Trần Sùng Tuệ nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Lưu Vĩ Hồng cũng vậy.
Hai người không nói một lời nào, cũng không nhìn đối phương, chỉ im lặng theo đuổi suy nghĩ của mình.
Một lát sau, Trần Sùng Tuệ nói:
- Văn phòng của cậu muốn mua máy tính à?
- Đúng vậy, Phó cục trưởng!
Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, một lần nữa ngồi xuống ghế, rất bình thản nói, xưng hô cũng đã vô tình trở lại thành”Phó cục trưởng Trần”, thuận tay đem giấy đề xuất và hạch toán thu chi đặt trước mặt Trần Sùng Tuệ.
Trần Sùng Tuệ âm thầm hít sâu một hơi, sắc mặt bình thản nhìn qua tờ giấy đề xuất, rồi nói:
- Văn phòng của cậu có người biết dùng máy tính sao?
- Tôi biết! Những phần mềm làm việc và phần mềm soạn thảo văn bản đơn giản tôi đều biết dùng.
Lưu Vĩ Hồng đáp.
Một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Trần Sùng Tuệ nhưng lập tức biến mất. Hiển nhiên, ông ta không rõ cái gì là phần mềm làm việc, cái gì là phần mềm soạn thảo văn bản nhưng Trần Sùng Tuệ tuyệt sẽ không hỏi.
- Nếu được như vậy thì tôi đồng ý cho mua máy tính. Việc dùng máy tính làm việc về sau hẳn sẽ trở thành một trào lưu.
Trần Sùng Tuệ bình tĩnh nói, cầm lấy bút ký vào tờ giấy đề xuất.
Lưu Vĩ Hồng cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng Trần Sùng Tuệ không hiểu về máy tính nhưng có thể đoán được việc sử dụng máy tính để làm việc sau này sẽ trở thành một trào lưu, xem như là cũng có kiến thức.
- Cám ơn sếp Trần đã ủng hộ công việc của chúng tôi.
Lưu Vĩ Hồng đáp.
Trần Sùng Tuệ mỉm cười, nhìn không ra là có cái gì miễn cưỡng, lại tiếp tục cầm lấy bản hạch toán thu chi nói:
- Tiểu Lưu à, không phải là tôi không đồng ý với công việc của cậu. Cục Nông nghiệp của chúng ta vừa mới thành lập, chỉ là một nha môn trong cả nước. Việc cấp tiền từ bên trên lại không nhiều, cho nên mọi việc đều phải chú ý đến tiết kiệm. Chúng ta không thể lãng phí được. Cậu xem, mấy ngày nay, cậu mời những công nhân lao động giản đơn, trả họ mười lăm đồng một ngày. Theo như tôi biết, thì công nhân lao động ở thị xã Hạo Dương, bình thường chỉ được trả tám đồng một ngày, nhiều lắm là mười đồng. Mười lăm đồng một ngày có phải là hơi nhiều hay không?
Trần Sùng Tuệ cũng tự nhiên mà gọi Lưu Vĩ Hồng là Tiểu Lưu.
Như vậy mới giống như cuộc trao đổi công tác bình thường giữa một thượng cấp và hạ cấp.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Sếp Trần, ngài nói chính là sự thật. Bình thường tiền công cho mỗi công nhân lao động giản đơn là tám đồng, kéo xe ba gác thì mười đồng. Tuy nhiên, mấy ngày trước chúng ta sử dụng lao động chính là thời kỳ cao điểm. Tất cả các đơn vị đều tranh nhau thuê mướn lao động. Từ đó, giá cả cũng phải theo chiều hướng đi lên.
Sự thật thì tình huống mà Lưu Vĩ Hồng nói, Trần Sùng Tuệ cũng biết rõ. Bố trí công việc này, Lưu Vĩ Hồng cũng đã tính toán tỉ mỉ, chi tiêu không lớn nhưng hiệu suất thì không thể chê. Trần Sùng Tuệ cố ý nói điều này, đơn giản chỉ muốn chỉnh Lưu Vĩ Hồng một chút. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại lật ngược trở lại.
Tính cách của người thanh niên này hoàn toàn khác với ông ta.
- Ừ, tóm lại là vẫn phải tiết kiệm.
Trần Sùng Tuệ hiển nhiên không muốn tiếp tục tranh luận về việc này với Lưu Vĩ Hồng nên gật đầu, thuận miệng nói, cầm lấy bút ký tên vào giấy bảng hạch toán thu chi. Nếu Lưu Vĩ Hồng không để mình bị đẩy vòng vòng thì có tiếp tục nói cũng không có nghĩa gì.
Nếu muốn “thu phục” cậu ta thì phải nghĩ ra biện pháp hay hơn.
- Tiểu Lưu à, vừa rồi thái độ của Trần Vĩ Nam không được tốt. Cậu cũng đừng quá so đo với nó. Trẻ tuổi thôi, cũng hay thích kích động.
