Quan Gia

Chương 817: Chương 817: Cổ Nhị ca




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 817: Cổ Nhị ca 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

Cổ Nhị ca đến rồi 

Trịnh Hiểu Yến cười với Lưu Vĩ Hồng một cái, hơi xin lỗi. Cô biết Lưu Vĩ Hồng không muốn cùng Cổ Hiểu Lượng xảy ra chuyện cùng xuất hiện một chỗ quá nhiều. Con Bí thư thành ủy Bắc Kinh và con của tư lệnh viên quân khu Đông Nam, nếu qua lại quá thân thiết, quả thật là phạm vào điều cấm kỵ. Giai đoạn hiện nay, trong nước chưa có khả năng phân chia quan hệ giữa cha và con quá rõ ràng. Càng không cần phải nói thân phận của Lưu Vĩ Hồng và Cổ Hiểu Lượng là cùng trong vòng thể chế. 

Chỉ có điều thân phận của Trịnh Hiểu Yến cũng không phải là nhỏ, nếu cô đã tới khách sạn Thời Đại, Cổ Hiểu Lượng thân là Tổng giám đốc khẳng định phải đến đây một chuyến. Trịnh Đại tiểu thư đến ủng hộ Cổ Nhị ca, Cổ Nhị ca cũng cần phải cho Trịnh Đại tiểu thư một chút thể diện. Đây là quy củ trong giới con ông cháu cha 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt hơi hơi trầm xuống, lát sau, mới gật gật đầu. 

Mặc kệ hắn và Trịnh Hiểu Yến có quan hệ chặt chẽ đến đâu, có một số quy củ, là cần phải chú ý. Hắn đây là rõ ràng báo cho Trịnh Hiểu Yến biết, đối với chuyện này, mình không vui, hy vọng lần sau đừng tái diễn 

Không biết vì sao, thấy Lưu Vĩ Hồng mất hứng, Trịnh Hiểu Yến trong lòng “thình thịch” một cái, có chút loạn nhịp. Ngay đến bản thân Trịnh Hiểu Yến cũng cảm thấy kỳ quái, điều này trước đây, là tình trạng chưa từng phát sinh 

Trịnh Đại tiểu thư là ai chứ? 

Trước nay chưa từng có một người đàn ông nào có thể khiến cô nảy sinh ý e ngại 

Lưu Vĩ Hồng này, đúng là thứ dữ, đến cả tinh thần cũng ác khí đến vậy 

- Mời vào! 

Trịnh Hiểu Yến tao nhã nói. 

Phòng riêng cửa đẩy ra, đi vào là một người đàn ông trên người mặc bộ trang phục tây âu Pierre Cardin cao cấp, khoảng hơn ba mươi tuổi, mạng mắt kính gọng vàng, nhìn qua rất có phong độ, lại có khí phách của người trên người 

Còn bên cạnh y, theo sát có một người đàn ông ba mươi mấy tuổi cùng một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy, nói đến cũng khéo, đúng là cô gái kính râm vừa rồi ở cửa khách sạn nhìn chằm chằm về phía Lưu Vĩ Hồng phát biểu, chỉ là lúc này, không còn đeo kính, khuôn mặt khá là quyến rũ. Đây cũng là dễ hiểu, bình hoa không phải ai cũng có tư cách làm, dù sao cũng phải có được một cái vỏ ngoài tốt mới được 

Trịnh Hiểu Yến nhìn cũng không thèm nhìn một nam một nữ kia một cái, mỉm cười tiếp đón, nói: 

- Cổ Nhị ca! 

- Ha ha, Linh Linh, hôm nay lại đến ủng hộ Cổ Nhị ca đấy à… 

Cổ Hiểu Lượng cười ha hả nói có chút cà lăm. Đây cũng là một đặc điểm lớn của Cổ Nhị thiếu gia, ngẫu nhiên sẽ nói lắp, có tiếng sẵn trong vòng tròn con ông cháu cha Bắc Kinh, vì tật xấu này, rất nhiều con ông cháu cha ở sau lưng chê cười Cổ Hiểu Lượng 

- Cổ Nhị ca nơi này cao cấp mà, mở tiệc chiêu đãi khách quý sao có thể sơ suất được, nhất định phải mời khách ở khách sạn cao cấp nhất, mới hợp cấp bậc lễ nghĩa. 

