Trương Diệu Nga vẫn nhớ bổn phận của mình, vội vàng mở chai rượu, rót đầy ly cho Lưu Vĩ Hồng và Khương Đại Sơn, khi đến lượt Khương Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ giơ tay che miệng ly, cười nói:
-Diệu Nga, bạn cũng biết mình không uống rượu mà.
Trương Diệu Nga cười nói:
-Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Bí thư Lưu, cũng nể mặt một chút chứ?
Khương Mỹ Mỹ liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, hơi do dự, liền bỏ tay ra, Trương Diệu Nga rót cho cô nửa ly, cười hì hì nói:
-Bí thư Lưu, cậu xem, sức hấp dẫn của cậu đúng là khác thường, Mỹ Mỹ cũng bị cậu chinh phục.
Những chuyện hắn trải qua cũng nhiều rồi, bất luận là khi nào, chỉ cần nam nữ còn độc thân ngồi cùng với nhau, cũng bị người khác gán ghép này nọ, huống hồ Trương Diệu Nga còn là ‘nữ bát quái’ siêu cấp?
Nhìn Khương Mỹ Mỹ, có lẽ nhỏ hơn Trương Diệu Nga vài tuổi. Nhưng thời này, độ tuổi đi học của nữ sinh rất khó xác định được. Trong cùng một lớp, độ tuổi của học sinh có khi chênh lệch đến vài tuổi, cũng không có gì lạ lùng.
- Trưởng chi nhánh Khương, Khương tiểu thư, tôi kính hai người một ly!
Lưu Vĩ Hồng nâng ly lên, như Khương Đại Sơn đã nói, mọi người cứ thoải mái. Nhưng trên bàn rượu, đặc biệt đang muốn nhờ người khác giúp, ly rượu đầu tiên chắc chắn phải là rượu mời. Cũng may chỉ có bốn người ăn cơm, nên mời một vòng cũng không quá phức tạp. Khương Đại Sơn tuy nói vậy nhưng không có nghĩa tửu lượng gã không tốt. Thân là Trưởng chi nhánh Ngân hàng, nói không uống được rượu thì ai tin được?
Khương Đại Sơn cũng không từ chối, cùng cụng ly với Lưu Vĩ Hồng. Hai người họ đương nhiên uống cạn ly, Mỹ Mỹ nâng ly lên kề miệng, hơi nhấp môi một chút. Đó cũng xem như đã nể mặt Lưu Vĩ Hồng rồi, thông thường, cô thực sự không uống rượu.
Sau ly rượu mời, mọi người liền thoải mái.
Trên bàn rượu mà không mời rượu thì đành phải kiếm chuyện phiếm để không khí bớt tẻ nhạt. Theo những gì Lưu Vĩ Hồng biết, những cán bộ ngồi lại với nhau, thường nói những câu đùa tục tĩu, cũng không phải những cán bộ thực sự ‘tục tĩu’ như vậy, nhưng nói đùa như vậy sẽ phù hợp hơn. Nếu bàn công việc thì không khí sẽ nặng nề, hơn nữa thân phận cấp trên cấp dưới thì khi bàn công việc cấp dưới chỉ có thể ngồi nghe, cấp trên nói một mình. Nếu nói chuyện phiếm lung tung, chỉ sợ nói sai rồi thì không tốt, sẽ để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo cấp trên.
Trò nói đùa tục tĩu, già trẻ lớn bé đều có thể tạo nên không khí sôi động, kéo gần khoảng cách, có câu nói “không nói đùa tục tĩu thì không phải tụ tập”.
Tuy nhiên lại có hai người phụ nữ ở đây, một người lại còn chưa kết hôn, Khương Mỹ Mỹ nhìn qua cũng không phải loại cán bộ tục tằn, Lưu Vĩ Hồng lại còn trẻ như vậy, cũng chưa kết hôn, lại không phù hợp để nói những chuyện như vậy, không nên tự hạ thân phận mình xuống.
-Bí thư Lưu, nghe nói ở khu Giáp Sơn đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, còn thu hút cả thương nhân Hongkong đến đầu tư?
Khương Đại Sơn chủ động nhắc đến đề tài này với chút hứng thú.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Đúng là có chuyện như vậy, chúng tôi dự định xây dựng một Nhà máy chế biến thức ăn gia súc và một Nhà máy cơ giới, đây sẽ thuộc về tài sản của Khu. Nhà nước và Huyện cũng có giúp đỡ một triệu, đều đã dùng vào đó hết rồi. Còn về thương nhân Hongkong đã ký kết hợp đồng dự bị, có lẽ cũng sắp có những hành động cụ thể rồi. Đang dự tính sẽ xây dựng một nhà máy chế biến sữa với công suất 50 tấn/ngày trước, nếu bán chạy, sau này sẽ mở rộng dây chuyền sản xuất. Chỉ cần xây dựng được nhà máy chế biến sữa này, rất nhiều người dân có thể làm giàu.
