- Chủ tịch thị xã Lưu, xem từ tình hình phân bố tài nguyên khoáng sản, điều kiện tự nhiên của quý thị xã không tồi, rất có lợi cho khai thác.
Vương Trác Lập và Hướng Vân giới thiệu xong tình hình cơ bản, Ngô Hỉ Trung trầm ngâm một chút mới chậm rải nói.
Trên mặt Lưu Vĩ Hồng hiện ra nụ cười nói:
- Phân tích của tổng giám đốc Ngô và cách nghĩ của tôi rất giống nhau. Nói thực ra, chúng tôi cũng không phải hoàn toàn không có điều kiện để gia công khai thác, trước hết gom chút vốn, thành lập một công ty khai thác mỏ quy mô nhỏ, sau đó dần dần làm lớn, cũng là biện pháp rất khả thi.
Ngô Hỉ Trung khẻ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Quả thực như thế, 20 năm trước Công ty khai thác mỏ Thiên Bình cũng như thế, là một gánh hát rong, điều kiện rất gian khổ. Quy mô như hôm nay cũng là từng chút từng chút mà mở rộng.
Xem ra, Ngô Hỉ Trung đối với Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình rất tự hào. Doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn, công nhân viên hàng ngàn người, Ngô Hỉ Trung cũng thực có tư cách tự hào.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nhưng phát triển như thế cũng có lợi có khiếm khuyết, mặt có lợi là Thị xã của chúng tôi có thể hoàn toàn nắm chắc quyền chủ động, về phần khiếm khuyết, đó cũng rất rõ, tốc độ phát triển quá chậm, trong thời gian ngắn, không có biện pháp nào có thể giúp đỡ lớn cho kiến thiết kinh tế toàn Thị xã. Đầu tư khai khoáng tiền kỳ rất lớn, có thể trong vòng 3- 5 năm, chúng tôi chỉ có thể đầu tư, không sản xuất. Tài chính rất khó có được ưu đãi.
Chủ tịch thị xã này còn rất thẳng thắn, nhìn việc rất rõ. Chầm chậm phát triển như thế, Lưu Vĩ Hồng nhất định không vui rồi. Nếu hắn làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương 3 năm, kinh tế của ngành khai khoáng này như thế đối với hắn không phải là trợ lực mà là gánh nặng. Trong 3 năm, mỗi năm đều ngốn không ít tài chính, với tài chính Hạo Dương không giàu có chính là họa vô đơn chí. Đợi đến lúc thu lợi ích thật, có lẽ hắn không còn là Chủ tịch Thị xã Hạo Dương rồi, tất cả cho hết người sau, những gì tốt đẹp đều không rơi vào chính mình. Lãnh đạo bình thường sẽ không làm việc ngu xuẩn này.
Lưu Vĩ Hồng có thể nói rõ ràng như thể đủ thấy thành ý hợp tác.
- Chủ tịch Lưu muốn Công ty Thiên Bình chúng tôi giúp đỡ như thế nào, xin cứ nói thẳng. Tôi có thể làm được nhất định toàn tâm giúp sức.
Ngô Hỉ Trung nói. Nếu là bạn bè Vương Thiện chính miệng giới thiệu, Ngô Hỉ Trung cũng không thể ngại ngùng, phải thức thời một chút. Nếu không như vậy thì không phải trả tình người mà là tìm khó chịu rồi.
Lưu Vĩ Hồng có thể cùng ăn cùng uống với Vương Thiện, vậy phải có thân phận ra sao? Từ ý nghĩa khác mà nói, Vương Thiện đã giới thiệu gã lại, không phải để gã đến giúp Lưu Vĩ Hồng mà còn chỉ điểm cho gã một “cách thức”, từ đó về sau có thể làm tốt quan hệ với Lưu Vĩ Hồng rồi, trợ lực cũng rất lớn.
Toàn quốc có rất nhiều Công ty khai thác mỏ có thực lực như vậy, thế mà chỉ tìm gã, ai nói đó không phải là cơ hội của Ngô Hỉ Trung gã? Nếu thật làm không rõ tình hình, cố ý đắn đo, vậy chính là “không thức thời” rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tốt, tổng giám đốc Ngô sảng khoái, tôi ở đây có phương án sơ bộ, nói ra mọi người cùng thương lượng một chút. Tôi hi vọng Công ty khai thác mỏ Thiên Bình có thể hợp tác với toàn Địa khu Hạo Dương…
- Hợp tác với toàn Địa khu Hạo Dương?
Ngô Hỉ Trung hỏi lại một câu.
Vương Trác Lập và Hướng Vân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lẽ nào không phải là Thị xã hợp tác với Thiên Bình sao? Tại sao lại nhắc đến Địa khu? Chủ tịch Thị xã Lưu còn có thể “quản lí” được Địa khu?
- Đúng, chính là hợp tác với toàn Địa khu Hạo Dương. Việc này, việc này tôi đã làm báo cáo với Chủ tịch Địa khu Chu, Chủ tịch Địa khu Chu rất tán đồng. Nếu chúng ta đã làm thì phải làm lớn, không nên không phóng khoáng.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, rất có khí thế nói.
