Quan Gia

Chương 778: Chương 778: Cửu An bất an




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 778: Cửu An bất an 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: Mê Truyện 

 

 

 

 

Sắp xếp xong chuyện xe cấp cứu, Lưu Vĩ Hồng lại an ủi bà xã của Ngũ Bách Đạt vài câu, dặn dò viện trưởng Trương chăm sóc tốt cho Ngũ Bách Đạt, lập tức rời khỏi bệnh viện 

Cũng không thể ở mãi nơi đây không đi 

Vừa đi tới góc cầu thanh, âm thanh tiếng bước chân dồn dập vang lên, lập tức bốn năm người chạy lên, kêu loạn, luôn miệng hỏi “ông chủ Ngũ” ở đâu, đều nói giọng bản địa của Hạo Dương 

- Các anh là ai? 

Hạ Hàn thấy thế, lập tức lên trước một bước, cao giọng hỏi 

Hạ Hàn mặc trang phục cảnh sát, cảnh hàm cảnh đốc cấp 2, uy phong lẫm lẫm. Mấy người đàn ông đó vừa nhìn thấy, không kìm lòng nổi lui ra phía sau một bước. 

- Là Cục trưởng Hạ? 

Một người đàn ông hơn 30 tuổi trong đó, hơi bất ngờ hô 

Hạ Hàn sửng sốt, nói: 

- Anh biết tôi, anh là ai? 

 

- Cục trưởng Hạ, tôi là Diêu Học Dũng, ha ha, cậu không biết tôi, tôi lại biết cậu. Trước kia khi bắt mấy tên lưu manh, cậu đích thân dẫn đội, tôi còn vỗ tay vổ vũ cho tôi! 

êu Học Dũng rất là hưng phấn, liên tiếp nói với Hạ Hàn 

Năm trước thị xã Hạo Dương tiến hành hoạt động nghiêm đánh thanh thế lớn, khi bắt giữ đám lưu manh đường phố khiến người dân rất phẫn nộ, nhiều khi đều là Hạ Hàn tự mình dẫn đội, thực tại uy phong, rất nhiều người dân thị xã Hạo Dương đều biết chàng cục trưởng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trẻ tuổi này 

- Ồ, xin chào. Các anh là đến xem ông chủ Ngũ sao? 

- Đúng đúng, chúng tôi đều là người Hạo Dương kinh doanh ở Cửu An, ngày hôm qua đều bị lưu manh dọa đến hoảng sợ, nghe nói ông chủ Ngũ bị đánh trọng thương, chúng tôi đến xem ông ấy…Ôi, Cục trưởng Hạ, cậu không biết đâu, Cửu An thật sự là rất loạn, người gì cũng có. Công khai ở trên đường cái đánh người giết người, trêu ghẹo phụ nữ, đều không ai dám quản…Làm sao giống Hạo Dương chúng ta, lưu manh đều bị bắt hết không còn thấy bóng dáng, nửa đêm nửa hôm một mình ra đường, trong lòng rất kiên định 

Diêu Học Dũng không hổ là người làm ăn, mồm miệng lanh lẹ, liên tục nói, vừa nói vừa không ngừng lắc đầu. So sánh trật tự trị an của Hạo Dương và Cửu An, quả thật chính là một trời một vực. 

Lưu Vĩ Hồng trong lòng giật mình, bình thản nói: 

- Lão Diêu, ông chủ Ngũ vừa mới làm xong phẫu thuật, còn đang hôn mê, không thích hợp thăm bệnh. Như vậy đi, các anh cùng chúng tôi đến cục Công an thị xã, đem tình hình các anh gặp được ở Cửu An, tỉ mỉ nói rõ lại. Có được không? 

Diêu Học Dũng sửng sốt, hoài nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, thấy người này tuổi còn trẻ, khí độ bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn, bắt không được hắn là thần thánh phương nào, liền cẩn thận hỏi: 

- Xin hỏi vị lãnh đạo này là… 

Hạ Hàn nói: 

- Đây là Thị ủy Bí thư Lưu! Nhân vật số một! 

