- Tốt lắm, vậy báo án đi, mời người của cơ quan công an đến xử lý. Tôi sẽ chống mắt xem, đơn vị nào có thể dung nạp một tên tội phạm cố ý giết người tiếp tục đi làm!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Trần Sùng Tuệ lại một lần nữa bị nghẹn đến mức nói không ra lời.
Chu Kiến Quốc liền rất nghiêm chỉnh đánh giá liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, dường như phải một lần nữa nhận thức lại hắn. ông ta cũng đối với thái dộ bình tĩnh và vẻ mặt kiên định của Lưu Vĩ Hồng rất là giật mình
Đi, Lưu Vĩ Hồng không hề có ý nhượng bộ nào cả
Người thanh niên này, ngày thường rất hòa khí dễ chịu, đối với ai đều rất có lễ phép. Một khi trở nên bướng bỉnh, không ngờ lại ngang như thế, đúng là không xem Trần Sùng Tuệ ra gì. Nếu đổi một người khác, nhất định phải suy xét thân phận địa vị của Trần Sùng Tuệ. Mình dù sao vẫn còn đi làm ở cục Nông Nghiệp, Trần Sùng Tuệ lại là người lãnh đạo trực tiếp của mình. Cứ khăng khăng đi đắc tội Trần Sùng Tuệ, có cần như vậy không đây?
Văn phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đều có chút xấu hổ.
- Lưu Vĩ Hồng, nói như vậy, cậu không sai vào đâu cả đúng không?
Nghẹn một trận, Trần Sùng Tuệ mới rầu rĩ nói, từ túi áo lấy ra một bao thuốc lá, tự mồi lửa một điếu, hơi hơi do dự một chút, lại đưa cho Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.
- Có! Tôi cho rằng sai lầm của tôi, ở chỗ không phát hiện vấn đề Trần Vĩ Nam sớm một chút, không có sớm một chút xử lý y. Nếu y ngay từ đầu phạm sai lầm, tôi liền tiến hành phê bình giáo dục đối với y, có lẽ y hôm nay sẽ không cầm đao hành hung.
Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh nói.
Trần Sùng Tuệ lại bị chọc tức mà đành chịu
Chu Kiến Quốc cảm thấy Lưu Vĩ Hồng hơi quá, nói:
- Vĩ Hồng a, chuyện này, chúng ta hoãn lại thảo luận sau đi. Hiện tại trước tới bệnh viện xem, thương thế Trần Vĩ Nam rốt cuộc thế nào.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cổ tay phải gãy xương, cằm gãy xương, mặt khác không sao. Có khả năng phải nghĩ dưỡng một hai tháng
Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ ngơ ngác nhìn nhau.
Người này, chẳng những tay chân linh hoạt, sắc bén, đối với chính mình cũng là tràn đầy tự tin
Trần Sùng Tuệ đứng dậy, nói:
- Cục trưởng Chu, tôi tới bệnh viện xem qua trước. Về phần xử phạt Trần Vĩ Nam như thế nào, ở tổ chực đảng cục sẽ thảo luận tiếp
Chu Kiến Quốc sắc mặt âm trầm, gật gật đầu.
Trần Sùng Tuệ nói lời này, nghe qua là không có gì, kỳ thật vô tình, lại phạm vào điều kiêng kị. Tren trình tự, xử lý một cán bộ như thế nào, quả thật là cần tổ chực đảng cục thảo luận đưa ra quyết định, nhưng Trần Sùng Tuệ cũng không nên nói ra. Nói ra, chẳng khác nào hướng vào quyền uy của Chu Kiến Quốc mà khiêu chiến.
Có lẽ Trần Sùng Tuệ là lo lắng Chu Kiến Quốc sẽ thiên vị Lưu Vĩ Hồng, cố ý nói như vậy, là vì nhắc nhở Chu Kiến Quốc —— ông không nên một tay che trời, tôi cũng không phải dễ chọc.
