Mấy người tố cáo thật danh là trọng điểm Cục Giám sát đến Bình Nguyên khảo sát lần này. Đêm qua, lúc Lưu Vĩ Hồng triệu tập cuộc họp Cục Giám sát, đã có người đề xuất, trực tiếp mời những người này đến khách sạn nói chuyện, nhưng đều bị Lưu Vĩ Hồng phủ quyết. Tuy rằng nói thật danh tố cáo thì dù bất cứ giá nào cũng không sợ trả đũa. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cho rằng, phải dùng hết khả năng để bảo mật cho họ. Có nhiều người khi tố cáo là huyết khí cao nhất, không suy xét đến hậu quả. Có lẽ khi gởi thư đi xong sẽ lập tức hối hận ngay.
Đối mặt với cán bộ nắm giữ quyền lớn trong tay, người bình thường ai mà không sợ hãi.
Chiến binh luôn luôn là số ít, rất ít.
Lưu Vĩ Hồng quyết định đến nhà máy rèn Hồng Tinh tiến hành chính thức điều tra nghiên cứu, lúc đó sẽ nói chuyện với Đoạn Hoằng Nghị. Dù sao Đoạn Hoằng Nghị cũng là nguyên giám đốc của nhà máy rèn Hồng Tinh, hiện giờ có danh nghĩa là phó Cục trưởng Cục công nghiệp thành phố Bình Nguyên. Lưu Vĩ Hồng đến nhà máy rèn Hồng Tinh nghiên cứu điều tra, tìm nguyên giám đốc nhà máy tìm hiểu tình hình, cũng là chuyện đương nhiên, có thể khiến mức độ hoài nghi của những người khác xuống thấp nhất.
Tất nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng biết, dưới thể chế hiện tại, thật danh tố cáo từ Viện Kiểm sát tối cao chuyển tới Cục Giám sát, muốn thật sự giữ bí mật là không có khả năng. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn dựa theo nguyên tắc của mình làm việc, cố gắng hết sức bảo vệ cho người cung cấp tin tức.
Sau đó không lâu, ba chiếc xe con đã đến thị trấn Hồng Tinh.
Trước đây chỗ này không được gọi là thị trấn Hồng Tinh mà chỉ là một thị trấn nông thôn nhỏ bé. Sau khi nhà máy rèn Hồng Tinh được xây dựng thì mới dần dần phát triển thành một xã, thị trấn. Lúc đó mới chính thức được vào bản đồ thị trấn cấp khu, được đặt tên là thị trấn Hồng Tinh. Trong mắt rất nhiều người địa phương, thị trấn Hồng Tinh và nhà máy rèn Hồng Tinh chỉ là một. Tuy hai mà một, biến thành một thể, khó thể phân cách.
Trên thực tế, nơi tọa lạc các cơ quan của thị trấn Hồng Tinh san sát với khu nhà ở. Hai bên đường phố, ký túc xá công nhân viên chức và dân cư lẫn lộn pha tạp, rất khó phân biệt.
Trên đường phố của thị trấn Hồng Tinh không có đội ngũ hoan nghênh, chỉ có Bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn cùng vài vị phụ trách thị trấn, cùng ngồi một chiếc xe chạy vào đường quốc lộ, đứng một hàng chờ phó Chủ nhiệm Tôn và phó Cục trưởng Lưu. Đây cũng là yêu cầu mà Lưu Vĩ Hồng đã đề xuất trong cuộc họp hôm qua. Xét thấy Cục Giám sát có khả năng sẽ ở lại Bình Nguyên một thời gian dài để điều tra nghiên cứu, để không ảnh hưởng đến Đảng ủy và chính quyền các cấp thành phố Bình Nguyên, nên không cần phải đón đưa hoặc là các nghi lễ rườm rà là được rồi.
Gióng trống khua chiêng ầm ĩ cũng ảnh hưởng không tốt.
Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường đều chấp nhận đề nghị này.
