- Ha ha, cảm tạ sự quan tâm và yêu mến của hai vị bí thư đối với con em quân đội…
Mạnh Thanh Sơn cười nói. Ông ta không rõ Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào, liền không tiện tiếp lời, chỉ có thể bật cười ha ha, hàm hồ ứng phó. Nhưng nụ cười trên mặt vẫn là rất nghiêm túc.
Trong phòng khách không khí vui vẻ, không hề nhìn ra một chút dấu vết “đàm phán”.
Diệp Văn Trí cũng không vội mở miệng nói việc chính, chỉ là uống trà, nói chuyện không đâu hỏi chút tình hình của bộ đội, lại hạ chỉ thị với Diêm Quốc Anh, yêu cầu bọn họ phải vì bộ đội giải quyết khó khăn thật tốt. Diêm Quốc Anh tất nhiên là không ngừng gật đầu, liên tục nói dạ.
Ước chừng qua 10 phút, Mạnh Thanh Sơn đánh giá cũng đã đến lúc, coi như làm tròn lễ nghĩa, liền liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu, Mạnh Thanh Sơn liền cười nói:
- Xin lỗi bí thư Diệp, bên tôi còn có chút chuyện phải xử lý một chút, tạm thời thất lễ, các vị ngồi nói chuyện đi.
Diệp Văn Trí hơi ngẩn ra, lập tức liền hiểu được. Mạnh Thanh Sơn vẫn là không muốn can thiệp vào. Mạnh Thanh Sơn phải nể mặt Lưu gia, cũng phải nể tình Diệp Văn Trí. Cách tốt nhất là tránh đi. Nghĩ như vậy, Diệp Văn Trí cũng là tươi cười mà đứng dậy, nói:
- Vậy được, vậy được, không thể trì hoãn việc chính của Sư trưởng Mạnh, ông cứ bận đi.
Mạnh Thanh Sơn bắt tay với Diệp Văn Trí và Diêm Quốc Anh, bước nhanh mà đi ra cửa.
Mông của Diêm Quốc Anh vừa mới ngồi xuống sô pha, Diệp Văn Trí nghiêm khắc mà nhìn ông ta một cái, Diêm Quốc Anh liền giống như gắn vào lò xo nhảy dựng lên, cười nói:
- Bí thư Diệp, Lưu… Lưu công tử, Vân tiểu thư, các vị nói chuyện, tôi ra ngoài gọi điện thoại…
Diệp Văn Trí hơi hơi vuốt cằm.
Lưu Vĩ Hồng không có biểu hiện, dường như Diêm Quốc Anh hoàn toàn là không khí.
Diêm Quốc Anh trong đầu "lộp bộp" một chút, ngẩn ngơ một hồi, trong lúc này, cũng khổ vì không có kế sách tốt, đành phải khom lưng, khúm núm lui ra. Vừa đóng cửa lại, liền không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng chính là con ông cháu cha ăn chơi trác táng, không ngờ sau khi gặp mặt, hắn lại trầm ổn như núi, từ đầu đến cuối, mỉm cười lắng nghe Diệp Văn Trí và Mạnh Thanh Sơn nói chuyện, không hề chen vào, cũng không hề có sắc mặt không kiên nhẫn. Diêm Quốc Anh cũng coi như gặp người vô số, biết rất rõ, càng là người như vậy thì càng khó đối phó.
Xem ra chuyện này thật là có chút bí ẩn.
Diêm Quốc Anh vừa đi ra, Diệp Văn Trí liền thay đổi sắc mặt, tuy rằng cũng là mỉm cười, nhưng rõ ràng khác với nụ cười vừa rồi. Nụ cười vừa rồi sáng lạng hơn, nhưng cũng “chuyên nghiệp hóa” hơn, giống như dán lên một mặt nạ, không có bao nhiêu tình cảm chân thật. Trước mắt Diệp Văn Trí cười nhạt đi rất nhiều, nhưng thể hiện vô cùng tùy ý, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, làm cho người ta tự nhiên mà nảy sinh cảm giác thân thiết.
