Cục diện rốt cuộc dần dần được mở ra. Chu Kiến Quốc và hắn đều đã đứng vững trên gót chân của mình. Lưu Nhị Ca lần đầu tiên đấu tranh ở cơ sở đã toàn thắng. Về phần Mễ Khắc Lương thì chỉ sợ chiếc mũ ô sa trên đầu cũng không giữ nổi trong vài ngày nữa.
Lưu Vĩ Hồng đối với ông ta bất luận cái gì cũng không còn hứng thú nữa.
Nhị Ca không có thói quen đánh chó đã chết.
Bí thư Lưu còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
Lân mập vừa mới gọi điện thoại báo cho hắn biết, y đã cử một Giám đốc hạng mục, dẫn theo một tổ dự án đến huyện Lâm Khánh. Trước tiên là ở ngân hàng huyện Lâm Khánh mở một tài khoản, y sẽ đổ vào đây trước một trăm ngàn đô la Mỹ. Đương nhiên, sẽ đổi thành tiền trong nước. Tổ dự án này sẽ phụ trách hết thảy công tác của nhà máy chế biến sữa, sẽ thường trú lại huyện Lâm Khánh. Cho nên, Lân mập hy vọng Bí thư Lưu sẽ chiếu cố mọi người.
Cảnh Lân không hổ là người kinh doanh, ăn nói rất khách khí.
Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là phải đáp ứng rồi. Đồng thời cũng cảm ơn Giám đốc Cảnh đã mạnh mẽ ủng hộ việc xây dựng kinh tế, và khi nào Giám đốc Cảnh có thời gian thì đến huyên Lâm Khánh để khảo sát công việc.
Cảnh Lân cũng liên tục đáp ứng, cười ha hả không ngừng.
Lân mập tuy hình dáng nặng nề nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng cúp điện thoại nhưng cũng không vội xử lý văn kiện. Hắn nhìn đồng hồ, rồi đốt một điếu thuốc, dựa người vào ghế, ánh mắt nhìn vào chiếc điện thoại.
Hôm nay là ngày 2 tháng 8 năm 1990, nếu lịch sử tái diễn như lời nói thì rất nhanh sẽ có người gọi điện thoại cho hắn.
Quả nhiên, Bí thư Lưu còn chưa hút hết điếu thuốc thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Chị, đã đánh rồi phải không?
Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại lên, cũng không hỏi là ai, lập tức cười tủm tỉm nói.
Người ở đầu dây bên kia hít thật sâu một hơi. Tuy rằng qua chiếc điện thoại nhưng Lưu Vĩ Hồng có thể tưởng tượng được khi Vũ Thường hít hơi sâu vào thì bộ ngực sẽ đẹp đến cỡ nào.
Vũ Thường nói cô ấy là bạn gái của hắn.
Nghĩ đến điều này, Lưu Nhị Ca vô cùng phấn chấn.
Lịch sử bởi vì hắn mà đã thay đổi.
Nếu Vũ Thường mà ở ngay trước mặt hắn lúc này thì hắn nhất định sẽ ôm chặt cô ấy. Cho dù có chết cũng không tiếc.
- Sao em biết là đã đánh? Bộ em canh chiếc TV à?
Trong khoảng khắc, trong điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Vũ Thường.
Người này quá là thần thánh mà. Mới vừa cầm lấy điện thoại, hỏi cũng không hỏi, thì đã biết là cô, thậm chí còn biết chuyện gì đã xảy ra.
- Điều đó không quan trọng. Có người chỉ cần bấm ngón tay thì đã biết trăm năm trước, trăm năm sau rồi.
Lưu Vĩ Hồng cợt nhã. Chuyện này hắn không thể nói cho bất cứ người nào biết được. Cho dù là Vũ Thường là người mà cưng chiều hắn nhất hay là Đường Thu Diệp, người sùng bái hắn nhất cũng không thể nói.
- Đúng là chỉ biết ba hoa thôi.
Vũ Thường sẵng giọng, nhưng giọng điệu có phần nhu mì hơn.
Đúng vậy, chính là nhu mì hơn.
Trước đó, Vũ Thường và hắn nói chuyện, trong giọng nói luôn thể hiện sự cưng chiều của một người chị đối với một đứa em, nhưng không hề có sự nhu mì của một người thiếu nữ đối với bạn trai của mình.
Lưu Vĩ Hồng đang cố hưởng thụ sự phá lệ này.
- Không nghĩ đến Saddam Hussein lá gan ton như vậy, thật sự là dám đánh nhỉ?
Vũ Thường hưng phấn nói.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng thì ngày 02 tháng 08 năm 1990, Iraq ngang nhiên xâm lấn Kuwait, rất nhanh liền đánh tan sự chống cự của quân đội Kuwait. Quốc vương Kuwait đã bỏ trốn và tị nạn tại Arap. Iraq tuyên bố sáp nhập lãnh thổ Hồi giáo Kuwait thành tỉnh thứ 19 của Iraq.