Hiển nhiên Trần Sùng Tuệ vội vã đi rồi, Chu Kiến Quốc nhẹ nhàng thở phào, tấm thân không kìm lòng nổi tựa lưng sát vào sô pha, ngậm lấy điếu thuốc hút mạnh mấy hơi.
- Vĩ Hồng a, cũng không nhất định sẽ khai trừ chứ?
Lát sau, Chu Kiến Quốc nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, lấy giọng thương lượng nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Cục trưởng, không phải tôi muốn khai trừ anh ta, là ông phải khai trừ anh ta!
- Tôi phải khai trừ anh ta hả?
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Chu Kiến Quốc lại xoay chuyển không kịp, hơi không hiểu ra sao cả.
- Cục trưởng, ông xuất thân là quân nhân, quân đội có câu châm ngôn, nói là'Từ không chưởng binh (hiền từ không nắm được quân)', ông chắc là có nghe qua chứ. Cơ hội như vậy, cũng không phải là thường xuyên đều có.
Lưu Vĩ Hồng cũng châm một điếu, không vội vàng không hấp tấp nói.
Chu Kiến Quốc chính là sửng sốt, trong đầu lóe lên một ý tưởng, dường như bắt được trọng điểm gì đó. Cẩn thận suy tưởng, Lưu Vĩ Hồng nói câu này nghe giống như lời nói đơn giản, nhưng quả thật ẩn chứa hàm nghĩa rất sâu.
Cục Nông Nghiệp là một đơn vị mới xây dựng, Chu Kiến Quốc ông ta đảm nhận cục trưởng đầu tiên, việc trọng yếu nhất là cái gì? Không cần nghi ngờ, là thành lập quyền uy!
Chỉ có nhanh chóng thành lập uy tín, công tác sau này mới dễ mà làm
Cái gọi là binh hừng hực một mình, tướng hừng hực một tổ. Cục trưởng ông ta nếu không có uy tín, toàn bộ sức chiến đấu cục Nông Nghiệp liền chìm lỉm
Thời gian trước, bởi vì ông ta uỷ quyền cho Trần Sùng Tuệ, hơn nữa Trần Sùng Tuệ không biết sách lược giấu kín, làm việc huênh hoang, đã đối với uy tín của ổng tạo thành tổn hại nhất định. Trong cục có người lén đàm luận, nói cục Nông Nghiệp có hai cục trưởng. Tuy rằng nói lời này chỉ là đồng chí cực cá biệt, nhưng dù sao cũng có người nói, đó là một mầm móng cực kỳ không tốt. Cho nên Chu Kiến Quốc hôm nay mới chủ động tìm Trần Sùng Tuệ nói chuyện.
Kết quả buổi nói chuyện thật không lý tưởng.
Hiển nhiên còn tiếp tục như vậy, Chu Kiến Quốc sẽ có nguy cơ có tiếng mà không có miếng
Có lẽ giờ này khắc này, Chu Kiến Quốc đã rất hối hận, lúc trước thực sự không nên mang Trần Sùng Tuệ cùng nhau đến đây. Nhưng đã qua đến đây, rồi lại muốn tống tiễn Trần Sùng Tuệ trở về trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Lúc ấy là chính ông hướng Lục Đại Dũng đề cử Trần Sùng Tuệ, nói đồng chí này năng lực không tồi, có thể dùng. Hiện tại lại sửa miệng, bảo Lục Đại Dũng nhìn ổng thế nào đây?