Lời nói này của Bí thư Lưu không hề khiêm tốn chút nào. Nhưng mục đích Lưu Vĩ Hồng đến đây hôm nay là muốn Khương Đại Sơn đồng ý cho vay tiền làm đường, nên trước tiên phải tự giới thiệu thật tốt, để lại ấn tượng cơ bản cho Khương Đại Sơn, để gã thay đổi cách nhìn về khu Giáp Sơn mà thôi. Một nơi nghèo nàn như vậy, người ta dựa vào cái gì mà cho vay chứ?
Có thể thấy Khương Đại Sơn rất chăm chú lắng nghe, rồi nói:
-Bí thư Lưu, ba nhà máy này đều đã nhằm rất đúng vào thị trường, đặc biệt là nhà máy thức ăn gia súc, tiền đồ rất rộng mở, xây xong rồi sẽ mở rộng thành công ty lớn. Tiền đồ của nhà máy cơ giới cũng không tồi, nhưng sinh lợi lại khá chậm, dù sao phía Huyện muốn phát động toàn diện nguồn tài nguyên ở Hạo Dương cũng cần một khoảng thời gian, những thiết bị khai thác khoáng sản trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu. Hơn nữa kỹ thuật sản xuất những dụng cụ khai thác này cũng rất khó, khó gấp nhiều lần kỹ thuật của nhà máy thức ăn gia súc, vốn cũng cao. Nhưng về phương diện lợi nhuận thu về, có lẽ thuận lợi hơn nhà máy thức ăn gia súc nhiều.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên, ánh mắt vẻ kinh ngạc:
-Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có hay không. Trưởng chi nhánh Khương quả nhiên không hổ là nhân vật anh tài, vừa nhìn vấn đề đã có thể hiểu bản chất.
Khương Đại Sơn cười khẽ một tiếng, nói:
-Bí thư Lưu nếu còn khen tôi như vậy, tức là còn khách khí, chưa xem tôi là bạn bè.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
-Những lời đó đều là nói thật, không phải nịnh bợ gì. Tôi mà nịnh bợ cũng phải có nguyên tắc, chứ không phải ở đâu cũng nịnh bợ được!
-Hì hì
Trương Diệu Nga và Khương Mỹ Mỹ cùng cười.
Ánh mắt dịu dàng của Trương Diệu Nga đảo qua đảo lại, cười nói:
-Ái chà, Bí thư Lưu, cậu cũng thật hài hước!
Khương Đại Sơn liền cười:
-Bí thư Lưu, vậy tôi có nên phân biệt kỹ một chút, lời nói nào của cậu là nói thật, lời nào là nịnh bợ?
-Điều này thì không cần, Trưởng chi nhánh Khương anh minh như vậy, lời vừa vào tai đã biết, đâu cần tốn công sức đi phân biệt?
Khương Đại Sơn cười lắc đầu, nói:
-Bí thư Lưu, tôi có thể hiểu được vì sao cậu còn trẻ tuổi nhưng có thể đảm đương rất tốt công việc lãnh đạo rồi. Tài ăn nói này chỉ sợ không mấy người có thể so bì được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Không dám giấu Trưởng chi nhánh Khương, hôm nay tôi thật sự có việc muốn nhờ, muốn có được sự giúp đỡ từ phía Trưởng chi nhánh Khương, không nịnh bợ cũng không được mà, ai bảo anh là thần tài chứ?
Khương Đại Sơn cười nhẹ, nhã nhặn nói:
-Bí thư Lưu, tôi biết mục đích hôm nay của cậu, cậu cũng đã nhắc đến trong cuộc họp các Bí thư trên Huyện, muốn vay tiền sửa đường. Có lẽ tôi là con dê béo đầu tiên mà cậu nhắm đến, phải không?
Khương Mỹ Mỹ còn có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe anh trai mình nói chuyện với người ‘xin cho vay’ với giọng điệu thoải mái như vậy. Khương Đại Sơn mặc dù còn trẻ, nhưng đã là Trưởng chi nhánh, là người cầm lái, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đứng trước cửa nhờ gã quan tâm ‘giúp đỡ’. Nhưng từ trước đến nay Khương Đại Sơn chưa từng có tâm tình tốt như vậy, dường như không phải Lưu Vĩ Hồng muốn vay tiền của gã, mà là đang định cho gã tiền vậy.
Trương Diệu Nga lại càng kinh ngạc.
Chẳng lẽ muốn vay tiền người ta, còn có thể vay như vậy? Cứ thế nói trắng ra!
Nhưng bây giờ xem ra, hiệu quả lại rất tốt, Khương Đại Sơn chủ động nhắc đến chuyện cho vay sửa đường. Nếu Khương Đại Sơn không có ý định gì,thì sao có thể như vậy? Chỉ e dù Lưu Vĩ Hồng không đề xuất, gã cũng nhắc khéo.
Vị Bí thư trẻ tuổi bảnh bao này, thật khiến người ta không ngờ được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Tôi cũng thử xem, có cá hay không thì cũng thả một mẻ lưới rồi tính tiếp. Nhưng bây giờ, tôi lại hoàn toàn năm chắc rồi.