Sau khi Trần Sùng Tuệ ký xong, ông ta lại nhắc đến cháu mình. Tuy nhiên, câu “Trẻ tuổi thích kích động” dường như không chỉ nói Trần Vĩ Nam mà còn ám chỉ luôn cả Phó chánh văn phòng Lưu.
Nếu lời nói của Trần Sùng Tuệ đã có ý giảng hòa thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thể tỏ ra quá so đo, liền cười đáp:
- Sếp Trần dạy bảo rất có đạo lý. Tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại chính mình, sau này sẽ chú ý nhiều hơn.
Trần Sùng Tuệ cũng không ngờ rằng Lưu Vĩ Hồng lại dễ dàng nhận sai như vậy nên trong lòng không khỏi gia tăng vài phần cảnh giác.
Cái tên tiểu tử này vừa có thể mềm vừa có thể rắn, quả thật không tầm thường.
Xem ra thì không thể coi thường hắn.
- Haha, Tiểu Lưu, cậu không cần để ý trong lòng. Con người của tôi chính là ăn ngay nói thẳng, có cái gì nói cái đó. Nếu cậu sau này tiếp xúc với tôi nhiều hơn, có thể biết tôi là vì muốn tốt cho các đồng chí hơn thôi. Cục Nông nghiệp của chúng ta vừa mới thành lập. Tất cả mọi người đều phải cẩn thận, rất cẩn thận, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm. Nhất là những sai lầm về tài chính, càng không thể phạm.
Trần Sùng Tuệ bật cười ha hả nói.
- Đúng vậy, sếp Trần đã nói như vậy, thì tôi nhất định phải chú ý.
- Ừ, tốt lắm. Trần Vĩ Nam về sau chính là thuộc cấp của cậu. Tuổi vẫn còn trẻ, tính tình táo bạo, cậu cần phải giáo dục nó nhiều hơn. Cậu xem, có thể phân công công việc quản lý hậu cần cho nó được không?
Biên chế của Cục Nông nghiệp địa khu không có phòng Hậu cần. Những sự vụ hành chính hậu cần đều là do văn phòng quản lý. Lưu Vĩ Hồng danh xứng với quản gia của Cục Nông nghiệp. Ý của Trần Sùng Tuệ là muốn Trần Vĩ Nam chiếm cái chức quan béo bở này.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Sếp Trần kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng. Nếu ngài cảm thấy Trần Vĩ Nam thích hợp làm công tác hậu cần thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Lại một việc không thể tưởng tượng được.
Một đơn vị mới thành lập, hậu cầu là một công việc béo bở. Trần Sùng Tuệ nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng muốn chính mình cầm giữ công việc đó, không ngờ là Lưu Vĩ Hồng lại đáp ứng ngay lập tức.
Xem ra tên tiểu tử này tính tình cũng táo bạo, lại hoàn toàn không phải không hiểu chuyện.
Trần Sùng Tuệ làm sao mà có thể nghĩ đến, Lưu Nhị Ca là không thèm để ý đến. Sổ tiết kiệm của Lưu Nhị Ca có đến hơn hai chục ngàn, Vào thời điểm này thì đây có thể được xem là một khoản tiền rất lớn.
Huống chi hắn còn có công ty Hoành Du đang không ngừng tăng lợi nhuận.
- Ừ, tốt lắm tốt lắm, cũng là để cho hắn rèn luyện một chút. Tiểu Lưu à, nếu công việc có gặp trục trặc gì thì cứ việc tìm đến tôi.
Trần Sùng Tuệ cũng lộ ra nụ cười tươi, thân thiết nói.
- Dạ, cám ơn sếp Trần.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, dường như giữa bọn họ vốn không có mâu thuẫn phát sinh.
Sau khi rời khỏi phòng Trần Sùng Tuệ, Lưu Vĩ Hồng trở về văn phòng của mình.
Văn phòng cục có hai gian phòng. Một gian dùng để làm văn phòng chính thức, bày ra ba bốn cái bàn làm việc. Một gian khác là phòng Cơ yếu kiêm phòng hồ sơ. Hai ngày trước đã được phân bổ tới một nữ đồng chí tên là Vương Tú Phương phụ trách công tác quản lý hồ sơ.
Khi Lưu Vĩ Hồng đi ngang thì thấy Trần Vĩ Nam đang ở phòng Cơ yếu nói chuyện với Vương Tú Phương, trông bộ dạng rất vui vẻ.
Vương Tú Phương khoảng hai mươi mấy tuổi, chưa chồng, gương mặt búp bê trông rất dễ thương.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đi tới, Trần Vĩ Nam khẽ hừ một tiếng rồi xoay mặt đi, trên mặt lộ ra sự ngạo mạn.
Vương Tú Phương liền cảm thấy ngac nhiên không biết vì sao Trần Vĩ Nam lại như vậy. Nhưng việc Trần Vĩ Nam ngạo mạn thì đó là việc của gã, còn Vương Tú Phương cũng không nghĩ đến việc thất lễ trước mặt lãnh đạo, nên vội vàng đứng dậy, rất khách sáo gật đầu nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Phó chánh văn phòng Lưu.