Vương Trác Lập và Hướng Vân đều giật mình.
Cũng phải, làm sao lại quên đi gốc rạ này? Chủ tịch Địa khu Chu và Chủ tịch Thị xã Lưu có quan hệ ra sao? Lúc ở Lâm Khánh, mọi người đều nói đùa Huyện Lâm Khánh có hai Bí thư Huyện ủy, Bí thư Khu ủy có thể quản lí Bí thư Huyện ủy!
Chủ tịch Địa khu Chu và Chủ tịch Thị xã Lưu, vậy chính là một người!
Hiện giờ Chủ tịch Địa khu Chu vừa mới đến nhậm chức, Chủ tịch Thị xã Lưu tự nhiên bày mưu tính kế, vì Chủ tịch Địa khu Chu làm ra một cái lớn, tạo nên uy tín lớn. Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi có thể coi là “rắn địa phương”, lại chiếm cứ ngai vàng Bí thư Địa ủy. Nếu Chu Kiến Quốc không làm một hai động tác lớn, trong thời gian ngắn e rằng khó có thể sống yên.
Ha ha, xem ra Chủ tịch Thị xã Lưu chính là Chủ tịch thị xã Lưu, không những ở Địa khu quật khởi thế mạnh ngay cả việc của Địa khu cũng chuyển động ở trong đầu hắn. Theo một lãnh đạo mạnh mẽ như thế, Vương Trác Lập và Hướng Vân đều cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
Ngô Hỉ Trung tự nhiên không hiểu rõ khúc quanh co này, nhưng gã cũng không cần hiểu. Dù là hợp tác với Thị xã Hạo Dương hay là Địa khu Hạo Dương, đối với gã mà nói, đều không có khác biệt. Dù sao là bán cho Lưu Vĩ Hồng một ân tình, chỉ cần điều kiện hợp tác thích hợp là được.
- Điều đó không thành vấn đề, phương thức hợp tác cụ thể như thế nào, mời Chủ tịch Thị xã Lưu giải thích một chút.
- Hình thức đầu tư cổ phần!
Lưu Vĩ Hồng nói đơn giản mà toàn ý chỉ nói có vài chữ.
Ngô Hỉ Trung cười nói:
- Vậy thì hình thức đầu tư cổ phần thế nào?
- Muốn khai thác toàn bộ kim loại màu của Địa khu Hạo Dương, cần chia mấy bước, phương pháp thao tác cụ thể, tôi không rõ như vậy. Phương diện này, tổng giám đốc Ngô mới là chuyên gia. Tôi nói ý kiến khái quát, đây là Công ty khai thác mỏ hình thức cổ phần, do Địa khu Hạo Dương hợp tác với Công ty Thiên Bình, hoạt động kinh doanh thuần, không làm theo mệnh lệnh hành chính. Đương nhiên, cử cán bộ trú tại mỏ phải do hai bên hiệp thương, là cử cán bộ hành chính qua hay là công khai chiêu mộ nhân tài của xã hội, điều này lúc nào đến hãy nói. Bước thứ nhất chính là thành lập Công ty theo hình thức cổ phần như vậy, toàn bộ phương án dự toán, mời tổng giám đốc Ngô quy hoạch. Đợi sau khi phương án được làm ra, chúng ta lại đến hiệp thương về số vốn cụ thể cần bỏ ra. Nhưng có một nguyên tắc, Công ty khai thác mỏ này, Địa khu Hạo Dương và Thị xã Hạo Dương nhất định phải chiếm cổ phần nhất định.
Lưu Vĩ Hồng chắc chắn nói.
Ngô Hỉ Trung có chút lo lắng nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, tại sao phía các ông nhất định muốn chiếm cổ phần vậy?
Cũng không trách Ngô Hỉ Trung lo lắng, thường mà nói, triển khai hợp tác như thế, đặc biệt là triển khai hợp tác mang tính thuần thương nghiệp, Chính quyền địa phương không chiếm cổ phần, riêng thu nhập từ thuế, riêng về doanh nghiệp, chính quyền địa phương đã thu lợi rất lớn rồi. Công ty hình thức cổ phần lớn như vậy, một khi thành lập nên trong khoảng vài năm, ít nhất có thể giải quyết được vấn đề việc làm của hàng ngàn thanh niên đợi việc. Đồng thời sẽ kéo theo sự phát triển của lượng lớn ngành khác ví dụ như làm đường, vận tải, và các ngành dịch vụ khác… đều có chỗ tốt.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vì tôi cũng muốn kiếm tiền. Cây đào lớn này không thể để cho quý công ty toàn quyền độc chiếm được.
