bắt đầu tuần tra toàn bộ quần đảo Tây Hải kia, hướng đông đến đảo Hồng Nham, hướng tây đã đến vùng biển quần đảo Nam Hải, trên cơ bản đã bao quát hết vùng biển Nam Hải. Chuyện này quả là tốt.
Vân Vũ Thường nói:
- Anh còn nói nữa. Vì chuyện này mà cha em hao tốn không ít tâm sức, đích thân gặp mấy vị lãnh đạo trung ương để báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Tình hình này tất nhiên hắn rất rõ, hắn vẫn luôn chú ý đến việc này. Động tác này của Vân Hán Dân khiến các lãnh đạo cao cấp tranh luận khá lớn. Chẳng những là tranh luận về việc mở rộng khu vực tuần tra của tàu tuần tra, còn tranh luận về bản thân Vân Hán Dân. Cho tới nay, trong hệ thống, Vân Hán Dân chủ yếu làm công tác tuyên truyền, khiến người ta có cảm giác cao nhã, thuộc loại cán bộ lãnh đạo có ăn học. Không ngờ sau khi ông ta chủ quản Quỳnh Hải, còn muốn cương quyết làm việc, ra vẻ lãnh chúa, ảnh hưởng đến cả sách lược đối ngoại và sách lược chủ quyền lãnh thổ của quốc gia.
Người chê thì nhiều, nhưng người khen cũng không ít.
Dù sao lãnh đạo tối cao và một số lớn các nguyên lão còn khỏe mạnh đã trải qua cuộc chiến tranh đầy máu lửa của thời kỳ trước. Đến giờ họ cũng không hề sợ hãi chiến tranh. Việc đội tuần tra Quỳnh Hải muốn mở rộng phạm vi tuần tra, bao trùm toàn bộ vùng biển Nam Hải, sau cùng cũng được lãnh đạo tối cao đồng ý.
Vốn cho rằng các quốc gia quanh vùng biển Nam Hải sẽ kịch liệt phản đối hành động này, nhưng trên thực tế lại không kịch liệt như dự đoán, chỉ có nước An Lãng phát biểu khá cứng rắn, chứng minh rõ ràng và kháng nghị mạnh mẽ, các nước xung quanh cũng không hề hé răng, chỉ gởi một thông điệp ngoại giao bình thường, có vài câu kháng nghị trong văn bản là xong.
- Lúc này biểu thị chủ quyền công khai ở vùng biển Nam Hải là thời cơ tốt nhất. Ngoại trừ An Lãng, các nước còn lại thì thực lực vô cùng yếu ớt đáng thương. Cả nước ngay cả một chiến hạm cũng không có thì lấy gì đối chọi với chúng ta. Chỉ cần Mỹ không có hành động gì đáng kể, chuyện này sẽ coi như chìm xuồng. Hiện tại tàu tuần tra của chúng ta đã bắt đầu tuần tra định kỳ, cũng chưa thấy bọn họ có phản ứng gì. Thế giới này vốn rất thực tế. Chỉ cần chúng ta mạnh mẽ, cứng rắn thì mọi người đều phải cẩn thận. Nếu không, sao Hong Kong có thể trở về?
Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn.
Vân Vũ Thường gật đầu. Thực tế đã chứng minh, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng rất chuẩn xác. Sau khi phái đội tuần tra bờ biển ra ngoài, cũng không gặp phải sự phản ứng kịch liệt của các nước xung quanh, những lãnh đạo cao cấp ban đầu phản đối chuyện này cũng dần dần không thấy tăm hơi. Hình ảnh Vân Hán Dân dần dần trở nên cứng rắn, mạnh mẽ. Nhưng Vân Vũ Thường vẫn còn hơi lo lắng, nói:
- Quần đảo Tây Hải bên kia vẫn đang tranh chấp với An Lãng.
Nước An Lãng là nướcc láng giềng duy nhất có thái độ cứng rắn, mạnh mẽ về vấn đề Nam Hải, dường như còn trang bị võ trang, từng đọ sức với chúng ta một phen, đương nhiên là phải chịu thua.