Có thể “tu luyện” nụ cười tới mức độ như vậy, Diệp Văn Trí không đơn giản.
- Ha ha, Vũ Thường ơi, thật là không ngờ sẽ ở đây gặp được cháu… Cha cháu vẫn khỏe chứ?
Diệp Văn Trí mình lược hơi nghiêng ra trước, vô cùng thân thiết mà nói với Vũ Thường, hoàn toàn là bộ dáng của một người quen cũ. Xem ra trước đó Vũ Thường suy đoán là đúng, Diệp Văn Trí từng đến nhà cô, nhìn thấy cô, cũng còn ấn tượng với cô. Với giao tình xưa nay giữa Diệp lão gia và Vân lão gia, Diệp Văn Trí tới Bắc Kinh thăm hỏi Vân Hán Dân cũng là lẽ đương nhiên.
Vũ Thường vội hạ thấp người, đáp:
- Cảm ơn chú Diệp, cha cháu vẫn khỏe.
- Ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt… Đồng chí Vĩ Hồng, cậu là con của bộ trưởng Thành Thắng hay là con của quân đoàn trưởng Lưu?
Diệp Văn Trí ân cần thăm hỏi qua Vân Hán Dân, lập tức lại chuyển hướng hỏi Lưu Vĩ Hồng, trên mặt cười tươi hơn chút, nhưng cũng giả dối hơn chút. Diệp gia và Vân gia quan hệ tốt, nhưng với Lưu gia thì chưa chắc. Tuy nhiên Lưu Thành Gia trước đó không lâu đảm nhiệm quân đoàn trưởng của quân đoàn nào, Diệp Văn Trí cũng biết. Bắc Kinh xảy ra hàng loạt sự kiện chính trị, Diệp Văn Trí không thể không chú ý. Nói ra, ông ta cũng coi như là con cháu quý tộc, đương nhiên chú ý phát triển của tỉnh Lĩnh Nam. Diệp lão gia ở tỉnh Lĩnh Nam coi như đại thần, nhìn ra cả nước thì chỉ có thể là một thân phận chư hầu một phương. So sánh với nhà quyền quý thật sự của Bắc Kinh còn kém xa.
Thật sự muốn luận danh vọng, luận thực lực, nhà quyền quý cả nước cộng hòa có thể so sánh ngang hàng với Lưu gia không nhiều, cho dù là Vân gia, cũng phải kém một chút. Hạ gia cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới có thể sánh vai mà thôi.
Vì vậy Diệp Văn Trí đối với Lưu Vĩ Hồng rất khách khí, xưng hô hắn là “đồng chí Vĩ Hồng”, mà không ỷ lớn tuổi mà gọi tên hắn hay gọi “tiểu Lưu”. Vai trò địa vị, đắn đo vô cùng chuẩn xác.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đáp:
- Bí thư Diệp, cha cháu là Lưu Thành Gia.
- Quả nhiên là tướng môn hổ tử, ha hả...
Diệp Văn Trí liền liên tục gật đầu, nhưng cũng không có nhiều từ khen ngợi lắm. Người này đến một thân phận địa vị nhất định, cách nói chuyện cũng là rất khác.
- Cảm ơn bí thư Diệp khen ngợi.
Lưu Vĩ Hồng cũng hạ thấp người.
- Hai vị sao lại tới huyện Hoành Lợi?
Diệp Văn Trí hỏi, rất có chút tò mò.
Một địa phương nhỏ như huyện Hoành Lợi, dường như không có thứ gì thu hút hai vị thái tử và thái nữ.
- Ồ, là thế này, chúng cháu chỉ đi ngang qua, Vũ Thường tỷ muốn đi thành phố Giang Khẩu, cháu tiễn chị ấy.
Lưu Vĩ Hồng đơn giản tóm tắt nói rõ ràng.
