Cuối tháng 9 năm 94, tại Hội trường của Đại hội nhân dân Lũng Tây.
Trong hội trường Lũng Tây lúc này có thể chứa hơn một trăm người, đầu người đông đúc. Đại hội báo cáo của thành phố Bình Nguyên tỉnh Lũng Tây đang tiến hành tại đây.
Đại hội báo cáo này xem như là một hình thức “chạy tiền”, là sáng tạo độc đáo của thành phố Bình Nguyên.
Bình Nguyên là vùng giải phóng cách mạng cũ nên vị trí giao thông cũng không tiện lợi lắm. Núi cao rừng rậm, đất cằn dân nghèo, làm ăn khó khăn. Những năm chiến tranh, địa hình như vậy vô cùng thích hợp để phát triển căn cứ cách mạng. Đất làm cho dân nghèo, tin tức không lưu thông, kiếm sống khó khăn, có lợi cho việc phát động phong trào quần chúng chống lại bọn điền chủ. Giao thông bất tiện, binh lính hành động khó khăn, là điều kiện tiên quyết để căn cứ địa có thể tồn tại lâu dài.
Thời kỳ hòa bình, những điều kiện có lợi ngày trước, giờ lại hạn chế việc phát triển kinh tế trong thời buổi thái bình. Kinh tế phát triển rất chậm, cuộc sống người dân khó khăn, được xếp hạng nhất về nghèo khó trong các vùng đất giải phóng cũ.
Địa phận của thành phố Bình Nguyên không nhỏ, sở hữu ba khu tám huyện, nằm ở phía bắc tỉnh Lũng Tây. Có người từng hình dung Lũng Tây như một cây cải trắng, các tỉnh lị cạnh biên giới và địa khu xung quanh có thể xem là tâm của cây cải trắng. Còn các thành phố cấp 3 khác chỉ có thể là gốc cây cải, vừa già vừa cứng, rất khó nuốt. Thành phố Bình Nguyên chính là gốc cây cải trắng già nhất đó. Khu vực rộng, dân số cũng không ít, nhưng kinh tế phát triển rất chậm, rất nhiều phương tiện cơ sở đều được xây dựng và sửa chữa từ hai mươi năm trước, cho đến hôm nay đã vô cùng lạc hậu.
Đầu năm nay, Hạ Cạnh Cường từ Việt Trung điều về Lũng Tây, đảm nhiệm chức đại diện Chủ tịch thành phố Bình Nguyên, cho đến nay đã được sáu tháng.
Vị Chủ tịch thành phố cấp 3 này trẻ nhất trong các Chủ tịch thành phố cả nước, từ nơi non xanh nước biếc đến nơi cao nguyên đất vàng hoang vắng. Dù năng lực Hạ Cạnh Cường xuất chúng, là con cháu dòng dõi cách mạng ba đời, nhưng đối mặt với hoàn cảnh như vậy cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Vì thế mới có cuộc họp báo cáo hôm nay.
Cuộc họp báo cáo quyết định sẽ triển khai vào 9 giờ sáng.
Hội trường bố trí Đài Chủ tịch theo kiểu truyền thống, một dãy ghế dài hai mươi mấy người. Còn phía dưới, trước mặt Đài Chủ tịch là hơn một trăm ghế của những người báo cáo. Ghế báo cáo đã ngồi đầy người, toàn mặc âu phục một màu. Ghế trên đài Chủ tịch vẫn còn trống. Còn mấy phút nữa mới đến 9 giờ, các lãnh đạo vẫn chưa đến.
Bí thư Thành ủy thành phố Bình Nguyên Trần Kiếm, Quyền Chủ tịch thành phố Hạ Cạnh Cường dẫn các thành viên trong bộ máy đứng ở cửa hội trường để chờ gặp vị lãnh đạo nhà nước.
Cuộc họp báo cáo này là sáng kiến của Hạ Cạnh Cường.
