Nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của bố mình, Trịnh Hiểu Yến nhỏ giọng hỏi:
- Vì sao vậy?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Không có gì, chỉ là tặng quà cho bố em mà thôi.
Trịnh Hiểu Yến sững người một lát.
Lưu Vĩ Hồng nói tiếp:
- Bảo Lý Cường đưa em về nhà nhé. Mấy ngày này em cứ ở nhà, bên ngoài chắc đang loạn lắm.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Dù có loạn đến thế nào cũng không loạn đến khách sạn Xuân Thành.
Điều này cũng đúng. Chỉ e tối nay khách sạn Xuân Thành lại ra giới nghiêm. Mới vừa bắt được tên đầu sỏ Hàn Vĩnh Quang, đám đàn em lâu la của y còn cả đống, Điền Hưng Khải chắc chắn cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Ngộ nhỡ bọn chúng bí quá hóa liều, xông vào ám hại các đồng chí cục Giám sát tại khách sạn Xuân Thành, nếu như vậy thì quả thật mọi chuyện đã lớn rồi.
Điền Hưng Khải tuyệt đối không mạo hiểm như vậy.
- Hay là về nhà mấy hôm đi, cách này là an toàn nhất, nhân tiện ở cùng với cô Quách, em cũng nên tỏ lòng hiếu kính một chút.
Lưu Vĩ Hồng nói lời giáo huấn.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, nhưng cũng không phản bác lại. Thực ra Phó Cục trưởng Lưu đủ tư cách để nói câu đó. Mặc dù chưa chính thức trở thành “con rể” của Trịnh Quảng Nghĩa, nhưng đã đem lễ đến nhà người ta rồi, nên đủ có lòng hiếu tâm.
Bí thư Thành ủy thành phố An Bắc Ngụy Căn Long vẫn chưa vội lên xe, mà chậm rãi bước lại, mỉm cười nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, cùng lên Tỉnh ủy nhé!
Lời dặn dò lúc nãy của Trịnh Quảng Nghĩa, Ngụy Căn Long nghe rất rõ. Cuộc họp Bí thư này có mời Lưu Vĩ Hồng cùng tham gia, trông thấy Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn vẫn chưa mời Lưu Vĩ Hồng lên xe, nên Ngụy Căn Long mới nói như vậy.
- Được, cám ơn Bí thư Ngụy.
- Không cần khách sáo.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Căn Long cùng lên chiếc Audi hướng về phía Tỉnh ủy.
Còn Trịnh Hiểu Yến thì lên chiếc Santana do Lý Cường lái, hướng về phía thường vụ tỉnh ủy.
Lúc nãy, Trung đoàn trưởng Liêu tự nhiên đối đãi phân biệt, không cho Lý Cường và Hà Mẫn đi cùng. Mặc dù hai người đó là đương sự của vụ án tối hôm nay, nhất thiết phải hỗ trợ cùng cơ quan công an tiến hành điều tra, nhưng Trung đoàn trưởng Liêu lại không phải là người phụ trách của Sở Công an tỉnh chính vì thế sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội với Lưu Vĩ Hồng.
Muốn cho triệu tập Lý Cường và Hà Mẫn đến để hỗ trợ điều tra, đó là chuyện của cơ quan điều tra, không liên quan gì đến Trung đoàn trưởng Liêu.
- Phó cục trưởng Lưu, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…
Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Căn Long cùng ngồi ở ghế sau. Ngụy Căn Long thở dài, nói vẻ áy náy.
Ngụy Căn Long năm nay hơn 50 tuổi, trong số các Bí thư Thành ủy của tỉnh, thì ông ta coi như là người trẻ trung, khỏe mạnh. Dù sao trong nước bất kỳ một vị Bí thư Thành ủy của tỉnh lị (thành phố thủ phủ của tỉnh) nào cũng đều là những nhân viên chủ chốt trong cơ cấu cán bộ của Tỉnh ủy, đa số đều kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, khoảng mười mấy năm nữa thì trung ương sẽ tiến hành cơ chế “Giảm Phó”, số lượng Phó Bí thư tỉnh ủy sẽ giảm xuống.
Ở thời bình trị của Ngụy Căn Long mà vẫn còn tồn tại một đám lưu manh, côn đồ ngạo ngược và một Cục trưởng Cục công an khốn khiếp đến như vậy, đúng là đã trực tiếp ức hiếp lên đầu của Phó cục trưởng Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện. Trước mặt Lưu Vĩ Hồng dám cả gan ức hiếp con gái của Bí thư Tỉnh ủy, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Bản thân Ngụy Căn Long là Bí thư Thành ủy thành phố An Bắc, tuyệt đối không thể không gánh trách nhiệm này.
