Khi ăn cơm trưa, Đường Thu Diệp có chút nuốt không nổi, bưng chén cơm, ăn như không ăn lùa cơm vào miệng, chân mày cau lại, dường như có tâm sự gì
Giữa trưa Đường Thu Diệp chiên trứng, cho một lớp ớt bầm nhỏ, đỏ đỏ, vàng vàng, trắng trắng, rất kích thích sự thèm ăn, Lưu Vĩ Hồng ăn rất ngon miệng. Hắn biết trong lòng Đường Thu Diệp suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên hắn không định hỏi, giữ không được lâu, Đường Thu Diệp sẽ tự nói ra thôi
- Vĩ Hồng, em thấy, hay là anh dọn qua đó đi… vẫn ăn cơm ở chỗ em, quần áo đem qua đây, em giặt giúp anh…
Quả nhiên chưa qua được vài phút, Đường Thu Diệp liền lắp bắp nói, nhìn Lưu Vĩ Hồng, xem hắn phản ứng thế nào. Mấy ngày nay, chuyện Lưu Vĩ Hồng không chịu dọn nhà, sớm đã ở trong trường học truyền bá ầm ĩ. Tất cả mọi người đều nói Lưu Vĩ Hồng là muốn tiếp tục làm hàng xóm cách vách với cô. Còn có người cá biệt nói toẹt ra, nói là Lưu Vĩ Hồng luyến tiếc Đường Thu Diệp.
Trước kia Đường Thu Diệp gọi Lưu Vĩ Hồng là ‘giáo viên nhỏ’, sau lại sửa miệng, gọi hắn Vĩ Hồng.
Trong ý nghĩ của Đường Thu Diệp, hai người tuy rằng còn chưa phải vợ chồng, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã chính mồm nói, thích cô, sẽ lấy cô, hơn nữa ôm cũng ôm qua rồi, vậy nên sửa miệng. Cô đã ở trong lòng xem mình là người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng
- Anh cảm thấy ở nơi này rất tốt, không cần dọn
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục há to mồm ăn cơm, rất tùy ý đáp lại
- Em biết tâm tư của anh, nhưng, anh không biết chứ, bọn họ đều ở sau lưng nói lời xằng bậy
Đường Thu Diệp hơi sốt ruột. Cô càng thích Lưu Vĩ Hồng, lại càng không muốn tạo phiền toái cho hắn
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, khóe miệng nổi lên một tia ý châm chọc:
- Trước kia anh và em ở một chỗ, sao không thấy bọn họ nói ra nói vào, hiện tại lại đi hoài nghi?
- Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Trước kia anh không phải là lãnh đạo...
Đây chính là vấn đề mấu chốt. Trước kia Lưu Vĩ Hồng không phải chủ nhiệm Lưu, là “thầy giáo nhỏ”, mọi người đều đối với hắn rất thân thiện, Đường Thu Diệp đi lại với hắn, mọi người cũng không nói gì. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng biến thành lãnh đạo, liền tạo ra một đám bệnh đau mắt đỏ (bệnh ghen tỵ), một đám cầm kính lúp nghiên cứu Lưu Vĩ Hồng, quan hệ của Đường Thu Diệp và hắn, tự nhiên là "đề tài" tốt để làm văn
Nam nữ thanh niên, cả ngày ăn ở cùng một chỗ như vậy, "tuần tra" cùng một chỗ, chẳng lẽ thật sự không có vấn đề?
Đường Thu Diệp kia một thân sóng lớn mãnh liệt cuộn trào da trắng như tuyết, đối với Lưu Vĩ Hồng một chút hấp dẫn cũng không có sao?
Vậy không có khả năng!
Trừ phi Lưu Vĩ Hồng là thánh nhân hoặc là thái giám.
Đừng thấy giáo viên nam trong trường học, khi nhắc tới Đường Thu Diệp, một đám đều bày ra thái độ cao cao tại thượng, dường như rất coi thường Đường Thu Diệp thô bỉ vô học, cảm thấy cô chính là cô bé ngốc nghếch. Kỳ thật trong lòng, đều là muốn âu yếm vuốt ve.