- Ôi, là bí thư Lưu… 

Diêu Học Dũng và mấy người đều giật nẩy người, kêu la lên, dường như hơi không dám tin. Uy vọng của Bí thư Lưu ở Hạo Dương không người nào có thể sánh bằng, dân chúng bình thường, đánh giá Lưu Vĩ Hồng gần như con người toàn vẹn. Từ khi Bí thư Lưu tới Hạo Dương, Hạo Dương liền biến dạng. Ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết, ai thật tâm thực lòng vì mọi người làm việc, mọi người cũng thật tâm thực lòng ủng hộ hắn. 

- Lão Diêu, đi thôi, tôi muốn tìm hiểu một chút tình hình thật sự 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu với mọi người, ôn hòa nói. 

- Ôi, được được… 

Giờ này khắc này, đám người Diêu Học Dũng tất nhiên không còn nửa điểm chần chừ, gật đầu không ngừng. 

Trong phòng hội nghị nhỏ ở cục Công an thị xã, Lưu Vĩ Hồng tỉ mỉ nghe đám người Diêu Học Dũng miêu tả về tình hình trị an ở thị xã Cửu An, quả thực là đen tối, hoàn toàn nhìn không thấy một chút ánh sáng. Đương nhiên, trong đó không khỏi có chút khuyếch đại, nhưng tổng thể mà nói, tình trạng trị an Cửu An quả thật tồi tệ đến cực điểm. 

- Ôi, Bí thư Lưu, cậu không biết, bên Cửu An, cảnh sát và kẻ trộm là một nhà. Chính phủ cũng không quản, Hội đồng nhân dân cũng không quản... Cậu xem, ông chủ Ngũ chỉ là phản ảnh một chút với bọn họ, lập tức liền bị đánh thành như vậy, những người Hạo Dương làm ăn như chúng tôi, cũng đều bị họ uy hiếp, nói là còn dám đề xuất ý kiến gì nữa thì đánh chết chúng tôi… Bí thư Lưu, Cửu An sao lại như vậy? Có còn là thiên hạ của đảng ABC nữa hay không? Cậu xem chúng tôi bây giờ cũng không dám trở về rồi 

Diêu Học Dũng nói xong, thật là tức giận bất bình. 

Những người khác liền liên thanh phụ họa. 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi gật gật đầu, trầm ngâm một hồi, nói: 

- Lão Diêu, các anh phản ánh tình hình này, tôi đều biết rõ rồi. Như vậy đi, các anh trở về nghỉ ngơi trước, tôi sẽ nói chuyện với đồng chí lãnh đạo của thị xã Cửu An 

Đám người Diêu Học Dũng liền liên tục gật đầu, cáo từ mà đi. 

Trong phòng hội nghị, chỉ còn lại có Lưu Vĩ Hồng, Long Vũ Hiên và Hạ Hàn ba người. Lưu Vĩ Hồng cầm lấy thuốc lá trên mặt bàn, đưa cho Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, hắn cũng mồi một điếu, rất nhanh, trong phòng họp khói thuốc mịt mù 

- Tình hình trị an của Cửu An, tệ như vậy sao? 

Hút vài hơi thuốc, Lưu Vĩ Hồng rầu rĩ nói, chuyển hướng Long Vũ Hiên. 

Trước khi Long Vũ Hiên đến Hạo Dương là Chi đội trưởng chi đội một trung đoàn trị an của sở Công an tỉnh, hẳn là có biết về tình hình của Cửu An 

Long Vũ Hiên trầm ngâm nói: 

- Tình trạng trị an của Cửu An, quả thật xưa nay hơi tệ, còn tệ hơn Hạo Dương trước kia. Bọn họ kỳ thật hàng năm đều làm nghiêm đánh, nhưng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc… 

Hạ Hàn rất không vui mà “hừ” một tiếng, nói: 

- Tôi thấy ngay cả phần ngọn cũng chưa trị được. Đã trị thành cái dạng này rồi, giữa ban ngày ban mặt, đánh người giết người, làm sao còn quy củ? 