- Vũ Thường, cháu phải đi thành phố Giang Khẩu công tác sao? Sao không gọi điện trước cho chú Diệp, chú bảo người đón cháu.
Diệp Văn Trí liền mang theo chút trách cứ nói.
Vũ Thường mỉm cười nói:
- Chú Diệp, cháu không phải đi thành phố Giang Khẩu công tác, cháu nghỉ làm không lương, muốn đi Giang Khẩu làm kinh doanh.
Diệp Văn Trí giật mình kinh hãi. Tuy rằng bây giờ người làm việc nhà nước đi kinh doanh rất nhiều, trong đó cũng không ít con cháu quý tộc. Vũ Thường nghỉ làm không lương đi kinh doanh không phải ly kỳ, nhưng không ở lại Bắc Kinh kinh doanh, lại đi đến Giang Khẩu xa xôi, khiến ông ta có chút khó hiểu. Trực giác nói với ông ta, trong đó có thể có ẩn tình khác. Nhưng Diệp Văn Trí lập tức liền phục hồi lại tinh thần. Mặc kệ Vũ Thường có nguyên nhân gì mà đi xuống phía Nam, trước mắt cũng không phải trọng điểm mà ông tanên quan tâm. Bây giờ quan trọng là giải quyết ổn thỏa chuyện xảy ra sáng nay trước.
Khi ông ta tới, chỉ nghe Diêm Quốc Anh nói là đã đắc tội với người của Lưu gia, nhưng không ngờ, lại liên quan tới Vũ Thường. Thằng con khốn khiếp của Diêm Quốc Anh làm thủng một lỗ trên trời, vốn chết không đáng tiếc. Nhưng nghiên cứu sâu, cần phải truy cứu trách nhiệm của Diêm Quốc Anh trước mới dễ xử trí Diêm Trị Hải. Diêm Quốc Anh lại có quan hệ dây dưa với nhà ông ta, có thể tránh qua kiếp này tất nhiên là tốt nhất rồi.
- Làm kinh doanh? Tốt đó, hoan nghênh hoan nghênh… À, Vũ Thường, cháu muốn tới Giang Khẩu kinh doanh, cũng không sớm gọi điện thoại cho chú Diệp, thật là khách sáo quá rồi… Cháu nói xem, muốn làm kinh doanh gì. Chú Diệp ở thành phố Giang Khẩu công tác cũng có 2 năm rồi, đối với tình hình trong thành phố khá quen thuộc, có lẽ có thể cho cháu tham khảo.
Diệp Văn Trí tươi cười hỏi han.
Vũ Thường muốn tới thành phố Giang Khẩu kinh doanh, đây chính là cơ hội. Bây giờ ông ta đang là Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu, đúng lúc có thể giúp được. Như thế cũng là có hy vọng cứu được Diêm Trị Hải một mạng.
Vũ Thường cười nói:
- Chú Diệp, làm kinh doanh cháu cũng thật sự không rành. Cụ thể làm ngành nào, cháu cũng chưa nghĩ xong, chỉ nghĩ tới Giang Khẩu trước xem sao rồi tính tiếp. Giang Khẩu là lô cốt đầu cầu mở ra cải cách, là thành phố có kinh tế sinh động nhất cả nước, chắc hẳn là rất có cơ hội.
Diệp Văn Trí cười ha hả, nói:
- Lời này rất có lý. Tốc độ phát triển vài năm nay của Thành phố Giang Khẩu quả thật là rất nhanh. Mượn dùng một câu trên báo nói, chính là cơ hội khắp nơi. Nếu cháu thật lòng muốn phát triển ở Giang Khẩu, chú Diệp nhất định làm tham mưu tốt cho cháu.
Quả nhiên không hổ là Phó bí thư Thành ủy, nói chuyện đắn đo vô cùng đúng chỗ. Ở thành phố Giang Khẩu kinh doanh, có “tham khảo” của Phó bí thư Thành ủy, làm kinh doanh muốn không làm tốt cũng khó.
