Lưu Vĩ Hồng dừng lại việc hôn môi Đường Thu Diệp. Động tác nhẹ nhàng đẩy ra của hắn khiến Đường Thu Diệp lập tức bừng tỉnh.
Chẳng lẽ, anh ấy chê mình, thủy chung không muốn lấy mình?
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Đường Thu Diệp khiến cho cô không kìm nổi sự sợ hãi.
Hiển nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết Đường Thu Diệp đang suy nghĩ cái gì. Không đợi Đường Thu Diệp lên tiếng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, mỉm cười nói:
- Đi ăn cơm trước đi, sau đó trả phòng ở nhà khách Lam Thiên. Chúng ta đến nhà khách Hạo Dương.
Đường Thu Diệp lại bừng tỉnh lần nữa, hai má càng đỏ rực hơn, giống như ánh nắng chiều, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.
Trong thời điểm này thì mọi người phụ nữ đều phục tùng vô điều kiện sự an bài của người đàn ông.
Huống chi, Đường Thu Diệp lại vốn rất sùng bái Lưu Vĩ Hồng.
Nhà khách Hạo Dương cũng phục vụ cơm nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không thích khẩu vị ở đó. Hương vị ở đây không bằng một góc ở Lào Cai thị xã Hạo Dương.
Thầy Ngô đã từng dẫn Lưu Vĩ Hồng nếm qua một lần. Lưu Vĩ Hồng lập tức bị mê hoặc ngay, luôn muốn chạy đến nơi đó ăn cho đỡ thèm. Món ăn vừa ngon lại vừa bổ. Là một nơi rất đáng để đi.
Hai người nắm tay nhau xuống dưới lầu khu chợ tổng hợp, hạnh phúc cùng nhau đi Lào Cai.
Đường Thu Diệp cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Đúng như Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ, Đường Thu Diệp với hương vị các món ăn ở Lào Cai rất hài lòng. Hai người dùng món trứng chiên, cá chiên, ớt xanh xào dầu và súp một cách rất vui vẻ.
Sau khi dùng cơm xong thì trời cũng đã tối.
Hai người lại tay trong tay đi về nhà khách Lam Thiên ở bến xe.
- Thu Diệp, em đến Hạo Dương tìm anh, bác Đường có biết không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
- Biết, em đã nói với ba mẹ. Sau này em sẽ ở lại Hạo Dương, ngày lễ tết mới về thăm ba má.
Đương Thu Diệp vô tư đáp.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu. Đường Thu Diệp đúng là đối với hắn đã tín nhiệm đến cực điểm. Chỉ cần đến Hạo Dương thì hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô. Chỉ sợ trong lòng Đường Thu Diệp đã sớm xem mình là người đàn bà của Lưu Vĩ Hồng.
Vĩnh viễn không hề thay đổi!
Khi đến nhà khách Lam Thiên, Lưu Vĩ Hồng nhắc cô thu dọn hành lý. Khi chuẩn bị trả phòng, Đường Thu Diệp lại có chút do dự. Cô cảm thấy tiếc tiền. Nhà khách Hạo Dương nhất định là đắt hơn so với nhà khách Lam Thiên.
Đường Thu Diệp nghĩ rằng, ngủ một đêm ở nơi nào cũng không quan trọng. Dù sao thì ngày mai cũng đến ở nhà của mình rồi.
Điều kiện ở nhà khách Lam Thiên cũng không đến nỗi tệ.
- Đi nhà khách Hạo Dương!
Lưu Vĩ Hồng không giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản một câu.
Đường Thu Diệp liền bỏ đi suy nghĩ của mình.
Đàn ông đã nói một là một!
Từ bến xe đến nhà khách Hạo Dương cũng không gần lắm. Mang theo hành lý ngồi lên xe đạp cũng phải mất nửa tiếng mới đến nơi. Nhìn bộ dạng phấn chấn của Đường Thu Diệp, Lưu Nhị Ca có chút hổ thẹn. Thân là người tái sinh, lần đầu tiên dẫn bạn gái đi dạo phố, chỉ có thể đi xe đạp thì quả thật cũng hơi khó coi
Ai nói đàn ông là không chuộng hư vinh?
Nếu như không chuộng hư vinh thì chắc có thể trở thành cao tăng rồi.
Cũng may Lưu Nhị Ca tự an ủi chính mình. Rồi Mercedes-Benz sẽ có, biệt thự cũng sẽ có
Ngày 01 tháng 10, địa khu Hạo Dương chính thức được thành lập. Trong đại hội chúc mừng, những đơn vị lệ thuộc trực tiếp địa khu cũng đã đến đông đủ. Nhà khách Hạo Dương vì thế mà kinh doanh cũng khá hơn. Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể thuê một căn phòng đơn bình thường. Những căn phòng sang trọng đã được cho thuê hết, nghe nói là dành cho lãnh đạo địa khu ở.
