Quan Gia

Chương 177: Chương 177: Cùng quân nói chuyện (p2)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 177: Cùng quân nói chuyện (p2) 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

- Vậy theo suy nghĩ của cậu, mục tiêu của quốc hữu hóa phải làm thế nào mới có thể thực hiện? 

Đặng Trọng Hòa hỏi những lời này, vậy thì ở trong lòng đã hoàn toàn có củng nhận thức với ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, lối suy nghĩ đã vô tình đi sâu vào quy trình thao tác cụ thể 

- Bí thư Lưu, không phải tôi không ủng hộ, tôi tiêm cho cậu mũi phòng ngừa trước. Việc này, đừng hy vọng ở huyện lấy tiền. Tình hình tài chính huyện, cậu cũng quá rõ, thiếu hụt không nhỏ, nơi nơi đều phải dùng tiền, tôi cũng không có biện pháp! 

Không đợi Lưu Vĩ hồng trả lời, Đặng Trọng Hòa lại vội vã bỏ thêm một câu “Nói rõ trước”. Đặng Trọng Hòa làm mấy năm Chủ tịch huyện, phiền nhất chính là một chữ "Tiền", nhất là trước và sau tết âm lịch, Chủ tịch huyện Đặng vì “Trốn nợ”, hàng năm đều phải chơi trò mất tích. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười một cái. Hắn tuy rằng không phải Chủ tịch huyện hay Phó chủ tịch huyện, trước kia cũng không phải công tác ở bên văn phòng chính phủ huyện, nhưng đối với tình trạng tài chính huyện Lâm Khánh, quả thật cũng biết một ít, Đặng Trọng Hòa cũng không hề nói láo. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không phải dễ bị lừa gạt như vậy 

- Ha ha, Chủ tịch huyện Đặng, đây cũng không đúng? Tài chính huyện là khẩn trương một chút, nhưng phát triển mạnh ngành khai thác mỏ, là nhiệm vụ mà tỉnh định ra cho địa khu Hạo Dương chúng ta, sao tôi nghe qua, ở tỉnh có tài chính riêng mà? 

Nói chuyện một hồi như vậy, ngăn cách vô hình giữa hai người dường như hơi tiêu tan một chút, không khí nói chuyện cũng không còn chính thức như vậy. Lưu Vĩ Hồng mang theo chút hương vị trêu chọc nói. 

Đặng Trọng Hòa cũng đã sớm dự đoán được Lưu Vĩ Hồng sẽ hỏi đến việc này, tài chính riêng biệt chuyện này, vẫn còn trong thời điểm mới nổi lên ở tỉnh, đã không ít các lãnh dao của khu thị xã hướng Đặng Trọng Hòa xin gom góp, nói cách khác là muốn từ bên trong hai tay nắm chặt của Chủ tịch huyện Đặng lấy ra vài khoản kha khá. 

Cải cách mở cửa, không hề lấy việc bàn bạc tiền tài lấy làm hổ thẹn, có thể lấy được tiền, chính là bản lĩnh giỏi! 

Lưu Vĩ Hồng dù còn trẻ, thật sự là nhân vật số một của khu Giáp Sơn, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua khối thịt béo này. 

- Ha ha, tài chính riêng biệt là có một ít, vào lúc này vẫn là chưa tới tay. Hơn nữa, cậu cũng biết, tăng nhiều cháo ít a... 

Đặng Trọng Hòa bật cười ha hả, không ngừng lắc đầu. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chủ tịch huyện Đặng, dù cho tăng nhiều cháo ít, khu Giáp Sơn chúng tôi cũng phải có một ít? Không thể một xu cũng không cấp. 

Đặng Trọng Hòa cười nói: 

- Khẳng định sẽ không như vậy, đến lúc đó, phỏng chừng việc này một mình tôi nói cũng không thể định được. Đợi khoản tài chính này đưa xuống, nên phân phối thế nào, phải mở một cuộc họp văn phòng Chủ tịch huyện thảo luận một chút, cuối cùng mới có thể quyết định. Tổng thể mà nói, nếu nhất trí quy hoạch phát triển ở huyện, thì các khu vực phát triển trọng điểm, sẽ được ưu tiên bảo vệ. 