Lưu Nhị Ca tuy rằng là người tái sinh, nhưng thời gian không dài. Con bướm nhỏ thì cánh yếu, chỉ có thể ảnh hưởng thế cục bên cạnh một chút thôi, đối với tình hình Trung Đông ngàn dặm xa xôi thì là ngoài tầm tay với.
Nhưng những gì nên phát sinh thì đã phát sinh rồi.
Được, rất tốt!
Bọn họ đánh càng náo nhiệt thì Lưu Nhị Ca càng thu được nhiều lợi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đã sớm nói với chị rồi, kẻ độc tài cho đến bây giờ đều là loại tự tin cực độ, điên cuồng cực độ. Điều này đã ăn sâu vào đầu họ khiến cho họ cũng không nhớ rõ mình đã làm gì.
Lúc này, trên mặt của Lưu Vĩ Hồng không hiện lên bộ dạng của Saddam Hussein mà là gương mặt béo phệ của Mễ Khắc Lương. Mễ Khắc Lương dĩ nhiên là không thể đánh đồng cùng với Saddam Hussein, nhưng phương thức suy nghĩ và nội tâm cũng không thua kém mấy. Cho nên kết cục cũng sẽ không có sự khác nhau.
- Nhưng em cũng quá thần kỳ đấy. Chị nhớ rõ là em đã từng nhắc qua, trận chiến này sẽ bùng nổ vào tháng Tám. Bây giờ mới bước vào tháng Tám, lời tiên đoán này lập tức ứng nghiệm. Chị thật cũng không biết nói cái gì.
Vũ Thường trong điện thoại cứ chậc chậc tán thưởng.
Chẳng lẽ cái tên tiểu tử kia có thể dựa vào kinh dịch Bát Quái mà tính toán ra được sao?
Tuy nhiên, Vũ Thường trong lòng lại gọi Lưu Vĩ Hồng là “tiểu tử” thì lại không khỏi hé miệng cười khẽ. Người này hiện tại không còn là cái tên tiểu tử thối tha cứ đi đằng sau cô mà gọi chị. Hắn đã trở thành một người đàn ông chân chính, cao lớn, kiêu ngạo. Hơn nữa, lại là bạn trai của Vũ Thường cô, và do chính cô thừa nhận.
- Chị, bọn họ đã bắt đầu đánh thì chúng ta chờ lấy tiền đi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả. Hắn tuy rằng không phải mê tiền cho lắm, nhưng nghĩ đến hơn một triệu đô la Mỹ thì vẫn cảm thấy hưng phấn. Vũ Thường và Lý Hâm cao hứng thì hắn cũng cao hứng.
- Em là một kẻ xấu xa, lợi dụng chiến tranh để kiếm tiền.
Vũ Thường bĩu môi nói.
- Người ngoại quốc cũng dựa vào chiến tranh để kiếm tiền, không phải sao? Đừng nhìn những điểm lợi nhỏ mà cứ đâm đầu vào.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, thuận tiện nhắc nhở Vũ Thường một câu.
Lưu Vĩ Hồng đã lợi dụng rất tốt nguyên tắc đòn bẩy. Công ty của Vũ Thường ở Hongkong có hơn tám trăm ngàn đô la Mỹ, huy động thêm hai trăm ngàn đô la Mỹ nữa thì sẽ có thể ba năm kiếm được hai triệu đô la Mỹ dễ như ăn một bữa ăn sáng.
- Yên tâm rồi, chị không ăn nhiều như vậy đâu. Việc lúc này lãi cũng được hai triệu trở lên đấy.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhướng lên, nói:
- Chỉ có hai triệu thôi à? Vì thế nên em mới nhắc nhở chị đó.
- Giọng điệu không nhỏ đấy. Hai triệu mà em còn chê ít sao, còn muốn kiếm thêm à?
- Cho nên mới nói, tầm mắt của chị hướng ra thế giới vẫn chưa đủ lớn đâu. Hôm nay chị chỉ có một nhưng có lẽ ngày mai chị sẽ phát hiện rằng mình có cả đến một nhà kho. Một cuộc chơi lớn nhưng chị lại tách ra khỏi nó thì có phải là quá đáng tiếc không?
Lưu Vĩ Hồng rung đùi, đắc ý nói.
Vũ Thường nhịn cười, nói:
- Thế thì em muốn kiếm thêm bao nhiêu?
- Hiện nay trong tay chị có bao nhiêu?
- Hơn mười bảy triệu. Thời điểm mua vào là mười chín đô la Mỹ một thùng.