Cho dù Lục Đại Dũng nễ tình bạn học, ủng hộ ổng, chỉ sợ ấn tượng ổng ở trong cảm nhận của Lục Đại Dũng sẽ kém hơn trước nhiều
Sự thật chứng minh, năng lực lãnh đạo của lão Chu ông còn có điểm khiếm khuyết, không biết nhìn người, còn khống chế không được cấp dưới của mình
Chính bởi vì dạng này, mặc dù kết quả buổi nói chuyện hôm nay không được tốt, Chu Kiến Quốc cũng chỉ có thể cố nhịn, không tiện nói gì cả
Mà hiện tại, chính như lời Lưu Vĩ Hồng nói, một cơ hội tốt bày ra trước mắt. Trần Vĩ Nam những gì đã làm hôm nay, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn, nói y ‘Cố ý giết người không thành’ cũng có có thể không phải. Người như vậy, trong cục khai trừ y ra ngoài, hoàn toàn là đúng
Khai trừ Trần Vĩ Nam, thì đả kích đối với Trần Sùng Tuệ, là nghiêm trọng nhất
Ông đến chính cháu mình cũng không bảo hộ được, bị người ta đánh cho bầm dập gãy xương, cuối cùng còn không giữ được bát cơm, năng lực Phó cục trưởng ông đây, cũng chỉ có vậy thôi, đi theo ông, rất không có bảo hiểm.
Uy tín tổn hại NHƯ vậy, gần như là trí mạng , từ nay về sau, Trần Sùng Tuệ không còn khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với quyền uy của Chu Kiến Quốc. Trái lại, để có thể tiếp tục làm Phó cục trưởng, Trần Sùng Tuệ còn phải nhờ vào sự ủng hộ của Chu Kiến Quốc, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tốt trợ thủ cùa ông ta
Tóm lại đối với Chu Kiến Quốc mà nói, khai trừ Trần Vĩ Nam, ưu đãi cực lớn. Chẳng những cho Trần Sùng Tuệ đả kích nghiêm trọng, cũng tạo một "Tấm gương" cho những người khác trong cục
Đến cả Phó cục trưởng thường trực cũng bị ‘chỉnh trị’ thành dễ sai bào, những người khác, liền cũng sẽ cho tôi chút yên tĩnh, làm tốt công tác.
Chu Kiến Quốc càng nghĩ càng khâm phục, cũng càng nghĩ càng giật mình.
Khâm phục là không cần phải nói, Lưu Vĩ Hồng người ta đã vì ổng đem hết thảy đều suy xét vô cùng chu toàn, liên tưởng đến quan hệ của công trình cung cấp rau xanh và báo tỉnh, Chu Kiến Quốc càng thêm tỉnh táo nhận ra một điểm. Lưu Vĩ Hồng đây là muốn tạo cho Chu Kiến Quốc ông ta từ trong ra ngoài thành một cán bộ lãnh đạo có năng lực siêu cường.
Chu Kiến Quốc giật mình chính là, kế hoạch như thế, Lưu Vĩ Hồng trong nháy mắt đã nghĩ được rõ ràng, vừa mới đánh ngã Trần Vĩ Nam, lại không chút khách khí đề xuất phải khai trừ y, tất cả nắm vững trong lòng tay tay. Mà ông ta không chĩ chậm một nhịp, chênh lệch giữa hai người, vô cùng rõ ràng.
Đây... Rốt cuộc ai mới là đa mưu túc trí a?
Hơn nữa khó được chính là, chuyện này xử trí như thế, xét đến cùng, thu lợi lớn nhất chính là Chu Kiến Quốc ông ta, tất cả oán hận của Trần Sùng Tuệ, thì đều hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng tự động vì ông ta ‘đỡ đạn’
Cấp dưới như vậy, thật sự là có thể gặp được mà không thể cầu được a!
- Vĩ Hồng, như vậy có phải quá là…
Chu Kiến Quốc có chút do dự nói.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt hiện lên một chút tươi cười. Hắn cũng có thể lý giải Chu Kiến Quốc tại sao do dự, dù sao Trần Sùng Tuệ và ông ta cũng là nhiều năm giao tình, ra tay tàn độc như vậy, vẫn không không thể quá nhẫn tâm. Bởi vậy có thể thấy được, ở Chu Kiến Quốc vẫn chưa hoàn toàn "Chuyển biến" hết
Quan trường như chiến trường.