Sự quyến rũ hoang dã ban sơ trên người Đường Thu Diệp, cũng là ở khắp mọi nơi
- Bọn họ nhai lưỡi của họ, anh sống cho anh, hai cái khác biệt không can hệ với nhau. Anh chỉ luyến tiếc chia tay với em, vậy thì sao nào? Không phục thì có thể tìm tới đây, văn hay võ cho tùy chọn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Đường Thu Diệp ngẩn ra, con ngươi lập tức có chút tình cảm dịu dàng phơi phới. Trước kia chỉ là thích tài hoa của Lưu Vĩ Hồng, thích hắn ta đẹp trai, thích hương vị thành phố trên người hắn, không thể tưởng được Lưu Vĩ Hồng trở nên ngang bướng lại có bộ dạng này, 9 con bò cũng kéo không về
Kỳ thật đây mới là tính cách chân thật nhất của Lưu Vĩ Hồng. Bằng không đời trước hắn cũng không đến mức phản nghịch như vậy. Tuy rằng tái sinh, phải thay đổi tất cả, nhưng luôn có vài thứ là không đổi được, nhất là những thứ in sâu trong xương cốt, càng không đổi được.
Lưu Vĩ Hồng cũng không định thay đổi
Hắn phải đổi thay, chính là sự nghèo túng ở đời trước, sự hiu quạnh ở đời trước, những buồn bực không vui ở đời trước. Rất nhiều thứ không đạt được ở đời trước, thì ở kiếp này phải có cho bằng được
Nhưng sự kiêu căng trong bản chất, Lưu Vĩ Hồng muốn để lại
Nếu đến cả điều này cũng sửa đổi, thì hắn sẽ không còn là Lưu Vĩ Hồng. Thứ hắn muốn, có thể thông qua ưu thế biết trước tương lai, thông qua uy danh hiển hách của Lưu gia, thông qua các thủ đoạn của hắn đạt cho được, mà không phải thay đổi sự ngang bướng của mình để đổi lấy.
Hắn có giới hạn của mình, có nguyên tắc của chính mình, Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm, muốn trở thành một người lập ra quy tắc. Thế giới này, phải dựa theo quy tắc của hắn mà hoạt động
Đường Thu Diệp thích loại tính cách này.
Lưu Vĩ Hồng nói qua thích cô, là nghiêm túc, người khác nói như thế nào, hắn căn bản không cần quan tâm.
Đàn ông mà, phải có tính nóng nảy, bằng không gọi là đàn ông chi nữa?
- Thu Diệp, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta sống ngày tháng của chúng ta, đâu can hệ gì tới ai. Mấu chốt là chính mình phải sống thật vui vẻ, quan tâm lời họ nói chi cho mệt. Lời xuyên tạc cũng đâu làm anh mất cọng lông nào đâu!
Lưu Vĩ Hồng nói xong, một hơi ăn hết cơm trong chén
Đường Thu Diệp hé miệng cười, vội vàng từ tay hắn lấy cái chén, lại bới cho hắn đầy một chén cơm. Kế tiếp, Đường Thu Diệp cũng cảm thấy ngon miệng hơn, mây đen một ngày đều tan đi, ăn vô cùng ngon miệng
Không lâu sau, Lưu Vĩ Hồng nhận được điện thoại ở nhà, trước ngày lễ thành lập quân đội, thủ trưởng tối cao ký mệnh lệnh, thăng Lưu Thành Gia là thiếu tướng lục quân, mệnh lệnh bổ nhiệm ông là Quân đoàn trưởng Tập đoàn lục quân nào đó, đồng thời ký phát.