Tuy thành phố Bình Nguyên xa xôi, đất cằn dân nghèo, giao thông bất tiện, có rất nhiều yếu tố bất lợi cho việc phát triển kinh tế, nhưng không phải không có bất cứ ưu thế nào. Ưu thế lớn nhất của thành phố Bình Nguyên là tấm bảng chữ vàng “Vùng căn cứ cách mạng cũ”.
Nhà nước có chính sách, văn bản quy định rõ ràng, có chế độ giúp đỡ tài chính đối với già trẻ lớn bé ở Địa khu nghèo, giúp đỡ họ phát triển kinh tế, khiến cho rộng rãi quần chúng trong khu giải phóng cách mạng cũ sớm thoát nghèo khổ làm giàu.
Nhưng đây không phải nguyên nhân duy nhất Hạ Cạnh Cường muốn mở cuộc họp báo cáo này.
Thành phố Bình Nguyên ngoại trừ chiêu bài Vùng căn cứ cách mạng cũ, thật sự vẫn có ưu thế. Hơn mười năm qua, có rất nhiều cán bộ lão thành công tác ở Bình Nguyên được thăng chức, là người kế vị trong các bộ và ủy ban trung ương. Trong đó, có hai vị đang là lãnh đạo trong các bộ và ủy ban trung ương quốc gia, còn lãnh đạo cấp Thứ trưởng cũng có vài vị.
Hạ Cạnh Cường liền nảy ra chủ ý muốn đánh động đến những người này, quyết định muốn làm một đại hội báo cáo ở Bắc Kinh, mời tất cả các cán bộ lãnh đạo thành phố Bình Nguyên cùng các lãnh đạo đã từng công tác ở Bình Nguyên, nghe thành phố Bình Nguyên báo cáo để hiểu biết về tình hình hiện tại của thành phố Bình Nguyên. Hy vọng các lãnh đạo cũ niệm tình, có thể ủng hộ thêm để gia tăng việc xây dựng kinh tế Bình Nguyên.
Lời đề nghị này vừa được đưa ra, lập tức được thảo luận.
Đa số đều là phủ định.
Có vài người còn nói rất khó nghe: thật mất mặt. Cái gì mà đại hội báo cáo chứ? Không phải là đại hội cái bang sao? Tập thể lãnh đạo thành phố Bình Nguyên lên Bắc Kinh “ăn xin” hả?
Hy vọng các lãnh đạo có thiện tâm bố thí vài dự án.
Đừng nói trong lịch sử thành phố Bình Nguyên chưa bao giờ có tiền lệ như thế, cho dù là cả tỉnh Lũng Tây hay thậm chí là cả nước cũng chưa từng có. Bình Nguyên tất nhiên kinh tế phát triển chậm, nhưng cũng có ưu thế của riêng mình: khoáng sản tài nguyên phong phú, nhân dân cần cù chịu khó, hoàn toàn có thể từ từ phát triển, một ngày nào đó có thể đuổi kịp và phát triển hơn những địa khu kinh tế phát triển. Nói các khác, dù sao cũng không đến nỗi phải lên Bắc Kinh “ăn xin”.
Hạ Cạnh Cường mới từ Việt Trung điều nhiệm đến Bình Nguyên, các cán bộ Bình Nguyên đều gởi gắm kỳ vọng rất cao ở vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi dòng dõi cách mạng này. Dù không nói đến xuất thân của Hạ Cạnh Cường, chỉ nói đến tốc độ phát triển kinh tế của vùng duyên hải Việt Trung thì đã vượt xa tỉnh Lũng Tây. Trong mắt các cán bộ Bình Nguyên, Việt Trung chính là trận địa đầu tiên của thiên đường cải cách. Hạ Cạnh Cường đến từ Việt Trung, đối với lĩnh vực xây dựng kinh tế, chắc chắn là có bí mật độc đáo. Chí ít cũng có thể mang theo nhiều dự án từ Việt Trung.
