Quan Gia

Chương 466: Chương 466: Đột kích




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 466: Đột kích 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Lưu Vĩ Hồng rất bận, còn chưa ngồi lến xe, máy nhắn tin BP ở bên hông đã kêu “Tít, tít, tít”, cái máy này được cấp mới trước đây không lâu, không phải là bỏ tiền túi ra mà do nhà nước cấp cho. 

Công cụ thông tin mới vừa ra thị trường, thường sử dụng trước nhất là quan chức và thương nhân. Thương nhân dùng máy này là để thu thập nhiều tin tức, mới buôn bán được nhiều. Quan chức được cấp máy này nghe nói là để nhận chính lệnh. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính, nguyên nhân chủ yếu là quan chức có thể “Xài của công”, không cần phải bỏ tiền túi của mình, dĩ nhiên đồ nào mốt thì dùng đồ đó, không dùng thì phí đi. 

Thực muốn làm ông quan ngốc nghếch sao? 

Tất cả các cán bộ quan trọng của các cơ quan và lãnh đạo Huyện đều được cấp cho máy này, Trưởng ban Lưu cũng không ngoại lệ. 

Lưu Vĩ Hồng cầm cái máy lên xem, là số của văn phòng. Hắn vừa từ Giáp Sơn trở về. Giai đoạn hiện tại này hắn còn kiêm nhiệm Bí thư khu ủy Giáp Sơn, cách một thời gian muốn đi Giáp Sơn xem xem, triệu tập các cán bộ nòng cốt họp, chỉ thị một chút. Đương nhiên, công việc thường ngày do Mã Cát Xương phụ trách, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng còn kiêm nhiệm làm Bí thư khu ủy Giáp Sơn, công việc của Giáp Sơn sẽ không rối, sĩ khí của đội ngũ cán bộ tăng vọt như trước. 

Đồng chí của văn phòng biết hướng đi của hắn còn nhắn gấp như vậy nhất định có chuyện quan trọng rồi. 

Dù sao xe cũng lập tức đến tòa nhà huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa dừng xe, nhấn ga dưới chân, khiến xe tăng tốc một chút. Chiếc xe Santana này tuy hơi cũ nhưng tốc độ rất tuyệt. Báo cáo yêu cầu mua xe mới của Ban tổ chức cán bộ đã gửi lên chính quyền Huyện, Đặng Trọng Hòa cũng đã phê chuẩn rồi. Ước chừng không bao lâu, Trưởng ban Lưu sẽ được lái xe mới thôi. 

Lưu Vĩ Hồng vừa mới bước chân đến tòa nhà văn phòng huyện ủy, Hướng Vân vội vàng chạy ra đón, vẻ mặt có vài phần cổ quái. Nếu Lưu Vĩ Hồng đi họp ở các vùng khác, thường đem theo Hướng Vân, nhưng đi Khu Giáp Sơn thì không cần. Tình hình của Giáp Sơn hắn thuộc trong lòng bàn tay, không cần phải có thư kí đi cùng. 

Khoe khoang cái gì đâu? 

Tuy nhiên vẻ mặt cổ quái của Hướng Vân đã khiến cho Lưu Vĩ Hồng hiếu kì, liền cười hỏi: 

- Tiểu Hướng, có chuyện gì vậy? 

Hướng Vân trẻ hơn Lưu Vĩ Hồng một tuổi, câu này chẳng qua gọi cho thuận miệng. 

Hướng Vân cười hì hì, hạ thấp giọng nói: 

- Trưởng ban, chị dâu đến rồi! 

- Chị dâu? 

Lưu Vĩ Hồng bất giác hơi choáng. 

Vị hôn thê của Lưu Trưởng ban nhé ? 

Lẽ nào là đã đến đây rồi? Theo lí mà nói thì không thể, Đường Thu Diệp rất ngoan, biết thân phận của mình không thể lộ diện được, sẽ ảnh hưởng đến Lưu Vĩ Hồng, vì vậy từ trước đến nay chưa bao giờ đến Lâm Khánh, lúc nhớ Lưu Vĩ Hồng nhất cũng chỉ gọi điện thoại thôi. 

Hiẹn giờ, Lưu Vĩ Hồng đã trở thành lãnh đạo của Huyện ủy, Đường Thu Diệp rất vui, càng chú ý sự ảnh hưởng. 

- Đúng vậy, từ Giang Khẩu đến rồi, rất đẹp, nói là bạn gái của anh. 

Hướng Vân thần bí nói, như muốn chứng thực cái gì với Lưu Vĩ Hồng. 

Trưởng ban Lưu lập tức sốc thật sự! 

Không ngờ là Vân Vũ Thường! 

Vũ Thường qua đây thăm hắn, trước đó cũng không gọi điện báo trước, tự nhiên đột kích. 

- Ở đâu vậy? 

Trưởng ban Lưu cũng không lãnh đạm, vội vàng hỏi. 