Lời nói này không chỉ riêng là lời nói khách sáo, đã hiểu rõ không sai việc đem tâm tính của Đặng Trọng Hòa biểu lộ ra 

Ưu tiên bảo bảo vệ khu vực trọng điểm! 

Dùng ngón chân cái cũng có thể nghĩ ra được, khu Giáp Sơn tuyệt đối sẽ không phải là khu vực trọng điểm ưu tiên bảo vệ. Tài chính khẳng định phải chỉ hướng thị trấn gần, nghiêng về khu xã có nền tảng tốt. Đây là cách thực hiện bình thường, khá dễ dựng sào thấy bóng. Khu Giáp Sơn kia là cái động không đáy, với điều kiện kia, thì dù bao nhiêu tiền đổ vào cũng có nổi dù chỉ bọt nước 

Nếu Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Đặng Trọng Hòa, có lẽ còn có thể có chút “chiếu cố”, đáng tiếc lại là không phải. 

Tính tình Lưu Nhị Ca kỳ thật cũng là không để ý gì đến chuyện tiền nông cả. Mục đích cơ bản của Lưu Vĩ Hồng đối với tiền chỉ có một, đó là đủ tiêu. Nhiều hơn cũng vô dụng. Chẳng lẽ thật sự có nhiều tiền rồi, mua hai chén cháo, uống một chén đổ một chén sao? 

Nhưng đây không phải là chuyện bản thân hắn, là tiền để khu Giáp Sơn phát triển được cấp trên cấp phát, không nên không cần, vậy nhất định phải tranh thủ. Nếu theo chính trị, còn làm nhân vật số một, rất nhiều cách hành sự phải thay đổi 

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói: 

- Chuyện này, Chủ tịch huyện Đặng, tôi cũng không đề cập yêu cầu quá đáng. Ở huyện thống nhất triển khai là đúng, muốn nói đặc thù, vậy ai cũng có tình huống đặc thù, không thể làm cho ông khó xử… 

- Đúng vậy đúng vậy, nếu đồng chí phía dưới đều thông tình đạt lý như bí thư Lưu cậu đây, Chủ tịch huyện tôi cũng dễ làm hơn, ha ha… 

Đặng Trọng Hòa vội vã tung ra một câu. 

- Chủ tịch huyện Đặng, tôi có hai yêu cầu nho nhỏ 

Đặng Trọng Hòa như cười như không nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Bí thư Lưu a, cậu cũng đừng lấy lồng sắt đến chụp tôi… Cậu cứ nói trước, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi khẳng định đáp ứng. Nếu làm không được, vậy khó mà nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chủ tịch huyện Đặng, không nghiêm trọng như vậy. Thứ nhất, chính là tôi muốn có chút chính sách hỗ trợ. Cụ thể mà nói, chính là mời Chủ tịch huyện phê duyệt phương án quy hoạch phát triển này của chúng tôi. Yêu cầu này cũng không quá đáng chứ? 

Đặng Trọng Hòa cũng là khá dễ dàng, gật gật đầu, nói: 

- Đây có thể, tôi có thể phê chuẩn! 

- Vậy cảm ơn Chủ tịch huyện Đặng trước. Về yêu cầu thứ hai, thì càng đơn giản. Nếu... tôi nói là nếu, nếu khu Giáp Sơn chúng tôi có thể ở bên trên xin được tài chính, khi chụp mũ xuống, ở huyện cũng không thể chặn đánh của tôi, toàn bộ đều là thuộc về khu Giáp Sơn chúng tôi. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn Đặng Trọng Hòa, nói rất nghiêm túc. 

Đặng Trọng Hòa nhướn mày, hỏi ngược lại: 

- Bí thư Lưu có thể từ bên trên xin được tài chính? 

Sớm thì đã biết Lưu Vĩ Hồng có lai lịch, Lưu Vĩ Hồng có lai lịch, những lời lúc này, liền càng thêm khẳng định phán đoán của Đặng Trọng Hòa. 