Tướng quân mới Lưu Thành Gia, đã đi tới trụ sở tập đoàn quân đội nào đó ở tỉnh ngoài nhậm chức. Vì quan hệ tới công tác, Lâm Mỹ Như tạm thời còn ở lại bệnh viện 301, tuy nhiên đã điều tạm tới bệnh viện dã chiến của quân đội gần đó, đảm nhiệm phó viện trưởng. Đây tất nhiên là vì để chăm sóc cuộc sống thường ngày của Lưu Thành Gia
Lưu Hoa Anh ở lại thủ đô tiếp tục học. Cô bé còn hai năm mới có thể tốt nghiệp đại học.
Điện thoại vẫn là Lâm Mỹ Như gọi đến, Lâm Mỹ Như vui mừng rất nhiều, cũng có vài phần thương cảm. Dù sao sống ở Bắc Kinh nhiều năm, một khi rời đi, trong đầu liền có chút luyến tiếc. Tất cả bạn bè và chị em bạn thân của bà, đều là ở Bắc Kinh công tác. Sau này lui tới, sẽ không tiện như vậy nữa
Lưu Vĩ Hồng liền cười an ủi mẹ vài câu. Nói cái gì lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, gả cho con cáo thì phải chạy rong khắp núi. Nếu gả cho một vị tướng quân, vậy đành phải chạy khắp thế giới
Một kiểu nói đùa đã khiến cho Lâm Mỹ Như nín khóc mỉm cười, mắng hắn vài câu
Thằng con này, miệng càng ngày càng láu cá, cũng càng ngày càng làm người ta yêu mến
Văn kiện bổ nhiệm bác hai Lưu Thành Thắng đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, vẫn chưa tuyên bố. Bí thư Bùi vẫn còn tại vị chưa lui ra. Tuy nhiên Lâm Mỹ Như nói, trên cơ bản cũng đã định đoạt, ông cụ đã cùng vài vị bô lão khác nói qua chuyện này. Thủ trưởng tối cao và Đổng lão cũng không hề phản đối. Hiện tại chính là vấn đề thời gian. Mà Lưu Vĩ Đông cũng sắp tiến bộ, phải đảm nhiệm trưởng phòng. Hạ Cạnh Cường nghe nói cũng sẽ tiến bộ.
Nói tới đây, Lâm Mỹ Như lại mất hứng, lại một lần nữa lên lớp nói khéo với Lưu Vĩ Hồng, muốn hắn trở lại Bắc Kinh
Dựa vào cái gì?
Lưu gia lần này được nở mày nở mặt lớn như vậy, tất cả đều là nhờ công lao của con mình. Hiện tại hay rồi, bọn họ từng người một đều đang leo lên cao, còn lại “người có công đầu”, lại quẳng xuống nông thôn, chẳng quan tâm chẳng hỏi han.
Lâm Mỹ Như vừa nghĩ tới là sôi máu
Nhưng khăng khăng quyết định không trở về Bắc Kinh, là do chính Lưu Vĩ Hồng đưa ra, Lâm Mỹ Như có tức cũng không làm gì được, đành phải áp chế trong lòng không nói ra, dùng lời nói nhỏ nhẹ làm công tác tư tưởng cho con.
- Mẹ, con quên nói với mẹ, con hiện tại là phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ của trường học, cấp phó phòng
Lưu Vĩ Hồng cười nói, dường như cấp phó phòng này là chức vụ ghê gớm lắm.
Lâm Mỹ Như dở khóc dở cười, không biết ở Lưu gia, phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ cấp phó phòng của trường Trung cấp Nông nghiệp, là chức quan gì đây. Con trai Lưu Thành Mỹ là Hồ Thiên Hậu, một tên chung chạ như vậy, cũng là cấp phó phòng.
Chỉ lớn hơn Lưu Vĩ Hồng một tuổi
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, không phải nói như vậy. Cấp phó phòng này của con, tất cả đều là do chính bản lĩnh con tranh đoạt được. Con mới tốt nghiệp một năm. Mẹ thử nói xem, có ai sau khi tốt nghiệp một năm, có thể tranh được đãi ngộ cấp phó phòng?