Nếu Cục Giám sát ở lại Bình Nguyên một tháng, nếu đi chỗ nào cũng gióng trống khua chiêng nghênh đón, còn không phải gây sức ép khiến mọi người ngạt chết sao?
Thế nên hôm nay Lưu Vĩ Hồng vào thị trấn Hồng Tinh, các phòng ban trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên đều có yêu cầu rõ ràng, không cần phải nghênh đón, chỉ cần sắp xếp cho đám người Chủ nhiệm Tôn và phó Cục trưởng Lưu ăn bữa cơm là được.
Bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn nghiên cứu tỉ mỉ, liền quyết định thực hành sách lược “ngoài lỏng, trong chặt”. Bên ngoài tất cả đều bình thường, nhưng bên trong phải đề cao cảnh giác gấp trăm lần, làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị ứng phó.
Nghe nói vị phó Cục trưởng Lưu này tuổi còn trẻ cũng đã là một nhân vật độc ác. Mỗi lần đến đâu thì sóng to gió lớn nổi lên đến đấy, “giết người vô số”, không phải chuyện đùa, thật là muốn mạng người mà.
Một người độc ác như vậy đột nhiên đến thị trấn Hồng Tinh, bảo cán bộ thị trấn từ trên xuống dưới sao có thể không căng thẳng?
Đứng ven đường đợi đoàn xe của Tôn Xương Bình và Lưu Vĩ Hồng, Bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn tiến lên kính cẩn chào. Tôn Xương Bình và Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng khách khí, chào hỏi một lúc rồi lên xe, tiếp tục đi.
Cục Giám sát là đơn vị phụ trách công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, cũng không khảo sát công tác của các cơ quan chính phủ. Lưu Vĩ Hồng yêu cầu đi thẳng đến nhà máy rèn Hồng Tinh, không cần có chính quyền thị trấn đi cùng.
Bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn tất nhiên đồng ý ngay, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Xương Bình và Chủ nhiệm Trương của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố cũng thầm lấy làm lạ. Sao chỉ thấy cán bộ thị trấn Hồng Tinh, sao không thấy các đồng chí phụ trách nhà máy rèn Hồng Tinh đến đón? Chẳng lẽ họ không nhận được thông báo?
Chủ nhiệm Trương liền hỏi Chủ tịch thị trấn Lý đang ngồi cùng xe với mình:
- Lão Lý, sao lại thế này? Người của nhà máy rèn Hồng Tinh đâu? Còn gã Chủ tịch công ty Hằng Hưng kia nữa, sao không thấy bóng người thế?
Chủ tịch thị trấn Lý hơn bốn mươi tuổi, trên mặt nếp nhăn chằng chịt, sương gió đầy mặt, vừa thấy đã biết là loại cán bộ cơ sở công tác trường kỳ ở nông thôn, nghe vậy cười khổ một tiếng nói:
- Chủ nhiệm Trương, người ta kiêu ngạo lắm, mời không được.
Trán của Chủ nhiệm Trương liền có một luồn đen:
- Cái gì? Mời không được sao? Người này cũng quá kiêu căng rồi! Anh không nói cho gã biết, là phó Chủ nhiệm Tôn bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và phó Cục trưởng Lưu bên Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện đích thân tới sao?
Chủ nhiệm Trương nghĩ rằng, hai vị này đều là sếp lớn quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, người khác trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận họ. Còn người của nhà máy rèn Hồng Tinh và công ty Hằng Hưng thì ngược lại, hai vị lãnh đạo đích thân tới cửa, bọn họ không có chút phản ứng gì.
Quả thật là kiêu căng khoác lác!