Lẽ ra một đồng nghiệp trong văn phòng, ra vô đều chạm mặt, ngày thường cũng không cần phải khách sáo như vậy. Chỉ có điều mọi người đều mới đến làm, cũng còn chưa quen biết nhau, nên Vương Tú Phương cũng hơi câu nệ chút.
Xem ra Vương Tú Phương cũng rất biết cách làm người.
Lần này việc thành lập địa khu mới Hạo Dương, có rất nhiều thanh niên ở thị xã Hạo Dương chờ sắp xếp công việc. Chỉ cần có mối quan hệ thì có thể chen chân vào các đơn vị quản lý hành chính. Vương Tú Phương tốt nghiệp đại học, cũng coi như là có bằng cấp khá. Việc được phân phối đến cục Nông nghiệp là do Lưu Vĩ Hồng chủ động điều đến.
Lưu Vĩ Hồng rất thích thuộc cấp của mình phải là người có tố chất văn hoá cao một chút.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, giọng không thay đổi nói:
- Tiểu Vương, có hồ sơ của đồng chí mới này không? Đưa cho tôi xem một chút.
Vương Tú Phương và Lưu Vĩ Hồng cùng một tuổi, chỉ lớn tháng hơn một chút. Nhưng vì Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo, kêu cô như vậy cũng không sao.
- Dạ, được!
Vương Tú Phương rất thông minh, thấy thái độ này của Trần Vĩ Nam, cũng đoán được giữa bọn họ đã xảy ra điều gì đó không được thoải mái, liền không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Về phần tại sao không thoải mái thì cô không tiện hỏi.
Lưu Vĩ Hồng ngồi vào bàn làm việc của mình, lật xem một chút hồ sơ của Trần Vĩ Nam. Trong hồ sơ có ghi, Trần Vĩ Nam là người thị xã Thanh Phong, năm nay hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp trung học năm năm trước. Đã tham gia công tác cách đây ba năm. Nơi làm việc đầu tiên là nhà máy xi măng Thanh Phong., được mấy tháng thì điều đến Cục công an thành phố Thanh Phong đảm nhiệm chức đội viên dân phòng, nên cũng khó trách tính tình bạo lực.
Ở thời điểm đó, cái gọi là đội viên dân phòng chính là chỉ những người không phục tùng sự quản lý của đơn vị nên được điều tạm đội trị an dân phòng, đi đối phó với bọn lưu manh ngoài đường. Tuy nhiên, đa số thời điểm thì bọn họ là cùng một giuộc, không phân biệt rõ ai là đội viên dân phòng, ai là lưu manh ngoài đường.
Hiển nhiên, Trần Sùng Nam trở thành Phó cục trưởng cục Nông nghiệp thì Trần Vĩ Nam cũng được đưa sang, còn được giải quyết những đãi ngộ của một cán bộ. Thời kỳ đang thay đổi mạnh mẽ thì loại tình huống này diễn ra vô số kể.
Lưu Vĩ Hồng nhìn qua hồ sơ, thản nhiên cười, cao giọng nói:
- Trần Vĩ Nam, anh qua đây một chút.
Trần Vĩ Nam làm bộ như không nghe, tiếp tục nói chuyện phiếm với Vương Tú Phương.
Nhưng Vương Tú Phương lại không kìm nổi, hạ giọng nói:
- A, là gọi anh đấy.
Trần Vĩ Nam hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, không để ý.
Lưu Vĩ Hồng thấy thế cũng không nói nhiều, lập tức đứng dậy, đi ra văn phòng, nói với Vương Tú Phương:
- Tiểu Vương, cục đã đồng ý cấp cho chúng ta máy tính làm việc. Cô đi theo tôi một chuyến đến thành phố xem có bán máy tính không?
- Dạ, được!
Vương Tú Phương vội vàng đứng dậy, ánh mắt ra hiệu với Trần Vĩ Nam là mình phải đi rồi.
Trần Vĩ Nam lại hừ một tiếng, làm bộ như mình không phát hiện.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Không có việc gì, Tiểu Vương, chúng ta đi thôi, để cho đồng chí mới đến đây thích ứng hoàn cảnh một chút. Khi nào anh ấy thích ứng xong thì mới sắp xếp công việc cụ thể.
Vương Tú Phương dạ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng Cơ yếu. Nếu lãnh đạo đã nói như vậy thì Vương Tú Phương tự nhiên sẽ không có dị nghị gì. Dù sao thì trong phòng hồ sơ cũng chẳng có vật gì đáng giá. Tủ hồ sơ đều được khóa lại, và cũng không có ai hứng thú với loại này.
Phù!
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Vương Tú Phương đi khuất, Trần Vĩ Nam hung hăng nhổ một bãi nước bọt, vẻ mặt khó chịu.