Gặp người luôn điềm tĩnh như Trưởng ban Lưu cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng trẩn khương, Hướng Vân cảm thấy rất sung sướng, liền vội nói: 

- Ở trong văn phòng, tiểu Trương đang nói chuyện với cô ây. 

Lưu Vĩ Hồng vừa vội vàng lên lầu vừa hỏi: 

- Đến bao lâu rồi ? 

- Không lâu, vừa mới tới. 

Hướng Vân nói còn chưa dứt lời, trước mắt đã không thấy bóng dáng của Trưởng ban Lưu đâu, thì ra Trưởng ban Lưu người cao chân dài một bước leo 2 bậc thang, đến góc giữa đã chuyển qua góc của bậc thang lầu, biến mất. Hướng Vân không khỏi lắc lắc đầu. Đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy hành động của người trẻ tuổi ở Trưởng ban Lưu. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức lãnh đạo huyện thì luôn vô cùng trầm ổn, điềm đạm. Hóa ra bạn gái đến, “ ông cụ non” cũng bị kích động. 

Nhưng nói đi nói lại, bạn gái của Trưởng ban Lưu quả thực xinh đẹp, khí độ cao quý, đoan trang diễm lệ khiến người ta chỉ muốn nhìn. Bất kì ai có người bạn gái vừa xinh đẹp lại đoan trang như vậy sẽ đều giống Trưởng ban Lưu, không vội làm sao được? 

- Chị….. 

Còn chưa đến cửa văn phòng Trưởng ban Lưu đã mở to cổ họng kêu lên. Giờ khắc này, phong độ và điệu bộ của lãnh đạo huyện còn đâu, đều bị quăng đến nước Java rồi! 

Tiến vào phòng họp, Trương Tuấn Linh sớm đã đứng dậy, cười nói: 

- Trưởng ban đã về rồi, Vân tiểu thư đợi anh rất lâu rồi. 

Lưu Vĩ Hồng gật loạn đầu mấy cái, ánh mắt ngược lại chỉ nhìn chăm chú vào người đứng đối diện với Trương Tuấn Nghĩa la fVân Vũ Thường, Vân Vũ Thường mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, trong là áo cao cổ lông dê, mỏng mỏng, mái tóc sấy cuộn sóng nhỏ, quần tây đen rất thẳng, đi giầy da sáng màu, vừa trông thấy Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường lúc này mới đứng dậy, cười nói: 

- Gào to như đứa trẻ con vậy. 

Trong miệng thì oán trách nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ yêu thương. 

Nghe xong lời này Trương Tuấn Linh ngẩn ngơ đôi chút, lập tức xoay đầu, nhịn cười. Đều nói quả quýt dày có móng tay nhọn. Trưởng ban Lưu thường ngày uy phong lẫm liệt, giống ông cụ non, hóa ra trước mặt bạn gái lại như một đứa trẻ con. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, tuyệt nhiên không cho đó là ngỗ nghịch, nhìn thấy ánh mắt “sẵn sàng rục rịch” kia, Vân Vũ Thường vội lấy hai tay khoanh trước ngực, rất “cảnh giác”nhìn thẳng hắn. Người kia, cũng không được ở văn phòng ôm cô một cái, tránh không nghiêm túc, khiến mọi người cười chê. Nhưng theo sự hiểu biết của Vân tỷ tỷ đối với hắn, người này làm việc” xuất quỷ nhập thần”, tuyệt nhiên không theo quy tắc thông thường, nếu như không nhắc nhở hắn một chút, nói không chừng sẽ không quan tâm đến bất kì việc gì sẽ xảy ra. 

Thuở nhỏ nhận sự giáo dục của gia đình, các quy củ của gia đình quyền thế cùng với thân phận hiện nay của Vân Vũ Thường, khiến cô cực kì chú ý đến thể diện trước mặt người khác. 

Lưu Vĩ Hồng thực sự là có ý đó, gặp phải sự chuẩn bị dự liệu của Vân Vũ Thường, nói chung nhẫn nhịn chịu đựng, không dám lỗ mãng, chỉ ngắm Vân Vũ Thường, cười hi hi, bộ dạng muốn ngốc nghếch bao nhiêu thì có bấy nhiêu. 

Trương Tuấn Linh nhịn cười, lén trốn ra ngoài, đóng cửa lại. 

Thân là Chánh văn phòng, nên vẫn rất tinh ý.. 

Cửa vừa mới đóng, Vân Vũ Thường liền thở phào, không ngờ Lưu trưởng ban “chạy như thỏ bị động” chạy đến trước mặt Vân Vũ Thường, nhanh như chớp, cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Lưu Vĩ Hồng ôm chặt vào lòng, cả cơ thể đều bị ôm sát vào ngực của Lưu Vĩ Hồng. 

-Đừng làm loạn! 

Vân Vũ Thường hô một tiếng, trước mắt tối sầm, hóa ra tên nhãi kia được một tấc lại muốn tiến một thước, môi đã dính vào nhau, Vân Vũ Thường quá kinh ngạc, dùng sức uốn éo đầu, lưỡi của Lưu Vĩ Hồng lại lướt trên khuôn mặt mềm mại yêu kiều của cô. 