Chủ tịch thị trấn Lý lại cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Trương, chúng tôi khẳng định là có nói, dám không nói sao? Nhưng hiện giờ tình hình nhà máy rèn Hồng Tinh như thế nào, chắc anh cũng rõ. Các lãnh đạo nhà máy đã bị Ủy ban nhân dân thành phố miễn chức tạm thời, đợi sắp xếp công tác sau. Lão Đoàn thì dưỡng bệnh nằm nhà, đóng cửa không bước ra ngoài…
Người được gọi là lão Đoàn, tất nhiên là nguyên giám đốc nhà máy rèn Hồng Tinh, Đoàn Hoằng Nghị.
Ông ấy chính thức là cán bộ cấp huyện đoàn, uy phong hơn nửa đời người. Giờ đã gần già rồi, chỉ vì một tờ giấy của Ủy ban nhân dân thành phố mà khiến mũ cánh chuồn giám đốc nhà máy rèn Hồng Tinh rơi xuống đất, có thể không phát bệnh sao? Còn muốn ông tới đây nghênh đón lãnh đạo Cục Giám sát thì đúng là không thực tế.
Chủ nhiệm Trương hỏi ngay:
- Vậy còn Tổng giám đốc Trần của công ty Hằng Hưng đâu? Cũng bệnh sao?
- Ha ha… Tổng giám đốc Trần! Tính nết của Tổng giám đốc Trần thế nào, chắc anh còn chưa biết rõ rồi.
Vẻ của Chủ nhiệm Trương lập tức mất hứng. Tất nhiên, không phải không hài lòng Chủ tịch thị trấn Lý, mà là nhằm vào Tổng giám đốc Trần của công ty Hằng Hưng.
- Đồ quỷ sứ...
Miệng Chủ nhiệm Trương nói thầm một câu, rất khẽ, gần như chỉ có mình ông ta nghe được.
Quy mô thị trấn Hồng Tinh không lớn, có lẽ cũng vòng quanh hai ba con phố. Cũng giống như phần lớn các thị trấn nông thôn khác trong nước. Đường phố hai bên lộn xộn, rất hẹp, lại bày bán đủ loại hàng rong. Có thể thấy được, vì đã được chấn chỉnh nên nhiều sạp nhỏ không chiếm dụng mặt đường nhiều lắm, đoàn xe có thể chạy qua thoải mái. Nếu như bình thường, có lẽ đoàn xe chỉ có thể chuyển sang đi lối khác.
Trên mặt đường cũng khá sạch sẽ. Thậm chí lúc đoàn xe đi qua, còn có vài người dáng vẻ như cán bộ, cầm chổi trong tay, đang quét tước. Sáng sớm hôm nay mới được thành phố thông báo rằng phó Chủ nhiệm Tôn và phó Cục trưởng Lưu muốn đến nhà máy rèn Hồng Tinh. Trong thị trấn cũng không đủ thời gian phản ứng, chỉ có thể tạm thời thành lập một “đội vệ sinh” để tổng vệ sinh thôi.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hề để ý đến những chuyện này.
Đoàn xe chạy qua những phố chính của thị trấn Hồng Tinh, chạy thẳng vào khu nhà máy.
Toàn bộ thị trấn Hồng Tinh và nhà máy rèn Hồng Tinh đều được xây dựng trong thung lũng. Đoàn xe tiến vào khu nhà máy chỉ đi đường dốc, uốn lượn về phía trước. Ước chừng sau khi đi được vài mươi phút thì đến được một nơi tương đối bằng phẳng, một ngôi ký túc xá sừng sững trước mắt mọi người.
Xe chính quyền thị trấn dẫn đầu, ngừng lại trước ký túc xá.
Ở đây, rốt cuộc cũng gặp được đám người chào đón.
Nghiêm túc mà nói, đây không thể gọi là đám người, mà chỉ có từ ba đến năm người, mặc âu phục mang giày da, đứng ở cửa ký túc xá, ra vẻ đón chào. Tạm thời ghi lên bảng dòng chữ “Hoan nghênh lãnh đạo Cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh đến thị sát”.
Chữ viết bằng bút lông nhưng cũng không tệ lắm, hình thức kết cấu chỉnh tề, bút họa có lực.