- Đồng chí Vĩ Hồng, cậu cũng muốn tới thành phố Giang Khẩu phát triển sao?
Nói mấy câu, Diệp Văn Trí cảm thấy không thể bỏ rơi Lưu Vĩ Hồng, lại chuyển hướng hỏi hắn.
- Bí thư Diệp, thật ra cháu không có dự định này, Bây giờ cháu đang làm giáo viên ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong tỉnh Sở Nam, lần này chủ yếu là tiễn Vũ Thường tỷ, còn nữa chính là thuận đường đi thăm bạn bè ở Giang Khẩu.
Đơn vị công tác của Lưu Vĩ Hồng khiến Diệp Văn Trí lại hồ đồ. Chính tông đỏ ba đời (cách mạng ba đời), không ngờ ở trường Trung cấp Nông nghiệp làm giáo viên, quả thực không thể tin nổi. Không biết Lưu gia cho hắn một con đường phát triển “chế định” như thế nào.
- Ồ, đồng chí Vĩ Hồng ở thành phố Giang Khẩu cũng có nhiều bạn sao?
- Rất nhiều nhưng thật ra không có. Một người bạn chơi với nhau từ nhỏ của cháu, Quý Tiểu Xuyên, ồ, chính là con của chú Quý Thụy Lâm, là ở Giang Khẩu.
Lưu Vĩ Hồng trong lúc vô ý đã nói ra tên Quý Thụy Lâm.
Diệp Văn Trí hai hàng lông mày hơi nhíu lại, lập tức giãn ra, cười nói:
- Hoá ra cậu và con của đồng chí Thụy Lâm là bạn sao, vậy thật tốt quá. Đồng chí Thụy Lâm với tôi là đồng sự.
Miệng bật cười ha hả, Diệp Văn Trí trong lòng cũng là mở ra. Không ngờ người ta còn có quan hệ khác, đến thành phố Giang Khẩu kinh doanh không nhất định phải dựa vào ông Bí thư Diệp. Lợi thế trong tay của Diệp Văn Trí không khỏi nhẹ đi một chút.
Coi bộ dáng khí định thần nhàn của Lưu Vĩ Hồng, Diệp Văn Trí không khỏi đề cao "cảnh giác". Người này không đơn giản, không phải dễ lừa dối như vậy.
- Đồng chí Vĩ Hồng, Vũ Thường, nghe nói hai người hôm nay ở huyện Hoành Lợi gặp một ít phiền toái, có người cố ý làm khó dễ hai người?
Diệp Văn Trí hỏi, vẻ mặt trong khoảnh khắc trở nên nghiêm túc.
Việc này cuối cùng cũng phải biết sự thật mới được
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Chỉ sợ không chỉ đơn giản làm khó dễ như vậy, nghiêm khắc mà nói, là lòng mang điều ác. Con trai của đồng chí Diêm Quốc Anh, tác phong rất hống hách, giấy chứng nhận gì cũng không xem, trực tiếp liền chỉ ra và xác nhận chúng tôi là kẻ trộm xe, phải đem chúng tôi mang về Phòng công an thẩm tra. Theo cháu được biết, hắn làm ở Phòng đường bộ, dường như cũng không có quyền lực điều tra vụ án hình sự. Cho dù hắn là cảnh sát, làm như vậy cũng là không thích hợp.
- Vậy sao? Thằng nhóc này khốn kiếp như vậy sao?
Diệp Văn Trí giận tím mặt.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang chút ý châm chọc.
Diệp Văn Trí trong lòng bị kiềm hãm, lập tức có một cảm giác quẫn bách như bị người ta hoàn toàn nhìn thấu. Nhưng người mà ông ta đối diện rõ ràng chỉ là một chàng thanh niên xem ra chỉ có hơn 20 tuổi.
Loại cảm giác này, quả thật khá quái dị.