Không ngờ Chủ tịch thành phố Hạ lại muốn làm như vậy.
Lên Bắc Kinh “xin cơm”!
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Vì cái lợi trước mắt, cũng không cần phải làm thành trò đùa thế này.
Hạ Cạnh Cường ba mươi ba tuổi đã làm Chủ tịch thành phố cấp 3, bước tiến vô cùng nhanh chóng. Nhiều người phấn đấu cả đời cũng không lăn lộn đến cấp trưởng phòng có thực quyền. Giai đoạn hiện nay, Chủ tịch Hạ hẳn là đến đây chịu khổ rèn luyện mấy năm, thật sự nâng cao kinh tế thành phố Bình Nguyên mới là chính đạo.
Như bây giờ, ngai vàng Chủ tịch thành phố còn chưa ngồi nóng, đã khẩn cấp giơ tay xin nhà nước, không khỏi quá mức nóng vội. Đương nhiên, việc chạy tiền là phương thức mà rất nhiều cán bộ địa phương thực hiện. Đối với cán bộ lãnh đạo có quan hệ nhất định với địa phương, việc chạy tiền là đại sát khí. Đầu năm nay, tiền nhà nước không cần thì không cần, có thể lấy được tiền của nhà nước thì đó là bản lĩnh thật sự.
Hạ Cạnh Cường chính là “ngôi sao tương lai” của nhà họ Hạ, là đứa cháu được coi trọng nhất. Dựa vào quan hệ của họ Hạ ở Bắc Kinh, Hạ Cạnh Cường lấy được tiền từ các bộ và ủy ban trung ương về đây cũng là điều rất dễ dàng.
Chỉ có điều chuyện chạy tiền như thế trước nay đều rất bí mật, chưa từng tổ chức đại hội báo cáo gióng trống khua chiêng thế này.
Hảo hán trên cao nguyên hoàng thổ này cũng phải chạy mất dép.
Chẳng những các cán bộ thành phố Bình Nguyên đều bàn ra, mà ngay cả các đồng chí lãnh đạo chủ chốt trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phần nhiều cũng không tán thành đề xuất này của Hạ Cạnh Cường. Bí thư Thành ủy Trần Kiếm từng hai lần nói chuyện với Hạ Cạnh Cường, đưa ra ý kiến phản đối một cách uyển chuyển.
Trần Kiếm khoảng bốn sáu bốn bảy tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, là đàn ông Quan tây điển hình. Ông là cán bộ sinh trưởng tại Lũng Tây, công tác ở thành phố Bình Nguyên nhiều năm, bước một bước đã được làm Bí thư Thành ủy. Trong đội ngũ cán bộ thành phố Bình Nguyên, Trần Kiếm có uy vọng rất cao, không kém gì vua một cõi. Những năm 90, loại cán bộ lãnh đạo như Trần Kiếm, khắp nước ở đâu cũng có.
Về việc Hạ Cạnh Cường đến đây, trong lòng Trần Kiếm rất mâu thuẫn.
Bất kể là ai, phải hợp tác với một người có bối cảnh hùng mạnh như Hạ Cạnh Cường, e là trong lòng cũng sẽ không vui. Như Trần Kiếm quen thói là nhân vật số một, gia trưởng, nhất ngôn cửu đỉnh, rất hiển nhiên là không thể đối đãi với vị trợ thủ dòng dõi cách mạng ba đời này như những người khác được. Rất nhiều chuyện phải quan tâm đến cảm nhận của Hạ Cạnh Cường mà bàn bạc giải quyết. Nói cách khác, nhiều thói quen công tác trước đây của Trần Kiếm cũng phải thay đổi, không thể cứ làm theo ý mình.
Đương nhiên, hợp tác với một nhân vật “thông thiên” như vậy cũng không tệ chút nào.