Có thể thấy, Trịnh Quảng Nghĩa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt đẹp này, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà ra chiêu, rửa thật sạch “tập đoàn thế lực” vốn có ở tỉnh Liêu Trung, từ đó có thể củng cố quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy.
Phó Bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, cho dù ở bất kỳ tỉnh nào đều là những vị trí hết sức quan trọng. Bí thư Tỉnh ủy nhất định phải tìm đủ mọi cách để nắm chắc trong tay. Sau khi vụ án này xảy ra trong tối nay, thì lựa chọn của Ngụy Căn Long không còn nhiều nữa.
Đương nhiên, để ngồi được ở vị trí này ngày hôm nay thì Ngụy Căn Long cũng không phải dạng người hời hợt. Không ai có thể nghi ngờ về trí tuệ chính trị và trí tuệ trong cuộc sống của ông ấy. Các cán bộ của nước ta chỉ khi xử lý các công vụ có liên quan đến quần chúng mới biểu hiện ra sự yếu kém, thiểu năng trí tuệ. Còn trên chốn quan trường, khi đùa giỡn với quyền mưu là lúc cần phải có thật nhiều sự khôn khéo.
Ngụy Căn Long hiện đang nghĩ những đối sách cho những bước kế tiếp.
Đối với ý đồ thật sự của cuộc họp Bí thư tối hôm nay của Trịnh Quảng Nghĩa, Ngụy Căn Long trong lòng đã rất rõ ràng. Nếu như đổi lại, Ngụy Căn Long ở vào vị trí của Trịnh Quảng Nghĩa thì chắc chắn cũng sẽ hành động tương tự. Mượn lúc còn đang trong cơn thịnh nộ, phải khiến cho các Phó Bí thư khác phải “khiếp đảm” vài ba phần. Dù sao thì chuyện này cũng lại liên quan đến con gái của Trịnh Quảng Nghĩa, nên cho dù trong cuộc họp Trịnh Quảng Nghĩa có đưa ra các phương thức xử trí thế nào thì trước khi các Phó Bí thư muốn phát biểu ý kiến của mình, đều phải suy nghĩ thật kỹ đến vấn đề đó.
Cuộc họp tối ngày hôm nay chắc chắn không chỉ hoàn toàn là việc công.
Chắc chắn Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn sẽ không hài lòng.
Điều này khiến cho Ngụy Căn Long vô cùng khó xử.
Nếu như ông ta lại thiên về phía Trịnh Quảng Nghĩa, thì đương nhiên là sẽ nhận được sự “tha thứ, thông cảm” của Trịnh Quảng Nghĩa. Nhưng Cao Thụ Sơn cũng không phải là một Chủ tịch tỉnh bình thường, thực lực của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, Ngụy Căn Long cũng không dám dễ dàng gì mà đi đắc tội với ông ấy.
Làm thế nào để tìm điểm tương đồng giữa Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn bây giờ, đó chính là điểm mấu chốt tránh khỏi mối hiểm họa của Ngụy Căn Long.
Ngoài ra, Ngụy Căn Long cũng rất tỉnh táo để nhận ra rằng, trong chuyện này còn có một vấn đề mấu chốt nữa, đó chính là thái độ của Lưu Vĩ Hồng.
Từ lúc vừa mới đến cửa của khách sạn Xuan Thành, sau khi được biết đến chân tướng sự việc, trong lòng Ngụy Căn Long đã vô cùng hối hận rồi.
Ông ta đã quá coi thường Lưu Vĩ Hồng.
Hoặc nói cách khác là ông ta đã quá coi thường Cục giám sát tài sản nhà nước mới được thành lập này rồi.
Sự thành lập của Cục giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện, Ngụy Căn Long cũng đã biết. Đó cũng chính là tính mẫn cảm chính trị mà một người ở địa vị cao trong chốn quan trường như ông ta phải có. Nhưng lúc đó, ông ta cũng như đại bộ phận các quan viên trong cả nước đều như nhau, không để tâm mấy đến chuyện đó. Chỉ nghe đâu là chủ trì công tác của Cục Giám sát tài sản nhà nước ấy là một cậu cán bộ thanh niên cấp Phó giám đốc sở khoảng chừng 27 tuổi. Cũng nghe nói là con cháu nhà Lưu gia nên ông ta lại càng không thèm để ý. Thậm chí trong lòng còn cười thầm, hóa ra Phó thủ tướng Hồng lại cũng có thủ đoạn “Hợp tung liên hoành (1)” như vậy.