Xí nghiệp quân sự công nghiệp kiểu cũ, cho đến giờ cũng không thiếu nhân tài tuyên truyền.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh lãnh đạo thị sát công ty chế tạo cơ giới Hồng Tinh!
Thấy đám người Tôn Xương Bình và Lưu Vĩ Hồng từ trên xe bước xuống, một người đàn ông trung niên đứng đầu đội ngũ chào mừng tiến lên vài bước, nói tiếng phổ thông không chuẩn xác lắm, lớn tiếng chào hỏi.
Người đàn ông trung niên này không cao lắm, màu da ngăm đen, hốc mắt rất sâu, mang theo nét đặc trưng rõ ràng của cư dân vùng địa khu duyên hải đông nam.
Căn cứ theo tin tức trong thư tố cáo thật danh của Đoàn Hoằng Nghị, nhà máy rèn Hồng Tinh bán cho một công ty tư nhân tên là công ty tập đoàn chế tạo cơ giới Hằng Hưng ở tỉnh Việt Trung, Tổng giám đốc bên đó họ Trần. Nghe nói công ty Hằng Hưng này được đầu tư của nước ngoài, do một gia tộc Hoa kiều nào đó ở Nam Dương đầu tư, được thành lập ở Việt Trung. Hiện tại cũng là một công ty có tiếng trong ngành chế tạo cơ giới trong tỉnh Việt Trung.
- Xin chào, xin chào Tổng giám đốc Trần.
Bí thư trấn ủy vội bước tới trước chào Tổng giám đốc Trần.
- Phó Chủ nhiệm Tôn, phó Cục trưởng Lưu, xin giới thiệu với hai vị, vị này chính là Tổng giám đốc Trần Văn Trung của công ty chế tạo cơ giới Hồng Tinh mới được thành lập. Tổng giám đốc Trần, vị này chính là phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, Tôn Xương Bình, còn vị này là phó Cục trưởng Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lần này đến nhà máy rèn Hồng Tinh, chỉ dẫn theo Lý Cường và một vị đồng sự trẻ tuổi khác. Đám người Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Trịnh Hiểu Yến đều dẫn đầu các nhóm khác để tới những nơi khác điều tra nghiên cứu.
- Xin chào, Tổng giám đốc Trần.
Đợi Tôn Xương Bình chào Trần Trung Văn xong, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đưa tay bắt tay Trần Trung Văn.
Cách ăn mặc của Trần Văn Trung vô cùng nghiêm túc. Đồ vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ tươi, giày da đen được đánh sáng bóng. Mái tóc vuốt keo, cùng màu với đôi giày da của gã, khiến ánh sáng rọi vào còn phản chiếu lên mặt. Trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.
Bộ dạng như thế, quả thật là cách xa một trời một vực với cán bộ địa phương thành phố Bình Nguyên.
Khó trách Chủ nhiệm Trương của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố phải gọi gã là đồ quỷ.
- Xin chào, phó Cục trưởng Lưu. Phó Cục trưởng Lưu thật sự trẻ tuổi nha. Trần Văn Trung tôi cũng xem như là đã đi nhiều nơi, gặp qua không ít lãnh đạo, nhưng lãnh đạo trẻ tuổi như phó Cục trưởng Lưu đây, ngoại trừ Chủ tịch thành phố Hạ và phó Cục trưởng Lưu anh thì tôi chưa thấy người thứ ba.
Trần Văn Trung cư xử với Lưu Vĩ Hồng rất đúng mực, không có chút lúng túng hay mất tự nhiên, có vẻ vô cùng tự tin. Trong lời nói của gã còn không quên nhắc tới quan hệ không tầm thường của bản thân và Chủ tịch thành phố Hạ.
Thương nhân thành công vào những năm 80, 90 luôn có đặc điểm này, tự tin tràn đầy, hay nói cách khác là khoe khoang khoác lác.