Hết khó chịu, Trần Kiếm lại tìm cách có quan hệ tốt với Hạ Cạnh Cường. Trong đám nhân vật số một của thành phố cấp 3 tỉnh Lũng Tây, Trần Kiếm được cho là người trẻ. Rất nhiều Bí thư Thành ủy các thành phố cấp 3 khác cũng đã hơn năm mươi, thậm chí còn có nhiều người gần tới sáu mươi tuổi rồi. Chỉ cần có quan hệ tốt với Hạ Cạnh Cường, Trần Kiếm tin rằng Hạ Cạnh Cường sẽ đáp lại ông ta. Nếu có thể được nhà họ Hạ yêu quý, tiền đồ sẽ rất tốt đẹp.
Khi Hạ Cạnh Cường mới tới Bình Nguyên, chỉ có biểu hiện tốt đẹp, có phong độ, nhã nhặn, khí chất tao nhã, tính tình khiêm tốn, thông hiểu các quy tắc trong quan trường, chưa bao giờ tỏ vẻ con cháu quý tộc, đối với nhân vật số một như Trần Kiếm cũng rất tôn trọng. Ít nhất ngoài mặt cũng là như thế.
Cho nên việc hợp tác lúc đầu, có thể nói là “tuần trăng mật”, hợp tác rất vui vẻ.
Nhưng Trần Kiếm đã nhanh chóng nhận ra Hạ Cạnh Cường khác thường ở chỗ, khiêm tốn thì khiêm tốn, bề ngoài Hạ Cạnh Cường dường như được nuôi dưỡng lịch sự nho nhã theo kiểu người Anh, thật ra lại nhiễm thói kiêu ngạo cố chấp rất khác thường. một khi đã có quyết định, ngay cả Bí thư Thành ủy như Trần Kiếm cũng rất khó khiến Hạ Cạnh Cường thay đổi chủ ý.
Có lẽ trong đầu Hạ Cạnh Cường tới giờ cũng không cho Trần Kiếm là cấp trên, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một đồng nghiệp có thể cùng ngồi ăn với mình mà thôi.
Tính cách kiêu ngạo của Hạ Cạnh Cường, được thể hiện rõ nét trong chuyện tổ chức hội nghị báo cáo này.
Trần Kiếm đích thân ra tay, hai lần kết nối đều thua trắng. Hạ Cạnh Cường miệng thì vô cùng khách khí, mỉm cười với Trần Kiếm, rất kiên nhẫn giải thích ý tưởng của mình lần nữa, nói rõ làm như thế sẽ nhận được những ưu đãi gì. Nhưng cách Hạ Cạnh Cường tỏ thái độ kiên nhẫn và cẩn thận như thế cũng hoàn toàn chứng minh được tính cố chấp của y.
Cuối cùng Trần Kiếm không còn cách nào khác, chỉ phải miễn cưỡng chấp nhận hội nghị báo cáo này.
Trong những cuộc rượu với cấp dưới thân cận của mình, Trần Kiếm cũng đành bất đắc dĩ nói một câu: “Đi học cùng thái tử!”
Dù nói thế nào đi nữa, Trần Kiếm cũng cảm thấy nên nể mặt Hạ Cạnh Cường một chút.
Hiện giờ, đội hình đứng ở cửa phòng hội nghị Lũng Tây đón các đồng chí lãnh đạo trung ương cùng lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương, có thể cho thấy, hội nghị báo cáo này, người phản đối chiếm đa số.
Nguyên nhân không gì khác, nơi này chỉ có lãnh đạo thành phố Bình Nguyên, không có lãnh đạo tỉnh Lũng Tây. Lẽ ra sắp đến giờ khai mạc hội nghị, lắng nghe báo cáo, có một vị Ủy viên Bộ chính trị và hai vị là lãnh đạo Ủy ban trung ương nhà nước, Lũng Tây ít nhất cũng nên có vài đồng chí lãnh đạo cấp tỉnh đến hội nghị mới hợp lý.
Lãnh đạo tỉnh Lũng Tây cũng không ủng hộ, dường như đã nói rõ vấn đề.