1. Hợp tung, liên hoành
Nước Tần xưa ở phía tây ngày càng hùng mạnh, đang thò cổ vươn ra nuốt dần đất cát các nước phía đông.
Ông Tô Tần thuyết phục được sáu nước phía đông hợp lại làm một khối để nương dựa vào nhau chống mộng bá của Tần, gọi là hợp tung, khiến Tần khó nuốt. Ông Tô Tần được làm tể tướng của sáu nước này, kể tên là Tề, Sở, Triệu, Ngụy, Hàn, Yến.
Ông Trương Nghi bèn sang nước Tần thuyết khách lập kế liên hoành thân Tần để phá hợp tung. Mẹo không có gì đáng kể, cốt giả cầu thân và hứa hẹn bổng lộc cho nước này, để rồi nuốt nước kia. Chỉ có thế mà rồi lần lượt phá tan được cái khối hợp tung nọ, nuốt trọn hết bọn họ.
Mới biết làm nước Tần thì dễ vì thói thường mấy nước yếu, mà đâu chỉ nước yếu, dễ phù nước lớn.
Đây là câu chuyện cũ vài trăm năm trước Công nguyên.
Ông Tô Tần tin vào lý, ông Trương Nghi tin vào lợi.
Ngụy Căn Long cho rằng, cái Cục Giám sát này chẳng qua chỉ là một cơ cấu trực thuộc Ủy ban Trung ương và các bộ mà thôi, cũng chỉ là thực hiện công tác thống kê, điều tra. Đặt cái tên “Giám sát công tác thay đổi chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước”, quả thật nghe rất buồn cười.
Cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước, những người hiểu biết sẽ cho rằng, đó chính là mở ra một cuộc yến tiệc thịnh soạn, cao cấp mà tham gia buổi tiệc đó bao gồm vô số những người có quyền lực và những kẻ trục lợi. Kẻ nào cũng giơ dao giơ dĩa để thưởng thức bữa ăn ngon đã được chia phần của mình.
Để một cán bộ cấp Phó Giám đốc sở tép riu lên chủ trì công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước của toàn quốc, không phải là chuyện đáng buồn cười thì là cái gì?
Một lợi ích giai tầng to lớn đến như vậy mà lại để cho một tay nhãi ranh mới 27 tuổi đầu như Lưu Vĩ Hồng nắm giữ sao?
Việc thành lập Cục Giám sát tài sản nhà nước, một cách nói khác cũng là Phó Thủ tướng Hồng muốn đẩy mạnh việc nắm giữ tiến trình cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước trên toàn quốc. Cũng có thể nói là muốn “thể hiện thiện ý” đối với Lưu gia, đó vẫn là một thủ pháp trên diễn đàn chính trị. Đến lúc đó có thể tìm một vài người làm kẻ thay thế, giết vài con gà con, thì cũng coi như đó là công lao của Lưu Vĩ Hồng rồi. Danh tiếng có đó rồi, chiến tích cũng có đó rồi, lý do thoái thác cũng đã có. Khi thời cơ đến thì Lưu Vĩ Hồng sẽ có thể thăng quan tiến chức, cả nhà cùng vui mừng.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng triển khai địa phương công tác đầu tiên lại chọn tỉnh Liêu Trung, càng khiến cho Ngụy Căn Long yên lòng.
Chẳng phải là gã tràn đầy sự tự tin vào công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước của thành phố An Bắc, mà vấn đề mấu chốt là gã có niềm tin đối với Cao Thụ Sơn. Cao Thụ Sơn cũng không phải là một Chủ tịch tỉnh mà bất kỳ ai cũng có thể tùy ý mà đắn đo, sau lưng ông ta là cả một sự trợ lực vô cùng lớn là Thủ tướng Vương Bỉnh Trung. Cho dù thế nào thì Thủ tướng Vương Bỉnh Trung cũng lãnh đạo Quốc vụ viện mà trong đó bao gồm cả văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện và cả Cục Giám sát.
Lưu Vĩ Hồng cho dù có muốn giết gà dọa khỉ thì cũng không nên chọn tỉnh Liêu Trung, chọn đối đầu với Cao Thụ Sơn.
Ở tỉnh Liêu Trung này không có “gà con” để giết.