-Ồ, nắm chắc cái gì?
Khương Đại Sơn còn quan tâm hỏi han.
-Chuyện cho vay làm đường này, vốn dĩ vượt mức quy định, rất nhiều người còn không lý giải được phương thức này. Bây giờ có thể bàn chuyện này với một nhân tài am hiểu về tài chính xây dựng, có lẽ là phù hợp nhất. Tôi tin chắc Trưởng chi nhánh Khương có thể hiểu được chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng cũng rất thẳng thắn, dường như không hề có ý nịnh bợ. Từ cuộc nói chuyện lúc nãy, có thể thấy Khương Đại Sơn quả thực phù hợp để làm ‘nhân tài tài chính’.
Khương Đại Sơn lại hơi chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Bí thư Lưu, chi phí vượt mức quy định, không phải hoàn toàn là điều tốt, rủi ro cũng không ít đâu, có lẽ Bí thư Lưu cũng nhìn thấy được.
Lưu Vĩ Hồng lại càng tích cực hơn, gật gật đầu, nói:
-Trưởng chi nhánh Khương nói rất đúng. Chuyện là thế này, việc chi phí vượt mức quy định, ở nước ta từng có một câu nói, gọi là năm nay sống bằng tiền của năm sau. Tuy có thể khiến hiệu quả và lợi ích đến mức lớn nhất, nhưng rủi ro theo đó cũng tăng theo. Hiệu quả và rủi ro luôn cùng song hành, hiệu quả càng lớn, rủi ro cũng sẽ càng lớn. Vì vậy chi phí vượt mức, nhất định phải phân tích kỹ càng, với xu thế phát triển kinh tế trong tương lai, ít nhất cũng có chút nghiên cứu.
Khương Đại Sơn lập tức có cảm giác như hiểu ra, liền nói:
-Là như thế này, bây giờ tình hình thế giới tương đối căng thẳng, Nhà nước chọn chính sách kinh tế làm chính sách phát triển chính, nên ngành ngân hàng cũng ít được chú ý. Mỗi vùng trên đất nước đã bắt đầu mạnh mẽ trỗi lên, nhất là việc đầu tư xây dựng những hạng mục cơ bản, ngành công nghiệp nhẹ và ngành công nghiệp gia công, còn có lĩnh vực hóa chất, đều là những lĩnh vực đang rất sôi động. Nếu cứ phát triển theo đà này, rất nhanh chóng sẽ thúc đẩy toàn diện. Vì muốn kiềm chế lạm phát, nhà nước không thể cứ phát hành tiền tệ không giới hạn, thả lỏng tiền tệ. Chi phí vượt mức quy định, đối với ngân hàng mà nói, nguy hiểm rất lớn. Một khi chu kỳ lưu chuyển tiền tệ bị bó buộc, sẽ hình thành rất nhiều nợ khó đòi, sổ sách chết, nợ cho vay khó có thể thu hồi lại. Đến lúc đó, e là phải có người chịu trách nhiệm với việc này.
Nói xong, Khương Đại Sơn có vẻ trầm ngâm.
Nền kinh tế lạm phát, người chịu trách nhiệm ở đây ngoài những cán bộ nhà nước ra, còn có người phụ trách ngân hàng.
Kế sách cũ ‘mượn đầu người’ của Tào Tháo, sau hơn ngàn trăm năm sau vẫn còn dùng rất phù hợp, rất nhiều lãnh đạo thích dùng chiêu này. Người mượn đầu người khác để tạo uy thì không sao, nhưng người bị mượn đầu thì thảm rồi!
-Đúng vậy, Trưởng chi nhánh Khương, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh. Thật sự khi phát triển quá đà, cũng cần có sự kiểm soát tổng quan hơn. Càng là thị trường hóa thì kiểm soát tổng quan càng hiệu quả hơn, người chủ lực chỉ có thể là ngân hàng. Đến lúc đó, Trung ương sẽ càng ngày càng giám sát ngân hàng chặt chẽ hơn.
Khương Đại Sơn không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại hoàn toàn đồng ý với ý kiến của gã, hơn nữa những lời nói ra còn thể hiện sự hiểu biết nhiều hơn, hơi kinh ngạc một chút, nhưng ấn tượng của gã với Lưu Vĩ Hồng cũng tốt hơn.
-Bí thư Lưu quả thật rất sáng suốt, nhìn vấn đề có thể nhìn thấy được bản chất, nghe một lời nói còn hiểu biết được nhiều hơn mười năm đọc sách.
Khương Đại Sơn cũng xúc động khen ngợi.
Khương Mỹ Mỹ và Trương Diệu Nga liếc mắt nhìn nhau, sự kinh ngạc này khó dùng lời nói được.
Khương Đại Sơn chưa từng khen ngợi người khác như vậy.
Đừng thấy bề ngoài Khương Đại Sơn tao nhã, nhưng bên trong lại tâm cao khí ngạo đến dường nào? Gã có thể nói những lời như vậy với Lưu Vĩ Hồng, thực sự không đơn giản!