- Thơm thật! 

Anh chàng chậc chậc thành tiếng, trên mặt hiện ý cười xấu xa, làm cho Vân Vũ Thường sợ hết hồn. 

Người này, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm. 

Đây chính là ở văn phòng. 

Vân Vũ Thường vừa cuống vừa thẹn, dùng sức đẩy Lưu Vĩ Hồng ra, mắt đẹp trợn lên, hung hăng nhìn chăm chú hắn, giận dữ nói: 

- Em thật càn quấy! 

Lưu Vĩ Hồng không sợ, cười hì hì nói: 

- Chị sắp là vợ em, sao lại bảo càn quấy? 

- Em thật... 

Vân Vũ Thường giậm nhẹ chân, vẻ mặt bất lực. Người kia chẳng lúc nào nghiêm túc được. Có lẽ chờ đến khi hắn lên làm Bí thư Tỉnh ủy thì may ra mới tốt hơn một chút. 

- Chị, sao chẳng nói chẳng rằng gì đã tới đây rồi? 

Lưu Vĩ Hồng hì hì cười hỏi. Cho dù hắn rất muốn ôm Vũ Thường một cái nữa, nhưng nhìn thấy nét mặt của cô thì lại không dám. Dù sao cũng là ở Văn phòng, nếu chẳng may thật sự chọc giận Vân Vũ Thường, sẽ chịu không nổi . 

- Chỗ này của em là đầm rồng hang hổ, chị không thể tới được à? 

Vân Vũ Thường hầm hừ nói, lườm hắn một cái. Lần này đến Lâm Khánh, im hơi lặng tiếng chính là muốn mang đến cho Lưu Vĩ Hồng một niềm vui bất ngờ. Hiện tại xem ra, kết quả chẳng những như ý muốn, lại còn kích thích được hắn, ở văn phòng cũng dám động tay động chân. 

- Có thể, có thể. Em nhớ chị muốn chết! 

Trưởng ban Lưu nói liên thanh, không kìm được cười ngây ngô. 

- Phải không? Trưởng ban Lưu thăng quan cũng lâu rồi, gọi điện thoại thì như súng liên thanh, nói không quá 3 phú thì nhanh nhanh chóng chóng ngắt máy. Em nhớ chị như thế à? 

Vân Vũ Thường cũng không bối rối, nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, thản nhiên hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi gãi đầu, ngượng ngùng nói: 

- Ha ha, cái này là... 

Cái động tác này, gần như Lưu Vĩ Hồng chỉ làm trước mặt Vân Vũ Thường. Thậm chí trước mặt cha mẹ cũng không có làm. Trong cảm nhận của hắn, Vân Vũ Thường và tất cả mọi người đều khác nhau. 

- Có thật là công việc quá bận không? Tôi nói này Trưởng ban Lưu, anh chỉ là tìm lý do mà thôi. Nếu như anh nói thì làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, ngay cả thời gian gọi điện thoại cho bạn gái cũng không có. Nếu về sau làm Bí thư Tỉnh ủy, có phải không cần ăn cơm, không cần ngủ? 

Vân Vũ Thường không buông tha, nói giễu Trưởng ban Lưu. 

Người này quả thật rất kỳ cục!. 

Lưu Vĩ Hồng thất kinh, thì thầm nói: 

- Cái này...Chị cũng có thể gọi điện thoại cho em mà. 

Thanh âm thật nhỏ, gần như không thể nghe thấy. 

Vân Vũ Thường hai hàng lông mày dựng thẳng, hừ lạnh nói: 

- Nói như vậy còn bảo chị không đến sao được? 

- Không, không, sao có thể chứ. Lãnh đạo luôn luôn đúng, là em sai, là em sai. 

Trưởng ban Lưu hoảng sợ, liên tiếp nói, cúi đầu khom lưng rất là thành khẩn. 

Vân Vũ Thường không khỏi cười khúc khích. 

Thật là lẻo mép! 

Anh chàng lập tức vui ra mặt, lập tức mở hai tay, hét lớn: 

- Thế mới đúng chứ. Nào, đến đây vợ yêu, cho ta ôm một cái. 

Vân Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nói: 

- Được rồi, đừng làm loạn. Chị đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi. 

 

- Được được, em đưa chị đi ăn đặc sản Lâm Khánh. 

Vân Vũ Thường lắc đầu, nói: 

- Đặc sản không vội. Chị thấy hay là em mời các đồng nghiệp cùng đi ăn một bữa cơm. Đến nhà khách Lâm Khánh, chị mời. 

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý của Vân Vũ Thường, liên tục gật đầu. Vân Vũ Thường đây là muốn nói cho mọi người biết, Lưu Vĩ Hồng có bạn gái giàu có, sau này Trưởng ban Lưu có ăn ngon một chút, mặc đẹp một chút, mọi người không cần kinh ngạc. 

Người ta đây là bà xã đưa tiền, quang minh chính đại. 

 

 

:oe76: 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.