Trịnh Hiểu Yến đôi mắt đẹp đảo qua, thản nhiên cười tươi. 

- Ha ha, là vị khách quý nào thế, đáng để Linh Linh trịnh trọng hiếm thấy như vậy… 

Cổ hiểu sáng chẳng những cà lăm, hơn nữa còn cận thị nặng, tuy rằng đã đeo kính cận, ánh mắt vẫn như cũ không tốt hơn gì mấy 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: 

- Tổng giám đốc Cổ! 

- Ồ Lưu nhị thiếu gia? Ai nha, khách hiếm có khách hiếm có 

Cổ Hiểu Sáng lúc này mới nhìn thấy rõ Lưu Vĩ Hồng, liền biến sắc, lập tức cười ha ha, bước nhanh tới trước, cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay, vẻ mặt rất là thân thiết. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, Cổ Hiểu Lượng nhã nhặn có lễ, ra vẻ người lịch sự. Kỳ thật người quá quen với y đều biết rõ loại con ông cháu cha như Cổ nhị thiếu gia rất là ra vẻ. Bình thường cán bộ cấp bậc hơi thấp, ở trước mặt y đều bày ra thái độ cung kính như cấp dưới, thậm chí một số Phó Chủ tịch thành phố bình thường ở Bắc Kinh đều như thế. Cổ Hiểu Lượng chỉ đối xử với địa vị bọn họ khách khí như với bọn con ông cháu cha 

Lưu Vĩ Hồng là con cháu dòng chính Lưu gia, con trai quân tư lệnh viên khu Đông Nam Lưu Thành Gia, địa vị tự nhiên cũng đầy đủ, đáng được Cổ Hiểu Lượng thân thiết như thế. 

Lưu Vĩ Hồng và Cổ Hiểu Lượng bắt tay vẻ mặt cũng không vô cùng thiết tha, tự cũng không lãnh đạm. 

- Nhị thiếu gia, hôm nay sao lại nể tình đại giá quang lâm đến khách sạn nho nhỏ này của tôi thế? 

Cổ Hiểu Lượng cười ha hả nói. 

- Tổng giám đốc Cổ, lời này quá khiêm tốn rồi, đất Bắc Kinh lúc này, muốn tìm được một khách sạn cao cấp như của khách sạn Thời Đại cũng không dễ đâu? 

Lưu Vĩ Hồng và Cổ Hiểu Lượng bật cười ha hả, ánh mắt không hề rối loạn, rất quy củ xưng hô theo thân phận của Cổ Hiểu Lượng 

- Ha ha, Bí thư Lưu khách khí. Bí thư Lưu đại giá quang lâm, khách sạn thời đại cũng sáng chói hơn! 

Cổ Hiểu Lượng hai mắt hơi nhíu lại, trên mặt tươi cười không giảm, nhưng cũng thản nhiên sửa lại xưng hô, từ “Nhị thiếu gia” biến thành “Bí thư Lưu”. Vị Cổ Nhị thiếu gia này, bề ngoài nhìn qua khá chậm chạp lề mề, bên trong quả không đơn giản. Có thể giành được vị trí thứ 2 trong “bốn vị công tử Bắc Kinh”, thanh danh hiển hách, sao có thể đơn giản được? 

Dựa theo dân gian thì phiên bản bốn vị công tử Bắc Kinh, Lưu Nhị Ca và Hạ Nhị ca đều đều là tên tuổi nhỏ, không có tên trong bảng. Xếp trước Cổ Hiểu Lượng, chính là Vương Thiện, nhị thiếu gia của Vương gia 

- Cổ Nhị ca, bạn mới hả? 

Biến hóa tinh tế giữa Cổ Hiểu Lượng và Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến tự nhiên có thể cảm nhận được, khẩn trương chuyển hướng đề tài, tránh cho hai người bọn họ khó xử, ánh mắt dừng ở người đàn ông kính đen và người phụ nữ trẻ trung, cười tươi hỏi. 