Trước khi tòa án Địa ủy được khánh thành, thì các lãnh đạo địa khu đều được sắp xếp vào nhà khách Hạo Dương.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng nghe nói, tòa án Địa ủy vẫn chưa khởi công. Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đã thống nhất với nhau. Trước tiên phải làm tốt quy hoạch địa khu, sau đó mới dựa trên bản đồ quy hoạch đó mà xây dựng nhà ở. Điểm này thì Lưu Vĩ Hồng khá hài lòng. Xem ra Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi không tính toán hồ đồ. Hai vị lãnh đạo đảm nhiệm muốn làm chuyện lớn khiến cho thị xã Hạo Dương sẽ phát triển hơn trong tương lai.
Nhà khách Hạo Dương không bằng nhà khách Thanh Phong. Nhà khách có năm tầng, bên trong trang hoàng kém một chút. Nhưng đây là nhà khách tốt nhất ở Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng cũng không còn cách nào khác.
Lưu Vĩ Hồng cũng từng nghĩ đến, nếu mình mở một nhà khách nhất định sẽ kinh doanh có lời. Tuy nhiên ngẫm lại thì liền thay đổi suy nghĩ. Ở nội địa mở nhà khách thì kinh doanh nhà khách sẽ không được. Nhà khách không sang trọng, phục vụ không đến nơi đến chốn và quan trọng hơn cả là anh không có hậu thuẫn mạnh. Ngoại trừ nhà khách chính phủ thì những nhà khách khác, muốn kinh doanh tốt thì hắc bạch lưỡng đạo đều phải quan hệ tốt, phải có rất nhiều bạn bè cổ động. Trừ phi Lưu Vĩ Hồng tự nổ thân phận, bằng không thì hắn cũng không thể làm được gì. Chỉ vì mở một cái nhà khách mà làm lộ thân phận cháu ruột của Lưu gia thì cũng không nên.
Trời xanh đã khiến hắn tái sinh, không phải là muốn hắn mở được một cái nhà khách là xong việc.
Lưu Vĩ Hồng thuê một căn phòng đơn ở lầu hai, phòng 209.
Đường Thu Diệp mang theo hành lý của mình. Khi cô đi cũng không mang theo gì nhiều, chỉ một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày. Lưu Vĩ Hồng thân hình cao lớn, dự định xách giùm túi hành lý cho cô nhưng cô không chịu.
Cô cũng có chủ ý của chính mình: Đàn ông là phải có gia phong.
Đây chính là sự khác nhau giữa con gái thành thị và nông thôn.
Đường Thu Diệp cho rằng, đàn ông chỉ cần có bản lĩnh thì đủ rồi, không nên làm những việc cỏn con, nhất là trước mặt người khác thì lại càng không được. Ở nông thôn, rất nhiều phụ nữ cả đời chỉ biết kiếm sống. Còn phụ nữ thành phố thì ngoại trừ người đàn ông có bản lĩnh thì còn phải biết săn sóc, chịu trách nhiệm hết mọi việc trong gia đình. Cái đó gọi là nam nữ bình đẳng. Đương nhiên, chuyện kiếm tiền phải để dành cho người đàn ông. Vấn đề này được đặt lên hàng đầu, không quan hệ với việc bình đẳng hay không. Phụ nữ có thể phong cách thanh cao một chút là để cho người đàn ông tự thể hiện chứ không phải là để cạnh tranh.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp lên lầu thì Trần Vĩ Nam và thầy Ngô từ trong căn tin nhà khách đi ra. Đi cùng còn có hai người đàn ông khác. Một trong số đó là người nhận thầu căn tin của Cục Nông nghiệp, nghe thầy Ngô giới thiệu là thân thích.
Trần Vĩ Nam vẻ mặt đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, thỉnh thoảng còn ợ hơi lên một tiếng.
Căn cứ vào đề nghị của Trần Sùng Tuệ, khiến Lưu Vĩ Hồng phân công công tác quản lý hậu cần cho Trần Vĩ Nam. Căn tin tự nhiên cũng nằm trong phạm trù công việc của gã. Tên tiểu tử này nhanh chóng biến mình thành người lãnh đạo trực tiếp của căn tin. Nhìn tư thế này thì khẳng định là ông chủ căn tin mời khách.
Ánh mắt của Trần Vĩ Nam nhìn thoáng qua, thấy Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp thì không khỏi ngây người ra. Thầy Ngô đi theo gã cũng cảm thấy sửng sốt.