Lưu Vĩ Hồng biết rõ, quan trường kỳ thật chỗ so đo chính là chỗ dựa, hắn sẽ không đi khắp nơi tuyên truyền mình là cháu ruột Lưu gia, nhưng không ngại cho người khác một chút không gian mơ màng. Thường thường người khác đối với thân phận của anh càng cảm thấy thần bí khó lường, thì đối với anh lại càng là kiêng kị, càng không dám làm anh khó xử. 

- Ha ha, cái này thì tôi cũng không dám khẳng định. Tôi có một số bạn học trước kia hiện tại đều tốt nghiệp, có số đi làm ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, có số đi làm ở đơn vị ở tỉnh, tuy rằng đều vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, nhưng tóm lại cũng có thể nghĩ ra chút biện pháp. Phần tài chính này, cũng không cần quan tâm nhiều ít, có thể lấy được một ít thì được một ít. Tóm lại nhất định phải thử xem 

Đặng Trọng Hòa liền gật gật đầu, nói: 

- Là cái lý này. Ủng hộ của cấp trên, chúng ta vẫn phải hết sức tranh thủ. Được, chỉ cần cậu xin được tài chính đến khi được phân phát xuống, tôi có thể đáp ứng cậu, không thiếu một phân, đều chuyển hết cho khu Giáp Sơn. 

Đặng Trọng Hòa đây coi như là “Của người phúc ta”. Dù sao không hướng y đòi tiền thì dễ thương lượng. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng đã bản lĩnh này có thể tới bên trên lấy được tiền, đủ thấy hắn có lai lịch không nhỏ, Đặng Trọng Hòa sao lại có thể vì tiền nhà nước đi đắc tội hắn? 

- Tuy nhiên bí thư Lưu, tôi xin nói trước ở đây, tôi chỉ có thể cam đoan ở huyện bên này thôi. Nếu địa khu bên kia muốn rút lông, tôi cũng quản không đến! 

Đặng Trọng Hòa nói xong, liền mang theo một chút ý tứ thân cận, coi như là thiện ý nhắc nhở. Đầu năm nay, khoản tiền cấp phát xuống dưới, hiện tượng tầng tầng giữ lại, tầng tầng rút bớt rất là nhiều. Thật sự rót xuống cơ sở, có lẽ là không bằng một nữa lúc đầu. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Có thể lấy được tiền hay không, vẫn là hai câu nói. Đợi đến khi có chút manh mối rối tính. 

- Ha ha, bạn học bí thư Lưu lan tràn thiên hạ, khẳng định có thể có được biện pháp 

Đặng Trọng Hòa không ngờ lại tâng bốc cấp dưới trẻ tuổi, hơn nữa lại tự nhiên như vậy, nếu như bị người khác biết, e là sẽ kinh ngạc đến rơi cả tròng mắt 

Kỳ quái chính là, hai người đều không có ai cảm thấy có gì không ổn. Lưu Vĩ Hồng vốn đã đem chính mình và Đặng Trọng Hòa đặt vào địa vị ngang nhau. 

Lưu Vĩ Hồng liền lấy thuốc ra, kính dâng cho Đặng Trọng Hòa một điếu, chính mình cũng châm một điếu, khói thuốc thản nhiên ở văn phòng bốc lên. Đặng Trọng Hòa hút mấy hơi, lại nâng chén trà lên uống một ngụm, nói: 

- Bí thư Lưu, xin thứ cho tôi nói thẳng. Tôi suy xét một chút, bản quy hoạch kia của các cậu quả thật làm không tồi, tôi cũng sẽ phê, nhưng thực sự mà thực thi thì khó khăn không nhỏ a. Ví dụ như khai phá khoáng sản, trại chăn nuôi bò sữa đó đều là hạng mục lớn, trước không nói những cái khác, riêng phần tiền sửa đường này, thì đã là con số không nhỏ. Cho dù các xã, thị trấn tạm thời lưu thông đường thị trấn không cần xây dựng thêm, nhưng tu sửa đường đi đến mỏ, cộng lại thì chặng đường không ngắn, khoản tiền này, rất khó gom góp. Riêng ở tỉnh về điểm tài chính riêng này, cộng thêm phần cậu xin ở bên trên, chỉ sợ cũng như muối bỏ biển. Càng không cần phải nói cùng nhà đầu tư góp vốn chiếm cổ phần. Không biết chuyện này, bí thư Lưu có thể có chiến lược gì? 