- Ha ha, cũng không phải bạn gì mới, chỉ là trước kia cô chưa mấy gặp qua. Nào, giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là Chủ tịch công ty bất động sản Ngọc Đàn - Lý Chính Vĩ, đây là thư ký Đồng Đồng của anh ấy. Chính Vĩ, đây là Trịnh Đại tiểu thư mà anh hay nhắc tới, tên đầy đủ Trịnh Hiểu Yến. Trong giới chỉ cần nhắc tới tên chị Linh Linh, thì không ai không biết không ai không hiểu 

Cổ Hiểu Lượng cười ha hả giới thiệu hai bên. Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Cổ Nhị ca, vừa nãy tôi cùng chủ tịch Lý đây có tranh chấp vài câu, thiếu chút nữa bị vị tiểu thư thư ký xinh đẹp của chủ tịch Lý mắng một trận, ha ha! 

- A, khéo vậy? 

Lý Chính Vĩ liền rất là khó xử, liền bước lên phía trước cúi đầu trước Trịnh Hiểu Yến, cười làm lành nói: 

- Chị Linh Linh, thật sự là rất xin lỗi, con nít không hiểu chuyện, có mắt như mù, xin cô đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt cô ấy. Đồng Đồng, còn không lại đây nhận lỗi với chị Linh Linh? 

Lý Chính Vĩ là thật không ngờ, mình lại được Cổ Hiểu Lượng giới thiệu vị chị cả Bắc Kinh, chính là cô gái áo đen nóng bỏng ở cửa lớn lúc nãy, sớm biết như thế, lúc trước chắc chắn sẽ dạy bảo thư ký của mình một chút. Tự dưng đi đắc tội vị chị cả này, rất là bất tiện. Nghe giọng điệu của Trịnh Hiểu Yến, vị chị cả này thù dai đây 

Đồng Đồng sớm đã có chút chân tay luống cuống, tiến lên cui đầu chào Trịnh Hiểu Yến thật thấp, hạ giọng nói: 

- Rất xin lỗi, chị Linh Linh… 

Lúc nãy bộ dáng Lý Chính Vĩ ở trước mặt Cổ Hiểu Lượng rất thận trọng dè dặt, đã đủ để lại ấn tượng sâu đậm cho cô, hiện tại nghe Cổ Hiểu Lượng giới thiệu, đối với chị Linh Linh này quả thật tôn sùng, không hỏi cũng biết, cũng là con gái quan lớn, tuyệt đối không phải là người cô có thể đắc tội được 

- Ha ha, đây thì không dám nhận, cô cũng không đắc tội tôi, không cần phải xin tôi tha thứ, chính chủ ở bên này nè! 

Điệu bộ của Trịnh Hiểu Yến có chút không thuận theo không buông tha 

Lý Chính Vĩ vội vàng chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng, liên tục cúi đầu, trên mặt tươi cười không ít 

Cổ Hiểu Lượng cười nói: 

- Chính Vĩ, anh xúi quẩy rồi. Đúng là có mắt như mù. Vị Lưu nhị thiếu gia này, chính là Bí thư Thị ủy. Cha cậu ta, là tư lệnh Lưu của quân khu Đông Nam. Nhanh mà đi xin lỗi Bí thư Lưu đi nhé 

Xem ra Cổ Hiểu Lượng đối với Lý Chính Vĩ rất tốt, biết y vô ý đắc tội Lưu Vĩ Hồng, nên vội vã làm người hoà giải. cho y 

- Bí thư Lưu, chào ngài chào ngài, thật có lỗi thật có lỗi... 

Lý Chính Vĩ giật mình kinh hãi, vội vã vươn tay ra 

Bí thư Thị ủy quan hàm này, cố nhiên khiến Lý Chính Vĩ giật mình, dù sao Lưu Vĩ Hồng rất trẻ, cùng Bí thư Thị ủy thực không làm sao ăn nhập gì với nhau. Nhưng Lý Chính Vĩ cũng không để ý đến vậy. Bí thư Thị ủy địa phương, lại trẻ như vậy, phỏng chừng là thị xã cấp huyện. Tại địa phương tất nhiên rất hoành tráng, tới đất Bắc Kinh này, cũng không cần nhắc tới. Mấu chốt ở chỗ tư lệnh Lưu của quân khu Đông Nam lợi hại. Tư lệnh viên quân khu lớn, dù ở đâu cũng là nhân vật khó lường, trước mặt thủ trưởng số 1, đều có số ghế. 