Anh không đối với người khác ác độc một chút người khác sẽ cho anh sang một bên
Đối với xuất thân từ nhà quyền quý thế gia, đã trải qua thay đổi bất ngờ ở đời trước, ân tình ấm lạnh như Lưu Vĩ Hồng mà nói, hết thảy đây đều rất đương nhiên. Nếu không như thế, Lưu gia sao lại bị tụt dốc, không thể gượng dậy nổi?
Những vị sếp lớn trân đỉnh, khi hướng Lưu gia xuống tay, có từng chần chừ do dự chút nào không?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ giọng nói:
- Cục trưởng, tự ông hãy quyết định. Bất kể ông quyết định như thế nào, tôi đều ủng hộ
Sự tình đã tới bước này rồi, hắn cũng không thể giúp Chu Kiến Quốc quyết định. Mọi việc đều phải nắm chắc một mức độ, đi vào quá sâu, chạm đến điểm mấu chốt của Chu Kiến Quốc, ngược lại sẽ làm Chu Kiến Quốc sinh lòng phòng bị đối với hắn
Cái gọi là chín quá hoá nẫu.
- Vậy được rồi, tôi sẽ ngẫm lại cho kỹ
Chu Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói.
- Ừ, vậy tôi đi về trước
- Được, Vĩ Hồng a, phải chú ý một chút
Chu Kiến Quốc quan tâm dặn dò một câu, nhưng đến khi Lưu Vĩ Hồng đi đến cạnh cửa, Chu Kiến Quốc đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp có phải đến đây rồi không?
Lúc này, Chu Kiến Quốc nhắc tới Đường Thu Diệp, liền có chút thú vị. Hướng về phương diện tốt suy nghĩ, là ông ta quan tâm tới Lưu Vĩ Hồng, nhưng một phương diện khác, cũng có thể hiểu là một loại "Cảnh cáo"
Đừng tưởng rằng chuyện của anh, tôi không biết. Chu Kiến Quốc tôi cũng không phải là cái trứng hồ đồ!
- Đúng vậy, cô ấy đả đến, chúng tôi ở chợ tổng hợp thuê một căn phòng
Lưu Vĩ Hồng dừng bước chân lại, xoay người lại, rất thản nhiên nói, trong mắt lại hiện lên một chút thần sắc linh hoạt, sắc bén.
Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt thản nhiên và linh hoạt, sắc bén kia, khiến Chu Kiến Quốc trong lòng đánh một cái ‘bộp’. Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng là không thèm để ý tới người khác biết hắn và Đường Thu Diệp sống chung trước hôn nhân, nhưng lại để ý người khác "Xen vào việc của người khác"
Sự thật chứng minh, người thanh niên này không dễ chọc vào, ai chọc hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trần Vĩ Nam chính là tấm gương có sẵn
Chu Kiến Quốc rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tính, mỉm cười nói:
- Vậy tốt, cậu kêu cô ấy có rảnh tới nhà chơi đi. Đều là đồng sự cũ mà
- Được, cảm ơn cục trưởng.
Lưu Vĩ Hồng rất lễ phép lên tiếng đáp lại, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, đều có người thò đầu ra nhìn, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, liền đều cười gật đầu thăm hỏi. Nụ cười kia, rõ ràng có chút khoa trương, còn mang theo một chút ý kính sợ.
Mặc kệ trong cục cuối cùng xử lý Trần Vĩ Nam thế nào, uy tín chủ nhiệm Lưu cũng đã xác lập không thể nghi ngờ.
Trâu thật!
Thực nhìn không ra, bình thường chỉ là một người trẻ tuổi nho nhã lịch sự, vào thời điểm quan trọng, lại điềm tĩnh như thế, tàn nhẫn như thế.
Trở lại văn phòng, Vương Tú Phương sớm đã chờ ở đó, thấy gặp Lưu Vĩ Hồng đi đến, vội vàng hai tay giao cho hắn trang giấy quyết định xử phạt, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, quả thực chính là sùng bái
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cầm lấy bút, ở trên quyết định xử phạt ký tên mình vào đó