- Lại nói hươu nói vượn. Các người phá án như thế này sao? Ai cho các người quyền lực như vậy?
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói, trong mắt toát ra một ngọn lửa phẫn nộ.
- Bí thư Lưu?
Vương Ngọc Thánh mơ mơ màng màng, còn chưa nhận ra sự có mặt của Hạ Hàn. Khi nghe Lưu Vĩ Hồng mở miệng, ông ta lập tức tỉnh lại, vừa mừng vừa sợ kêu lên một tiếng.
- Giám đốc Vương, thật khổ cho ông rồi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu với Vương Ngọc Thánh, cổ họng hơi nghẹn lại. Vương Ngọc Thánh mà một vị lương y hết lòng với phận sự cứu người của mình, Lưu Vĩ Hồng ngày thường vô cùng kính trọng ông. Không ngờ bởi vì có một số người phát rồ mà ông phải chịu tai họa như bây giờ.
Quả thật là buồn cười!
- Bí thư Lưu...Bí thư Lưu, bọn họ bức tôi phải thừa nhận việc đưa phí cảm tạ cho cậu, nhưng tôi không có thừa nhận. Không có chính là không có. Có đánh chết tôi tôi cũng không một lời nói dối.
Vương Ngọc Thánh vừa nói, nhưng hai hàng nước mắt lại tuôn ra, dường như có chút kích động.
- Hừ, cái tên vô lại này còn dám ăn nói lung tung, có tin tao đánh chết mày hay không?
Gã cầm gậy rống to, định vươn cây gậy lên. Trên cây gậy cũng loang lỗ vết máu.
- Mày dám? Mẹ nó, nếu mày còn dám đụng đến ông ấy, tao sẽ cho mày một phát súng vào đầu.
Hạ Hàn hét to lên một tiếng, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ vô cùng. Ánh mắt của hắn khiến cho người ta không dám hoài nghi lời hắn nói. Quả nhiên tên cầm gậy không dám manh động, không dám lên tiếng.
- Hạ Hàn, được lắm. Nếu y dám động thủ thì bắn y liền cho tôi. Có gì tôi chịu trách nhiệm cho.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát.
Giờ phút này, Lưu Vĩ Hồng không còn là Bí thư Lưu nữa mà là Lưu Nhị Ca.
Lưu Nhị Ca một khi tâm huyết bị kích thích thì bất cứ một quy cũ chó má nào cũng không ngăn được hắn.
- Bí thư Lưu...Bí thư Lưu, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu làm thôi.
Một gã cán bộ khoảng bốn mươi tuổi ngồi sau bàn làm việc đang ghi chép hoang mang đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười, bước đến Lưu Vĩ Hồng.
Người này Lưu Vĩ Hồng cũng quen. Chính là Phó chỉ nhiệm Lý Binh của Ủy ban kỷ luật huyện, trước kia ở tòa nhà Huyện ủy đã gặp qua mấy lần.
Mắt thấy Lý Binh vẻ mặt tươi cười bước tới, Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:
- Lý Binh đứng lại. Tôi hiện tại hoài nghi các người giam cầm, tra tấn, bức cung. Hạ Hàn, thông báo cho các đồng chí công an của phòng công an lại đây, bắt bọn họ lại hết xem có coi trời bằng vung hay không?
Lý Binh vốn là giả vờ tươi cười lập tức sững lại, gương mặt đỏ ửng lên, ngạc nhiên vô cùng.
Ngàn lần cũng không dám nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng muốn làm như vậy.
“Thông báo công an? Gọi công an đến đây bắt hết bọn họ?”.
Người của phòng công an bắt người của ủy ban kỷ luật?
- Lưu Vĩ Hồng, cậu dám làm gì? Cậu dám. Chúng tôi đều là cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện.
Lúc này liền vang lên âm thanh hổn hển của Hoàng Hưng Quốc.
Vị này rốt cuộc cũng đã về đến nơi. Đám người của Bí thư chi bộ Tiết đã đưa chiếc xe ra khỏi cái rãnh thoát nước. Trong bụng đang ôm một cục tức thì hay tin Lưu Vĩ Hồng đã đến phòng thẩm vấn thì lập tức kích động chạy lại đây.
Để xem tao sẽ thu thập mày như thế nào.
Không ngờ vừa vào đến cửa thì đã nhìn thấy một cảnh tượng “nóng nảy” như thế này.
Ngay cả súng cũng được móc ra.
Lưu Vĩ Hồng vừa quay đầu thì thấy Hoàng Hưng Quốc và hai gã cán bộ kiểm tra kỷ luật bước nhanh đến.