Đêm nay mời khách, vốn dĩ phải mời Lưu Vĩ Hồng, không ngờ lại không gặp được. Thầy Ngô không biết làm sao đành phải thôi. Không nghĩ đến nhà khách Hạo Dương lại nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và một cô gái đầy đặn đi lên lầu.
Trần Vĩ Nam thấp giọng hỏi:
- Thầy Ngô, cô gái đó là ai vậy? Là vợ của Lưu Vĩ Hồng?
Thầy Ngô lắc đầu:
- Chuyện này tôi cũng không biết. Phó chánh văn phòng Lưu vẫn còn chưa kết hôn, có thể là bạn gái cậu ấy.
Tên tiểu tử này xem ra có phúc thật!
Trần Vĩ Nam lẩm bẩm một câu. Những lời này chứng minh ánh mắt của Trần Vĩ Nam nhìn phụ nữ rất tinh. Đường Thu Diệp có lẽ không đẹp nhưng cũng là một báu vật.
Việc Lưu Vĩ Hồng đồng ý sắp xếp cho Trần Vĩ Nam công tác quản lý hậu cầu, thành kiến của Trần Vĩ Nam đối với Lưu Vĩ Hồng cũng không chút tiêu tan. Hơn nữa, cũng không thèm kiêng dè, không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác.
Ai bảo chú của gã là Phó cục trưởng chứ?
Thầy Ngô cũng có chút xấu hổ. Trần Vĩ Nam không thèm để ý Lưu Vĩ Hồng, không có nghĩa là ông cũng không thèm để ý Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm, thầy Ngô cũng không thích Trần Vĩ Nam. Người này cà lơ phất phơ, làm sao mà có bộ dáng lãnh đạo được. Không giống như Lưu Vĩ Nam, tuy còn trẻ tuổi nhưng khí độ trầm ổn, mới có tư thế của một lãnh đạo. Nói chuyện và làm việc đều khiến người khác phải khâm phục.
Trần Vĩ Nam lại thốt ra những câu thô tục, vung tay lên rồi ưỡn ngực, ngênh ngang rời khỏi nhà khách.
Trần Vĩ Nam và thầy Ngô dều nghĩ đến việc Lưu Vĩ Hồng không nhìn thấy bọn họ. Nhưng sự thật là Lưu Vĩ Hồng có nhìn thấy nhưng làm bộ không phát hiện thôi. Lúc này hắn không muốn đôi co với người như Trần Vĩ Nam.
Không đáng!
Điều kiện nhà khách Hạo Dương đương nhiên là tốt hơn nhà khách Lam Thiên rồi. Mở cửa phòng 209 ra, Đường Thu Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc giường lớn trải dra trắng toát, sắc mặt lại đỏ lên. Cô hiện tại có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Lưu Vĩ Hồng kiên trì đổi đến nhà khách Hạo Dương. Điều kiện nhà khách Lam Thiên quá kém. Lưu Vĩ Hồng sợ cô bị thiệt thòi.
Có lẽ mình không có cách để trở thành người vợ chính thức của Lưu Vĩ Hồng được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng cả đời có thể săn sóc một người đàn ông như vậy thì cũng đáng.
Lưu Vĩ Hồng đánh giá qua căn phòng một chút rồi gật đầu hài lòng. Điều kiện tuy không cao nhưng ít nhất là sạch sẽ.
Đường Thu Diệp đặt hành lý của mình xuống, đứng yên một chỗ, cúi đầu chẳng biết làm gì. Tuy rằng cô đã quyết định sẽ phó thân mình cho Lưu Vĩ Hồng. Nhưng khi chuyện đến trước mặt thì trong lòng lại có chút không yên.
Dù sao thì cô cũng là một cô gái nông thôn. Tư tưởng cũng vẫn còn bảo thủ, không giống như phụ nữ thế kỷ 21 muốn làm gì thì làm.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy Đường Thu Diệp xấu hổ thì trong lòng lại kích động, vươn tay ôm lấy Đường Thu Diệp.
Lần này thì Đường Thu Diệp lại rất ngoan, không vội vàng như ở ngôi chợ tổng hợp, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi Lưu Vĩ Hồng, mặt ửng đỏ, hô hấp có chút dồn dập, bộ ngực no tròn thỉnh thoảng lại áp bách Lưu Vĩ Hồng.
Khi hôn, Lưu Vĩ HỒng lại một lần nữa lần tay vào trong áo Đường Thu Diệp. Lần này thì có lẽ đã quen nên lập tức kéo chiếc áo ngực của Đường Thu Diệp lên, nhanh chóng vò nát nụ tầm xuân cao ngất của cô gái. Đường Thu Diệp dưới sự âu yếm của Lưu Vĩ Hồng thì mềm nhũn cả người, hơi thở ngày càng gấp.