- Cửu An dân phong khá dũng mãnh, hơn nữa cán bộ lãnh đạo bên đó đối với vấn đề này cũng không coi trọng, cho nên tình huống càng ngày càng nghiêm trọng. Trước kia sở công an tỉnh cũng tiếp nhận qua vài tố cáo, nói một số cảnh sát phòng Công an địa khu Cửu An chính là một phần tử của thế lực lưu manh, còn điểm danh Bành Anh An, nói y mới là thủ lĩnh của thế lực lưu manh 

Long Vũ Hiên lại nói 

Lưu Vĩ Hồng hỏi: 

- Tên Bành Anh An này là ai? 

- Bành Anh An là phó Chi đội trưởng chi đội trị an phòng Công an địa khu Cửu An, ba y Bành Tông Minh hiện tại chính là thường vụ Thị ủy Cửu An, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã kiêm cục trưởng cục công an thị xã 

Long Vũ Hiên đơn giản thuyết minh 

- Hay đó, khó trách nói bọn họ cảnh sát và bọn trộm là một nhà. Có một cục trưởng công an như vậy, một Chi đội trưởng trị an như vậy, trị an của thị xã Cửu An có thể làm tốt mới là có ma đó… 

Hạ Hàn tức giận nói, lôi cái bàn một cái thật mạnh. Cục trưởng Hạ căm ghét bọn ác như kẻ thù, không muốn gặp nhất chính là tình hình này, trước kia khi làm trợ thủ cho Thái Tuyết Phong ở cục công an, đều dám ở văn phòng công nhiên chỉ trích lãnh đạo trực tiếp là “chó săn” 

Lưu Vĩ Hồng hỏi: 

- Nếu đã có tố cáo, vậy điều tra qua chưa? 

Long Vũ Hiên cười khổ một tiếng, nói: 

- Làm sao điều tra? Chuyện như vậy, sở công an tỉnh cũng không dễ điều tra. Bành Tông Minh ở hệ thống công an Cửu An, công tác hơn 20 năm, từng bước từng bước chân đề bạt lên, sở công an tỉnh cũng phải nể mặt ông ta. Ông lại là cấp dưới cũ của Tân Minh Lượng Chủ tịch Địa khu Cửu An, bây giờ Tân Minh Lượng chính là chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thị xã Cửu An… 

Đây cũng là không cần Long Vũ Hiên giải thích, Lưu Vĩ Hồng cũng là ngưỡng mộ đại danh của Tân Minh Lượng đã lâu. Tân Minh Lượng sở dĩ thanh danh hiển hách, chủ yếu ông ta là một trường hợp đặc biệt trong quan trường tỉnh Sở Nam. Bí thư thứ 2 của thị ủy thị xã Cửu An đương nhiệm, chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố, xếp hạng trước Chủ tịch thị xã 

Xếp hạng như vậy, cùng với quan hàm “bí thư thứ hai”, đó là độc nhất vô nhị ở toàn bộ tỉnh Sở Nam 

Vì nguyên nhân này, Tân Minh Lượng mới là “nhất ca” chân chính của thị xã Cửu An, vốn khi địa khu đổi thành thị xã, tỉnh ủy có ý sắp xếp ông đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy, nhưng trình độ văn hóa của ông quá thấp, chỉ tốt nghiệp trung học. Vừa đúng chạy theo trào lưu cán bộ trẻ hóa chuyên nghiệp hóa, “tốt nghiệp trung học” như vậy thực tại không lấy ra được, kết quả không làm được bí thư tỉnh ủy, đồng dạng lý do, ngay cả Chủ tịch thị xã cũng không thể làm, chỉ có thể đến Hội đồng nhân dân thị xã làm chủ nhiệm hội nghị thường vụ. Dù sao dưới thể chế hiện có, Hội đồng nhân dân địa phương thuộc chức vụ tuyến thứ hai, yêu cầu về học lực không cao, miễn cưỡng có thể đối phó được 