Ngô Hỉ Trung cười ha hả, nói:
- Chủ tịch Thị xã Lưu thật hài hước. Công ty Thiên Bình chúng tôi cũng là doanh nghiệp quốc hữu, tiền đã kiếm đều phải giao vào kho bạc, không phải bỏ vào túi của cá nhân. Hơn nữa, Chủ tịch Thị xã Lưu đã tự tin như vậy, Công ty khai thác mỏ này nhất định có thể kiếm tiền sao? Hiện nay giá khoáng sản trong nước và quốc tế đều biến động không yên, làm không tốt cũng sẽ lỗ vốn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vài năm nay than đá có lẽ còn lỗ vốn, sau 10 năm ổn định kiếm bù. Nhưng kim loại màu, vài năm nay đều không thể lỗ vốn. Phát triển kinh tế của nhà nước sẽ tiếp tục tăng tốc, nhu cầu của quốc tế đối với kim loại màu sẽ tiếp tục tăng. Triển vọng tốt đẹp như vậy, nếu chúng ta không chia một bát canh, nói quá không qua nổi. Dù nói thế nào, tiền này chúng tôi nhất định muốn kiếm. Có khoản thu nhập này rồi, từ nay về sau phát triển kiến thiết của toàn Thị xã, liền có nguồn tài chính.
Ngô Hỉ Trung nói tự đáy lòng:
- Chủ tịch Thị xã Lưu thật biết nhìn xa trông rộng. Nhưng, tuy tạm thời còn chưa đưa ra phương án cụ thể, căn cứ vào kinh nghiệm của cá nhân tôi mà nói, làm một Công ty khai thác mỏ lớn như vậy, vốn đầu tư tiền kỳ ít nhất hơn một trăm triệu trở lên, không biết phía các ông muốn chiếm bao nhiêu cổ phần?
- 40% trở lên! Quý công ty có thể chiếm đến 49%.
Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp.
- 49%?
Ngô Hỉ Trung giật mình hỏi lại một câu. Gã luôn nhận định, nếu là hợp tác, Công ty Thiên Bình chiếm quyền khống chế:
- Vậy, còn 10% cổ phần do ai bỏ vốn?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cái đó còn cần vốn nhỏ của bên thứ ba tham gia. Tổng giám đốc Ngô, ông không cần hiểu lầm, tôi không phải không tin quý công ty. Nhưng, nếu Công ty cổ phần này muốn làm hoạt động thuần thương mại hóa, một bên chiếm phần lớn như vậy, sẽ không thỏa đáng cho lắm. Quản lí kinh doanh cụ thể khẳng định là lấy quý công ty làm chủ. Phương diện này, các ông mới là người vận hành, chúng tôi không thể tùy tiện can thiệp. Nhưng chế độ tất yếu cần phải được lập lên. Nói thực, quý công ty cũng là doanh nghiệp quốc hữu, mấy mô hình của phương diện quản lí kinh doanh của doanh nghiệp quốc hữu, quả thực có chút xơ cứng, không theo kịp trào lưu của thời đại. Vì vậy, tôi kiến nghị, đội ngũ quản lí công ty mới này có thể áp dụng phương thức tuyển dụng. Thu hút khoảng 10% vốn của bên thứ ba chính là bảo đảm toàn bộ Công ty mới này có thể hoàn toàn thực thi quản lí thương mại hóa. Tổng giám đốc Ngô, cạnh tranh trong tương lai là rất tàn khốc, nếu chúng ta không thay đổi trong quản lí kinh doanh, có chút đột phá, từ nay về sau, sự phát triển của Công ty mới này, sẽ không thuận, vẫn là phải làm công tác chuẩn bị a.
Giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng rất thành khẩn.
Ngô Hỉ Trung không lập tức trả lời, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, đã rơi vào trầm tư.
Dù gã đoán Lưu Vĩ Hồng lai lịch phi phàm, nhưng liên quan đến khoản tiền đầu tư khổng lồ như thế này, có thể nói liên quan đến tất cả tiền đồ của Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình từ nay về sau hơn mấy chục năm, gã không thể không thận trọng việc này được. Nhưng không thể dễ dàng bày tỏ thái độ. Kết giao với bạn bè lợi hại cố nhiên phải thận trọng. Nhưng Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Bình lại là căn bản của gã, là cái gốc để gã dựa vào, là căn bản để gã “kết giao bằng hữu”. Từ nay về sau Công ty Thiên Bình nếu xảy ra vấn đền, thì rất nguy.
Vương Trác Lập và Hướng Vân, trong lòng suy nghĩ, ngược lại khác hẳn, ánh mắt hướng vào Lưu Vĩ Hồng vừa kinh hãi vừa khâm phục. Trước đây bọn họ chỉ biết “thủ đoạn đấu tranh” của Lưu Vĩ Hồng rất cao, xây dựng địa phương cũng rất giỏi, chưa từng nghĩ đến trong đầu Lưu Vĩ Hồng ẩn chứa mấy thứ xa vời này. Một số quan điểm được Lưu Vĩ Hồng nói ra, bọn họ từ trước tới nay là chưa từng nghĩ tới.
Một chút trầm tư, Ngô Hỉ Trung chậm dãi nói:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, vấn đề này, tôi còn phải suy nghĩ kĩ lại, không thể lập tức trả lời ông, xin ông thứ lỗi!
- Việc đó, đương nhiên rồi, đối với công việc cần phải thận trọng.