Sau khi nghe báo cáo của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của thành phố, Ngụy Căn Long càng khẳng định sự phán đoán của chính mình. Chuyến đến tỉnh Liêu Trung lần này của Lưu Vĩ Hồng chỉ là một cuộc nghiên cứu khảo sát bình thường, rồi sau đó lại đưa ra một bản báo cáo nghiên cứu là xong. Liên hệ với địa phương một chút, đề xuất vài ý kiến nhìn qua thì cực kỳ đúng trọng tâm nhưng thật ra lại là chẳng có ý kiến gì cả. Trên giấy tờ thì tuyên dương một chút thì coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng hiện nay, Ngụy Căn Long lại ý thức được, chắc chắn bản thân ông ta đã nhầm, thậm chí lại nhầm đến tai hại.
Trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa, Lưu Vĩ Hồng đề xuất muốn được báo cáo tình hình nghiên cứu với Cao Thụ Sơn. Trịnh Quảng Nghĩa lại lập tức mượn đề tài đó để phát huy mình. Chuyện này khiến cho Ngụy Căn Long mẫn cảm ý thức được rằng, trong chuyện này, nhất định có nội tình gì đó rất sâu sắc.
Nghe đồn, Trịnh Quảng Nghĩa sở dĩ chủ quản tỉnh Liêu Trung là do đã chiếm được sự coi trọng của đồng chí Tùy An Đông. Hai năm trở lại đây, đồng chí Tùy An Đông đang tiến hành bố trí bố cục mang tính toàn diện. Nhưng giữa các vị đầu sỏ với nhau, thì sự sắp xếp nhân sự đó chưa chắc đã đạt được sự nhất trí.
Đồng chí Hồng Trực Chính là người mà thủ trưởng cao nhất đích thân nêu danh chỉ tướng, chủ trì công tác xây dựng kinh tế của cả nước.
Khi Chủ tịch Lưu Trung Nguyên còn tại thế, nghe đồn rất ủng hộ đồng chí Tùy An Đông. Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức Trung ương chính là một minh chứng rõ ràng. Một chức vụ quan trọng như vậy, quyết không thể dùng kiểu “trả công” mà giải thích rõ ràng cho được.
Mà Lưu Vĩ Hồng lại là cháu ruột của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên, không hề nghi ngờ hắn đại biểu cho dòng họ Lưu gia ở một trình độ nhất định nào đó.
Phó Cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện Lưu Vĩ Hồng đến tỉnh Liêu Trung nghiên cứu khảo sát, đưa ra kết luận. Không ngờ đứng sau lại là tam đại đầu sỏ và một siêu cấp nhà quyền quý, lại còn thêm thế lực “Chưởng môn” của Trịnh Quảng Nghĩa nữa chứ.
Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở tép riu, tuổi đời chỉ 27, không ngờ lại là một nhân vật tiêu điểm của mấy thế lực hùng mạnh này.
Chính vì thế mà thái độ của Ngụy Căn Long đang lơ lửng ở giữa. Khi xảy ra sự biến hóa long trời lở đất liền chủ động hướng đến Vĩ Hồng bày tỏ sự thiện ý.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Ngụy, chuyện này ai cũng không muốn nó xảy ra. Nhưng tên lưu manh đầu sỏ Hàn Vĩnh Quang này thật sự quá kiêu ngạo. Người như y mà còn tồn tại ngày nào thì thành phố An Bắc này sẽ còn loạn ngày ấy.
- Phó cục trưởng Lưu nói đúng lắm. Đối với những đám lưu manh, côn đồ coi trời bằng vung này nhất định phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Phải giống như những gì mà Phó cục trưởng Lưu làm ở thành phố Cửu An, quét sạch đám lưu manh, côn đồ đó.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Bọn lưu manh, côn đồ đúng là phải nhận sự trừng trị thích đáng. Tuy nhiên nói một cách tương đối, thì công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước càng quan trọng hơn. Đó chính là điểm căn bản của vấn đề.
- Đúng thế, ý kiến này của Phó cục trưởng Lưu tôi hoàn toàn tán đồng. Đám lưu manh, côn đồ hoành hành, chẳng có chỉ là con sâu bỏ rầu nồi canh, vẫn chưa phải là gốc rễ của vấn đề. Hy vọng tối hôm nay có thể đưa ra một vài đối sách khả thi. Trong lĩnh vực này, Phó cục trưởng Lưu là người có kinh nghiệm, tôi tin là cậu đã sớm tính toán kỹ càng đâu ra đấy rồi.
- Nói tính toán kỹ càng từ lâu thì tôi không dám nhận, chủ yếu vẫn là dựa vào những quyết sách sáng suốt của các vị lãnh đạo Tỉnh ủy. Còn Cục giám sát chúng tôi chỉ là đưa ra một ý kiến mang tính tham khảo mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng biểu hiện sự khiêm tốn của mình một cách rất thích đáng.