Lý Binh khi thấy Hoàng Hưng Quốc lập tức vừa bất ngờ vừa vui, tinh thần phấn chấn lên. Trước đó, ông ta chưa hề thấy một cán bộ phía dưới có lá gan to như vậy, dám cãi lại bọn họ. Từ trước đến nay chỉ có bọn họ chỉnh người, làm sao mà nghĩ đến một ngày kia sẽ bị người chỉnh chứ? Hạ Hàn cầm súng trong tay khiến Lý Binh trong lòng có điểm run sợ. Hiện giờ thì Hoàng Hưng Quốc đã đến thì Lý Binh dũng khí cũng mạnh hơn lên.
Ông ta không tin Hạ Hàn dám nổ súng.
- Lão Hoàng, đừng đến đây. Bọn họ có súng đấy. Mau đi thông báo cho các chiến sĩ bộ đội ở đây mời bọn họ ngăn lại.
Lý Binh đứng đó chỉ dám mở miệng nhắc Hoàng Hưng Quốc mà thôi.
Tuy rằng ông ta không tin rằng Hạ Hàn dám nổ súng nhưng hai vị này nhìn qua thì tuổi không lớn, đang thời kỳ nhiệt huyết dâng trào. Nếu chẳng may kích động thì chẳng phải sẽ cho ông ta một phát súng chết tươi sao?
Hoàng Hưng Quốc như người bừng tỉnh mộng, vội vàng chạy ra ngoài.
Hạ Hàn và Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý cũng như ngăn cản gì.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi tiến lên.
- Cậu....cậu muốn làm gì?
Lý Binh gắt gao nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng.
- Biến qua một bên đi!
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát một tiếng.
Lý Binh run sợ đến mức người run lên:
- Cậu không được xằng bậy đấy, đây là doanh trại của quân đội, cậu không chạy thoát được đâu.
- Khốn kiếp!
Lưu Vĩ Hồng nghiến răng nói, bàn tay vung lên. Lý Binh chỉ cảm thấy bên tai ong lên, tinh thần chưa kịp phục hồi lại thì trên mặt đã in nguyên một dấu tay.
Cái bạt tai này của Lưu Nhị Ca không hề nhẹ. Thân thể ốm yếu của Lý Binh không trụ nổi, trực tiếp hứng ngay cái tát vào bên mặt khiến ông ta ngã nhào xuống mặt đất. Ông ta ôm lấy nửa bên mặt, miệng ứa máu tươi ra một lát sau mới kêu lên được tiếng “ai ui”.
Lưu Vĩ Hồng lập tức bước qua người ông ta, đến bên cạnh Vương Ngọc Thánh.
- Này, cậu mau đứng lại cho tôi!
Cái gã đang cầm gậy trong tay cũng bị cái tát này của Lưu Vĩ Hồng dọa sợ đến kinh người. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bị người ta tát như vậy nên cả người ngây dại, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Lưu Vĩ Hồng đến bên cạnh gã, khiến cho gã sợ hãi lui về sau hai bước, hướng Lưu Vĩ Hồng quát to lên. Vẻ mặt vốn hung ác cũng biến thành vẻ mặt hoảng sợ không ngừng.
Người này thật sự là Bí thư khu ủy?
Thế này thì so với đám lưu manh ngoài đường có khác gì nhau. Không nói một lời, cho ngay Phó chủ nhiệm một bạt tai.
Chưa hề thấy qua loại người này bao giờ.
- Buông gậy xuống!
Lưu Vĩ Hồng nhìn gã, lớn tiếng quát.
- Cậu không được đến đây!
Cái gã đó không chịu buông gậy xuống, chỉ có điều hướng Lưu Vĩ Hồng quát to lên.
Trong phòng có ba cán bộ Ủy ban kỷ luật, Lý Binh bị một bạt tai nằm lăn quay ra đất. Một cán bộ trẻ tuổi phụ trách bản ghi chép thì sợ hãi đến độ không dám đến đỡ Phó chủ nhiệm Lý. Chỉ có điều là chỗ y ngồi không có chỗ lui nên đành phải dựa vào vách tường, trong lòng run rẩy. Đường đường là một cán bộ của Ủy ban kỷ luật mà run rẩy như vậy thì có chút không hay, nhưng y không thể khống chế được thân hình của mình, không còn cách nào khác, chỉ có thể bị mất mặt thôi.
- Nhị Ca, cây gậy kia là vật chứng.
Hạ Hàn thấy Lưu Nhị Ca đột nhiên ra tay thì vừa mừng vừa sợ, nhắc nhở một câu. Y chưa từng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng ra tay với người khác bao giờ. Cứ tưởng rằng con cháu quý tộc ở Bắc Kinh thì đều là “quân tử”, chỉ dùng tài hùng biện chứ không hề động thủ. Không ngờ Lưu Nhị Ca lại ra tay sạch sẽ, nhanh nhẹn đến như vậy. Một cái tát đã khiến cho Lý Binh ngã nhào, nửa ngày cũng không ngồi dậy nổi, khiến cho Đồn trưởng Hạ cũng mở mang được tầm mắt.