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Đặng Trọng Hòa một cái, gật gật đầu. 

Đặng Trọng Hòa không hổ là Chủ tịch huyện, trình độ đúng là không tồi, nhìn vấn đề có thể nhìn đến căn bản. 

- Chủ tịch huyện Đặng, chuyện sửa đường này, e là phải hai bên cùng lúc hành động. Một mặt, tranh thủ cấp trên ủng hộ, mặt khác, cùng bên đầu tư hiệp thương. Phương châm cơ bản là cùng có lợi, nhưng kinh doanh quốc hữu hóa và chính phủ là chủ thể khai phá nguyên tắc này không thể mất. Chúng ta không thể chỉ nhìn trước mắt, chỉ vì cái lợi trước mắt. Chỉ có làm tốt cơ sở, để cho tài chính có đầu thu vào cố định, chúng ta mới có năng lực đi đầu tư cải thiện mặt dân sinh. Bất cứ một hoạt động kinh tế nào, thì mục tiêu cuối cùng, đều phải là dừng ở cải thiện dân sinh. Chứ chỉ chế tạo một hiện tượng phồn vinh ngoài mặt, vẫn là không đủ. Cho dù làm ra được, cũng là phồn vinh giả dối, dân chúng cũng không thể từ giữa đạt được lợi ích thực tế. 

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói. 

Phải nói, Đặng Trọng Hòa là cấp trên của hắn, tuổi tác cũng lớn hơn hắn, Lưu Vĩ Hồng không nên dùng loại giọng điệu "giảng dạy" này cùng Đặng Trọng Hòa nói chuyện.Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, quan niệm tư tưởng cán bộ chuyển biến, mới là chỗ căn bản của dân phú quốc cường. Không phải là người có chức vụ cao, thì tư tưởng giác ngộ cũng cao, tầm mắt cũng rộng hơn, mỗi một người đều có đều có hạn chế của mình. Lời nên nói, vẫn phải nói. Nếu có thể bởi vì vậy nâng cao tầm suy nghĩ sâu xa của Đặng Trọng Hòa, dù là đắc tội y, cũng là đáng. 

Đặng Trọng Hòa ánh mắt lóe lên một cái, từ từ hút thuốc, không vội nói chuyện. Lát sau, mới trầm ngâm nói: 

- Bí thư Lưu nói lời này, cũng rất có đạo lý. Mặc kệ thế nào, cậu tới khu Giáp Sơn một tháng, có thể làm ra một bản quy hoạch như vậy, có thể thấy được cách thức suy nghĩ của cán bộ khu Giáp Sơn, quả thật đang thay đổi bên trong. Đây là một chuyện tốt, đáng để ủng hộ mạnh mẽ. Nói lời thực, nếu người phụ trách mỗi một khu, mỗi một xã, thị trấn, đều có thái độ tích cực cầu tiến này, thì công tác huyện Lâm Khánh chúng ta, sẽ dễ làm tốt hơn nhiều, Chủ tịch huyện tôi cũng sẽ thoải mái hơn. 

Lưu Vĩ Hồng hạ thấp người, khiêm tốn nói: 

- Chủ tịch huyện Đặng quá khen, kinh nghiệm công tác cơ sở, tôi còn nhiều khiếm khuyết. Tuy nhiên cán bộ khu Giáp Sơn, đối với công tác của tôi vẫn rất ủng hộ. Chủ tịch huyện Đặng và ủy ban huyện cũng ủng hộ công tác của tôi như vậy, tôi rất cảm tạ. 

- Ha ha, bí thư Lưu đều là vì công tác thôi, lời khách khí không cần nói nhiều. Tôi hy vọng diện mạo khu Giáp Sơn, dưới sự dẫn dắt của bí thư Lưu, có thể nhanh chóng thay đổi 

Đặng Trọng Hòa khẽ cười nói. 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.