Nhưng Tân Minh Lượng xác thực chính là nguyên lão chân chính của thị xã Cửu An, uy vọng ở Cửu An rất cao, Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đương nhiệm đều là ông một tay đề bạt lên. Nhằm trấn an ông, bảo đảm đội ngũ cán bộ của thị xã Cửu An ổn định, Tỉnh ủy đắn đo mãi, liền có quan hàm “bí thư thứ hai” này, cùng với xếp hạng trước Chủ tịch thành phố 

Trên thực tế, sự vụ lớn nhỏ hiện tại ở Cửu An đều do Tân Minh Lượng định đoạt, Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không dám nghịch ý, bằng không, chính lệnh không ra khỏi trụ sở thị ủy. Tân Minh Lượng ở Cửu An công tác ba mươi mấy năm, uy vọng này không phải thổi ra 

Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, nói: 

- Sự vụ nội bộ của Cửu An, chúng ta hiện tại không quản được. Tôi thấy như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho bí thư Bành Tông Minh, đem tình hình này thông báo một tiếng với ông ta, mời ông ta điều tra 

Long Vũ Hiên và Hạ Hàn liền nhìn nhau một cái, đều lộ ra thần sắc sầu lo. Lưu Vĩ Hồng là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, Bành Tông Minh là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã Cửu An, hai người không có quan hệ lệ thuộc, Lưu Vĩ Hồng gọi cuộc điện thoại này, là hơi phạm vào kiêng kỵ. Hơn nữa Bành Tông Minh trên cơ bản sẽ không nể mặt. Đương nhiên, nếu Ngũ Bách Đạt là bạn bè thân thích của Lưu Vĩ Hồng thì lại khác. Trên quan trường, giải quyết việc chung, ai cũng không để ý, một khi đề cập đến quan hệ cá nhân thì rất khác, Bành Tông Minh thường là sẽ nể mặt Lưu Vĩ Hồng 

Núi không chuyển thì nước chuyển, sau này nói không chừng sẽ có lúc gặp lại, cho dù Lưu Vĩ Hồng không phải con cháu dòng chính của Lưu gia, chỉ với tấm bảng bí thư thị ủy Hạo Dương, Bành Tông Minh cũng sẽ tặng một ân tình 

Lưu Vĩ Hồng biết tâm ý của hai người họ, khẽ thở dài, nói: 

- Mặc kệ thế nào, trình tự nên đi vẫn phải đi. Hi vọng tố cáo của quần chúng có sai lầm, Bành Tông Minh có thể chính xác đối đãi vấn đề này. Trị an của Cửu An tiếp tục loạn thế này, đuổi hết thương gia bên ngoài tới, kinh tế của bọn họ làm sao phát triển? 

 

Hạ Hàn rầu rĩ nói: 

- Làm như vậy, e rằng không chỉ là thương gia bên ngoài không ở được, cho dù thương gia bản địa Cửu An của bọn họ, thật thà bổn phận một chút cũng làm không được 

Long Vũ Hiên gật gật đầu cho là đúng 

Thế lực của mấy tên lưu manh đó, mới mặc kệ anh là người bản xứ hay bên ngoài, chỉ cần anh không có chỗ dựa vững chắc, cũng sẽ gây phiền toái cho anh. Tiền của người bên ngoài là tiền, tiền của người bản xứ cũng là tiền, không có gì khác biệt 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, đứng dậy, đi ra ngoài cửa. 

Cuộc điện thoại này, hắn phải trở về văn phòng của mình để gọi. Hơn nữa bí thư Lưu cũng còn rất nhiều công tác phải xử lý, không thể ở mãi cục công an 

Long Vũ Hiên và Hạ Hàn cùng hắn đi ra cửa. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.