Nhưng tình hình kế tiếp khiến cho Hạ Hàn càng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Lưu Nhị Ca bước về phía trước, cái tên đang cầm gậy kia không nhịn được giương gậy lên, dường như đang suy xét xem có nên cùng “quyết tử” với Lưu Vĩ Hồng hay không. Nhưng sau đó, gã cảm thấy hoa mắt lên, ngay sau đó trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhức vô cùng khiến cho y không kìm nổi bật lên tiếng kêu thảm thiết. Gã ngã xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy bụng kêu hừ hừ. Cây gậy dính máu kia cũng đã nằm trong tay của Lưu Vĩ Hồng.
Động tác diễn ra mau lẹ khiến cho người ta hoa mắt chóng mắt. Chỉ trong nháy mắt liền giải quyết được vấn đề.
- Hay!
Hạ Hàn cao hứng, phấn chấn hô to một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng đoạt được cây gậy, rồi lúc này mới đến trước mặt Vương Ngọc Thánh, hạ giọng nói:
- Giám đốc Vương, thành thật xin lỗi, ông đã chịu khổ rồi.
Vương Ngọc Thánh sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Đừng nhìn ông ta bề ngoài bạc nhược nhưng khi đối mặt với sự tra tấn, bức cung của đám người Lý Binh thì lại biểu hiện cứng rắn lạ thường, cắn răng chống đỡ, không hề chảy một giọt nước mắt. Giờ phút này đây thì lại không kìm nổi, khóc lên thành tiếng.
Lưu Vĩ Hồng đứng sang một bên, cởi trói rồi thấp giọng hỏi:
- Giám đốc Vương, rốt cuộc tại sao lại như thế này?
Vương Ngọc Thánh cũng biết lúc này không phải là lúc khóc lóc, nên khi cánh tay vừa mới được tự do thì lập tức lau nước mắt, vội vàng nói:
- Bí thư Lưu, cậu mau rời khỏi nơi này đi. Bọn họ muốn hãm hại cậu đấy. Cái tên Đại đội trưởng chấp pháp của cục Nông nghiệp Mễ Triệu Lực dẫn người đến bắt tôi, muốn tôi vu cáo hãm hại cậu. Tôi có chết cũng không thừa nhận.
- Đại đội trưởng chấp pháp cục Nông nghiệp? Cái này thì có quan hệ gì?
Lưu Vĩ Hồng cau mày lại hỏi.
- Tạm thời không thể giải thích rõ được. Cậu mau đi nhanh đi. Bọn họ đều là địa đầu xà (rắn địa phương) của huyện Lâm Khánh, ai cũng không thể trêu vào. Bọn họ sẽ không bao giờ làm việc theo quy cũ đâu.
Vương Ngọc Thánh nóng nảy, hai chân vừa được tự do thì vội liên tục dậm chân.
Lưu Vĩ Hồng nghiến răng, vẻ mặt phẫn nộ nói với Hạ Hàn:
- Hạ Hàn, em có nghe rõ không? Đại đội trưởng chấp pháp Cục Nông nghiệp Mễ Triệu Lực. Chuyện này hắn cũng có phần.
- Biết rồi!
Hạ Hàn lập tức đồng ý, rồi buông súng xuống, bước đến bàn làm việc. Trên bàn làm việc có một cái điện thoại.
Trong gian phòng này có ba gã cán bộ Ủy ban kỷ luật. Hai gã thì đã ngã, một gã thì đang run rẩy dán vào vách tường. Hoàng Hưng Quốc đã bỏ ra ngoài nên cũng không cần để ý tới.
Hạ Hàn gọi điện thoại ra bên ngoài, hạ giọng nói với bên kia vài câu, nhắc đến tên Mễ Triệu Lực, lại ừ hai tiếng, rồi cúp điện thoại, hướng Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Cuộc điện thoại này gọi cho ai chứ? Là đám bạn ở phòng công an?
Đừng nhìn Hạ Hàn tuổi còn trẻ, thời gian tham gia công tác công an chưa lâu, nhưng đối với cách làm việc của y, Lưu Vĩ Hồng rất là tin tưởng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Mười mấy người vọt tiến vào. Hoàng Hưng Quốc chạy vào đầu tiên, miệng không ngừng kêu la:
- Mau, mau bắt bọn người này lại. Bọn họ trong tay có súng.
Từ phía sau y, mười mấy tên lính võ trang hạng nặng, trong tay cầm súng vọt lại bao vây Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Mười họng súng đen thùi lùi chĩa vào Hạ Hàn.
Hạ Hàn trong tay vẫn còn cầm khẩu súng.
- Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn, lập tức giơ tay lên đầu hàng.
Hoàng Hưng Quốc đứng ở đằng sau các binh lính, cao giọng kêu to, hưng phấn không ngừng.
Đưa tay lên!
Thế này thì để xem bọn họ sẽ chết như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn liếc nhìn nhau, cười ha hả đứng lên.