Lâm Mỹ Như lại bị đứa con hỏi
Lời này có lý
Cứ theo tốc độ này đi tiếp, Lưu Vĩ Hồng đến độ tuổi của Lưu Vĩ Đông hiện tại, chỉ sợ cũng có thể leo lên đến cấp Cục trưởng, mà toàn bộ còn bằng chính bản lĩnh của mình.
- Được, vậy tự con quyết định đi. Mẹ biết, phương diện này, mẹ không làm chủ được cho con, chỉ là làm tham khảo, e là cũng không đủ tư cách. Ba con nói, con nói rất nhiều thứ, ông ta cũng phải từ từ tiêu hóa
Lâm Mỹ Như nói xong, lại không kìm nổi rất là đắc ý
Thằng con này đúng là, thật là rất giỏi.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Mẹ, chuyện kết thân của Hạ gia và Vân gia, thế nào rồi?
Lâm Mỹ Như không đề phòng đứa con lại hỏi câu thế này, hơi sửng sốt mới nói:
- Hình như là bị kéo dài. Vốn đã nói là một tháng tám sẽ kết hôn, cô bé Vũ Thường kia, nói thế nào cũng không đồng ý, trước đó không lâu đã dứt khoát nghỉ làm không lương
- Ừ…
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Xem ra Thường tỷ là quyết định hạ quyết tâm kiên quyết không lấy Hạ Cạnh Cường. Người và việc bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, đang thay đổi, cùng những gì trải qua ở đời trước, bắt đầu trở nên khác biệt
Hiệu ứng con bướm sẽ càng ngày càng rõ ràng.
- Vĩ Hồng, sao con đột nhiên hỏi điều này vậy?
Lâm Mỹ Như hơi do dự, hạ giọng hỏi.
- Không có gì, con chỉ tùy tiện hỏi thôi
- Hì hì, con là núm ruột mẹ đẻ ra, trong đầu suy nghĩ cái gì, mẹ có thể không rõ sao? Con hãy thành thật khai báo, có phải là có ý với cô bé Vũ Thường kia hay không? Nếu thật vậy…
- Mẹ, năng lực liên tưởng của mẹ thật đúng là rất phong phú.
Không đợi Lâm Mỹ Như nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền cắt ngang lời bà, trên mặt hơi hơi đỏ lên. Tuy nói tái sinh, nhắc tới tình cảm gút mắc giữa Thường tỷ, Lưu Vĩ Hồng vẫn là giống chàng thiếu niên thật sự, có một loại cảm giác khác. Thường tỷ luôn có địa vị rất đặc thù trong cảm nhận của hắn
- Con trai ngốc, con năm nay cũng hai mươi hai, cũng không còn là học sinh, chuyện nam nữ yêu đương, rất bình thường. Cô bé Vũ Thường kia, mẹ cũng thấy nó từ nhỏ đến lớn, muốn diện mạo có diện mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, làm dâu, thì không gì bằng. Đáng tiếc chính là lớn hơn con hai tuổi, lại bị Hạ gia nhanh chân đến trước, bằng không, mẹ thật đúng là muốn cưới về cho con
Lâm Mỹ Như cười hì hì nói, rất có hứng thú
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, mẹ thật muốn làm như vậy, Lưu gia và Hạ gia, e là thật sự phải khai chiến toàn diện
- Khai chiến thì khai chiến, ai sợ ai?
- Được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng gán ghép tùm lum, con chỉ thuận miệng hỏi một chút, thì mẹ đã hiểu nhiều đến vậy
- Làm mẹ quan tâm chuyện cả đời của con, thì có chỗ nào không đúng? Vĩ Hồng, mẹ vẫn nhắc nhở con, con ngàn vạn lần đừng ở nông thôn cưới về cho mẹ một cô thôn nữ, mẹ là kiên quyết không đáp ứng. Cũng đừng trách mẹ không có việc gì nhắc nhở con trước
Lâm Mỹ Như cảnh cáo nói.
Lưu Vĩ Hồng đành phải cười khổ.