- Cái đó ít nhất cũng kiếm được mười triệu. Em có đề nghị là, chúng ta sẽ giới hạn trong phạm vi từ ba lăm đến ba sáu đô la Mỹ. thậm chí có thể đến bốn mươi đô la Mỹ nhưng không vượt quá 20%
Lưu Vĩ Hồng rất chắc chắn nói. Hắn biết chiến tranh vùng vịnh ở Kuwait, giá dầu mỏ thế giới cơ bản sẽ đạt mức cao nhất hơn bốn mươi đô la Mỹ. Khoảng giữa ba lăm, ba sáu đô chính là an toàn nhất, cơ bản cam đoan được lợi nhuận lớn nhất.
Lần này, Vũ Thường rốt cuộc giật mình hỏi:
- Em khẳng định như vậy sao?
- Đương nhiên rồi, có khoản tiền này, sứ mệnh của công ty Hoành Du có thể nói là hoàn thành tốt đẹp. Hơn nữa, sau này chúng ta còn có một sân chơi lớn hơn cần phải thi triển. Đương nhiên, công ty Hoàng Du vẫn có thể giữ lại. Chúng ta có thể nhận những đơn hàng lớn hoặc cũng có thể là những đơn hàng nhỏ lẻ cũng được. Chuyện này không cần nề hà chi lắm, chủ yếu là nghiệp vụ thôi.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, nghiễm nhiên bày ra ý kiến của một “Chủ tịch hội đồng quản trị”.
- Ai chà, không biết đó có phải là Bí thư nghiện làm việc hay không nữa?
Vũ Thường bĩu môi, đả kích một chút Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị hiện nay là bạn gái của em, sau này là vợ của em. Việc kinh doanh của em, em đương nhiên là phải hết sức tận tâm rồi. Em nói cho bà xã nghe...
- A, đừng gọi bậy chứ, bây giờ còn chưa phải lúc mà.
Vũ Thường lập tức đưa ra lời cảnh cáo, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ lên.
- Hiện tại không phải nhưng về sau sẽ phải.
- Em lại nói hươu nói vượn rồi.
Vũ Thường lại giả bộ tức giận, sẵng giọng nói. Đó không phải là Vũ Thường không thích nhưng do cô rất hiểu bản tính của người này. Một khi mà buông ra một chút lỗ hổng nào thì hắn sẽ tiến thêm một bước, và điều đó sẽ khiến cho chị Vũ Thường phải đau đầu.
- Được, em không nói nữa, không nói nữa. Chị đừng cúp máy. Em rất thành thật đấy, không được sao?
Bí thư Lưu thật sự sợ Vũ Thường sẽ cúp điện thoại. Hắn hiện tại rất muốn nói chuyện với Vũ Thường.
Vũ Thường nhẹ nhàng cười:
- Lúc này mới ngoan đấy.
Bí thư Lưu cảm thấy hơi buồn một chút. Xem ra thì chỉ cần hắn cưới Vũ Thường thì chữ “ngoan” này phải theo hắn cả đời đấy. Tuy nhiên, ngoan ngoãn trước mặt Vũ Thường thì mùi vị cũng thấy hay.
- Chị, kế tiếp chúng ta có nhiều việc kinh doanh cần làm. Lúc đó thì tiền sẽ đếm không hết. Đúng rồi, một vài ngày nữa, em sẽ quay về Bắc Kinh một chuyến để thăm cha mẹ. Chị có muốn đi không? Em cũng muốn thăm bác Vân một chút.
Lưu Vĩ Hồng làm như tùy ý nói.
Vũ Thường lại cảnh giác hỏi:
- Em muốn gặp ba chị làm gì?
- Nói gì vậy, giống như là em không thể đi gặp ba chị? Em sớm hay muộn gì thì cũng là con rể của Vân gia. Đi gặp cha vợ của mình chẳng lẽ không được sao?
Lưu Vĩ Hồng phản bác lại.
Vũ Thường cảm thấy dở khóc dở cười.
Muốn hắn ngoan ngoãn thì chắc coi bộ hơi khó.
- Ừ, em có thể đi gặp ba chị nhưng em không được nói cho ba chị biết mối quan hệ của chúng ta. Bây giờ còn chưa phải lúc. Bằng không thì ba chị nhất định sẽ đuổi em ra khỏi cửa. Đến lúc đó Bí thư Lưu chỉ còn con đường chết.
Vũ Thường lo lắng nói.
Cô sợ Lưu Vĩ Hồng sẽ lại nói bậy bạ.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng lại nhếch lên, dường như là đang có chủ ý gì đó. May mà Vũ Thường không ở bên cạnh hắn. Bằng không sẽ thấy hắn suốt ngày tính kế với cha vợ tương lai, không trở mặt với Bí thư Lưu thì mới là lạ.