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì sao? Nếu họ không phục thì lại đánh tiếp. Chúng ta trước tiên khai thác, phát triển quần đảo Tây Hải, xây dựng nhà hàng khách sạn, cho dù bọn họ không phục thì cũng nói sau. Lãnh thổ tranh chấp như vậy, đây chính là tiêu chuẩn phân biệt với việc chiếm lĩnh thực tế. Như vậy là tốt rồi, cứ xây dựng nhà hàng khách sạn cái đã, có khách hay không cũng mặc kệ, lỗ vốn thì cứ lỗ vốn. Đỡ phải giống như mười năm trước, bọn họ cứ lải nhải đánh trận bằng nước bọt với chúng ta.
Vân Vũ Thường nhíu mày nói:
- Vĩ Hồng, nếu thật sự có chiến tranh thì phải làm sao?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm, khả năng này rất nhỏ. An Lãng cũng chỉ được cái miệng cãi nhau lợi hại, nếu thật sự đấu võ bọn chúng cũng không có gan đâu. Hơn nữa, bà xã này, các lãnh đạo có thể nghĩ đến việc cài một đám nội gian vào nước An Lãng
- Hả?
Đầu Vân Vũ Thường không khỏi hơi choáng váng.
Chuyện này đã to quá rồi, không phải là chuyện hai vợ chồng ăn cơm xong không có việc gì thì đi dạo phố sao? Sao trò chuyện một lúc đã nghĩ đến chuyện muốn cài gián điệp vào An Lãng vậy? Đầu óc Bí thư Lưu này, cách suy nghĩ không giống bình thường. Dù Vân Vũ Thường biết rõ tính cách của hắn cũng phải giật mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có gì mà phải giật mình. Em hiện đang ở các nước Trung Á, nếu muốn làm chuyện gì ở các nước phương Tây, không phải cần bồi dưỡng gián điệp sao? Miệng thì nói một đằng, trên thực tế lại ngầm bồi dưỡng gián điệp thâm nhập.
Vân Vũ Thường không còn lời nào để nói.
Lưu Vĩ Hồng là vậy. Trò chuyện với cô rất thẳng thắn, không thèm màu mè. Nhưng sự thật trước mắt, mấy người Vân Vũ Thường thâm nhập vào các nước Trung Á chính là bồi dưỡng “nội gian”. Cách giải quyết như thế không phải là do Lưu Vĩ Hồng phát minh đầu tiên, lại càng không phải là sáng tạo độc đáo gì. Bất kỳ nước lớn nào, trong quá trình phát triển đều làm như vậy. Các con đường của chính phủ, nhân dân, các loại thủ đoạn…khi dùng tới thì chỉ nhìn thấy kết quả, tuyệt đối không cần kể đến quá trình đó có “đê tiện” hay không.
- Bà xã này, anh thấy chuyện này đáng làm. Đúng là muốn khởi phát tranh chấp lãnh thổ, vậy cứ chậm rãi chơi trò kiện cáo với họ. Anh đoán, cho dù muốn chiến tranh thật sự thì mấy năm nay họ cũng không dám đâu, ít nhất phải là mười mấy năm sau. Nhưng đến lúc ấy, có thể không phải bọn họ muốn đánh, mà là chúng ta muốn đánh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Vân Vũ Thường nhíu chặt mi, hiển nhiên là không thể nào hoàn toàn hiểu nổi những lời Lưu Vĩ Hồng nói, hỏi lại:
- Sao chúng ta lại muốn đánh nhau?
- Bởi vì, có lẽ đến lúc ấy, chúng ta thật sự cần đến một trận chiến.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói khẽ. Trong đầu không tự chủ được, hiện lên tình hình thế giới và thế cục trong nước trước khi tái sinh. Vì muốn làm dịu đi một vài mâu thuẫn trong nước, có lẽ thật sự cần đến một cuộc chiến bên ngoài để di dời sự chú ý của dân chúng. Nhưng ở thế giới này, Lưu Nhị Ca đã trở lại, cánh bướm phất phới, ai biết được mười mấy năm sau tình hình sẽ như thế nào?
Chuyện này không cần thiết phải nói với Vân Vũ Thường. Nếu kiếp này có thể thu phục mà không cần khai chiến, đương nhiên không còn gì tốt hơn.