Thư ký của mình, vô tình thiếu chút nữa đụng phải xe người ta, còn hùng hổ chất vấn Bí thư Lưu có biết lái xe hay không, cái họa này hơi bị lớn đây 

Lưu Vĩ Hồng giơ tay cùng y bắt tay một cái, thản nhiên nói: 

- Chủ tịch Lý, nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, về sau nên kiềm chế chút 

- Vâng vâng, bí thư Lưu dạy bảo rất phải. Đồng Đồng! 

Lý Chính Vĩ lại liên tục cúi đầu, vội vã hướng về cô ký thư mặt đã biến sắc rống cổ quát 

Mắt thấy Đồng Đồng vừa muốn tiến lên xin lỗi, Lưu Vĩ Hồng phất tay, nói: 

- Người không biết không có tội, thôi đi. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện cũng không hiếm thấy. 

Trịnh Hiểu Yến thiếu chút nữa cười ra thành tiếng 

Nhìn vào lời này, rất là ông cụ non! 

Tuổi tác của vị này, có thể lớn hơn thư ký Đồng người ta được mấy tuổi? Tuy nhiên Bí thư Thị ủy mà, chính là bộ tịch như thế, không làm ra vẻ một chút, cán bộ phía dưới sẽ hoài nghi anh không đủ điềm đạm, chắc chắn. 

Lý Chính Vĩ vẻ mặt xấu hổ, liên tục cười làm lành gật đầu. 

Trịnh Hiểu Yến không muốn khiến bạn của Cổ Hiểu Lượng quá khó xử, cười nói: 

- Cổ Nhị ca, chủ tịch Lý, nếu đến đây rồi, thì cùng nhau uống một ly nhé? 

Nói xong, không đợi Cổ Hiểu Lượng đồng ý, đã liên thanh dặn dò nhân viên phục vụ mang thêm ba bộ chén đũa vào 

Cổ Hiểu Lượng cũng định cùng Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng tán gẫu thêm vài câu, lập tức cũng không phản đối, cười ha hả ngồi xuống, Lý Chính Vĩ và Đồng Đồng cũng ở một bên, lần lượt ngồi xuống. 

- Nào, Bí thư Lưu, tôi kính cậu một ly. Cảm ơn cậu tới ủng hộ khách sạn Thời Đại 

Nhân viên phục vụ rót đầy rượu Hoa Điêu cho mọi người, Cổ Hiểu Lượng nâng ly lên, cười ha hả nói. 

- Không dám, cảm ơn chủ tịch Cổ 

Lưu Vĩ Hồng khách khí nói, cùng mọi người cụng ly 

Nói xong một hồi chuyện tào lao, Trịnh Hiểu Yến cười tươi như hoa, nói: 

- Cổ Nhị ca, anh tới đúng lúc, tôi đang có chuyện phải cầu cạnh anh 

Cổ Hiểu Lượng cười nói: 

- Linh Linh, đừng nói chữ “cầu” này, cô có chuyện gì, cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được 

Trịnh Hiểu Yến ánh mắt sáng ngời, giơ tay đập bàn một cái, nói: 

- Được, Nhị ca sảng khoái, vậy tôi xin nói thẳng 

Cú đập này, khiến cho Chính Vĩ và Đồng Đồng giật nảy mình, không ngờ vị Trịnh Đại tiểu thư xinh đẹp đến cực điểm này, lại có thể làm ra hành động như vậy, quả thực có phong thái của giang hồ hào hiệp. Đây cùng với hình tượng Đại tiểu thư trong thế gia mà bọn họ nhận thức hoàn toàn trái ngược 

Cổ Hiểu Lượng tất nhiên thấy lạ nhưng không thể trách, mỉm cười nói: 

- Nói thẳng, nói thẳng không sao cả 

Trịnh Hiểu Yến nói: 

- Chuyện này, đối với người khác mà nói, là rất không dễ dàng, với Cổ Nhị ca anh mà nói, chỉ là một câu. Tôi nhìn trúng một mảnh đất, ở đầm Bạch Vân bên kia, trên thủ tục có chút phiền toái, xin anh ra mặt giúp cho 

Trịnh Hiểu Yến lời vừa nói ra, sắc mặt Lý Chính Vĩ liền hơi đổi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.