Quan Gia

Chương 231: Chương 231: Đưa cho tôi một trăm ngàn, cậu có thể dẫn cô ta đi




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 231: Đưa cho tôi một trăm ngàn, cậu có thể dẫn cô ta đi 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Nếu đã tìm được Hoàng Đào Hoa, nơi đây không cần thiết phải ở lâu. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy, nhìn Hạ Hàn nói: 

- Đi thôi! 

Hạ Hàn gật gật đầu, nhìn Vương Chấn Nam liếc mắt một cái. Vương Chấn Nam im lặng đứng lên, nháy mắt nhìn vài gã thanh niên đang ngồi cạnh cửa ra vào, sau đó đi theo sau Hoàng Đào Hoa, bốn người đi ra khỏi quán rượu. 

Hai cô em còn lại cũng ngơ ngác không hiểu ra sao nhưng cũng đi theo ra ngoài. 

Hạ Hàn quay đầu nói: 

- Các cô không cần đi theo, trở về làm việc của mình đi. 

Hai cô nàng ngơ ngác nhìn nhau, không biết Hạ Hàn nói vậy là có ý gì. Những người này thật sự rất kỳ quái, đã chi tiền phí phục vụ, chưa làm gì đã bỏ đi? Thậm chí đến chạm qua người các cô một chút cũng không, nếu ngày nào cũng tới những loại khách này thì các cô vui biết bao. 

Tuy nghe không hiểu ngôn ngữ của tỉnh Sở Nam, không biết Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn và Hoàng Đào Hoa nói gì, nhưng các cô cũng mơ hồ đoán được rằng những người này dường như chính là vì Hoàng Đào Hoa mà tới, vì nhìn sao cũng không giống đến tìm Hoàng Đào Hoa để làm chuyện mà khách đến đây vẫn làm. 

Nhưng chuyện này nội tình rốt cuộc như thế nào, không phải là cái mà các cô cần quan tâm, dù sao có tiền là được. 

Bọn Lưu Vĩ Hồng vừa cất bước, vài thanh nhiên ngồi ở cửa cũng đứng dậy theo, nhìn qua thì không thấy gì, kỳ thật tất cả đều được huấn luyện qua. 

Mãi cho đến khi bọn Lưu Vĩ Hồng ra khỏi quán rượu, gã béo mới thở dài thư thái. Lúc này rất tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, nói: 

- Gì thế này! Khách sạn này sao không có quy củ gì hết, đi, đi tìm quản lý. Hôm nay phải làm cho ra lẽ. 

Hai gã còn lại cũng tức giận liên thanh phụ họa theo. 

Kỳ thật không cần bọn họ đi tìm quản lý, vì quản lý đã đến đây rồi, ngay tại chỗ cách quán rượu không xa, chỗ gần với đại sảnh, bốn người Lưu Vĩ Hồng chạm mặt với quản lý của khách sạn và bốn gã bảo an, trong tay bảo an ai cũng cầm gậy gộc. 

- Tiên sinh, xin dừng bước! 

Quản lý của khách sạn này ước chừng ba mươi mấy tuổi, mặc âu phục đi giày da, nhìn qua cũng có vẻ rất khôn khéo. Vừa Hoàng Đào Hoa theo sát sau lưng của Lưu Vĩ Hồng lập tức nhướn mày, giơ tay chặn đường Lưu Vĩ Hồng. 

Bốn gã bảo an cũng đồng loạt nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác. 

Lưu Vĩ Hồng đứng lại thản nhiên nhìn gã quản lý khách sạn không nói lời nào. 

Ánh mắt thâm thúy kia khiến cho gã quản lý khách sạn trong lòng hơi có chút sửng sốt và giật mình, có một dự cảm bất an. 

- Xin hỏi tiên sinh, các vị tính đi đâu? 

Hạ Hàn tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, dùng thân mình che cho Lưu Vĩ Hồng. Hạ Hàn vẫn chưa thấy qua thân thủ của Nhị Ca, nên cứ xem Nhị ca như thư sinh yếu đuối, công tử chốn phồn hoa. Đầu óc của Nhị Ca thì khỏi bàn, nhưng về đánh đấm thì chỉ sợ không ổn. Giống như hiện giờ, trong tình huống này đương nhiên là phải do Đồn trưởng Hạ ra mặt, nếu phải động thủ tất nhiên sẽ do Đồn trưởng Hạ xung phong đi đầu. 

- Này, có ý gì? Chỗ này không cho khách ra vào sao? 

Hạ Hàn lạnh lùng hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt của gã quản lý. 

- Ha ha, tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi họ Kha, là giám đốc bộ phận bảo an của khách sạn Hồng Nghiệp. Khách muốn ra vào tất nhiên là muốn làm gì cũng được. Nhưng cô em này lại là người của khách sạn chúng tôi nên cô ta không thể đi! 

Quản lý Kha ngoài cười trong mắng nói. 

Hoàng Đào Hoa và vài cô khác bị đưa vào danh sách giám sát đặc biệt nên phải trông giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép rời khỏi khách sạn. Khách muốn phong lưu khoái lạc cũng phải ở trong khách sạn. Dù sao khách sạn Hồng nghiệp là khách sạn xa hoa nhất của Giang Khẩu, khách cũng sẽ không có gì không hài lòng. Mấy vị khách này muốn mang Hoàng Đào Hoa rời khỏi, Quản lý Kha tất mơ hồ cảm giác được bên trong nhất định có vấn đề. 

Hạ Hàn cười lạnh một tiếng, nói: 

- Khách sạn này là ổ của thổ phỉ sao? Hạn chế tự do của người khác? 

Quản lý Kha mặt lập tức biến sắc, tay siết chặt gậy da. 

Lúc đầu cho rằng vài vị khách trẻ tuổi này muốn dẫn Hoàng Đào Hoa ra bên ngoài phóng khoáng, bọn họ không biết Hoàng Đào Hoa là nhân viên bị khách sạn trông giữ nghiêm ngặt nên về tình có thể bỏ qua, nói rõ ràng với bọn họ là được. Về phần Hoàng Đào Hoa, muốn mượn cơ hội này chạy trốn nên không thể tha được. Đợi xử lý xong việc này sẽ dạy lại cô ta cũng không muộn. 

Nhưng lời của Hạ Hàn vừa nói ra dứt câu, quản lý Kha biết rằng chuyện không phải như mình nghĩ. 

Đây rõ ràng là bỏ qua rồi nhưng còn đến bới móc. 

Ha hảa, mấy gã từ bên ngoài đến, rất không biết điều, không rõ khách sạn Hồng Nghiệp là do ai che chở sao? 

- Ha ha, tiên sinh, nếu muốn gây rối thì phải nhìn cho rõ ràng đây là địa phương nào. Tôi khuyên các người một câu, nên lập tức rời khỏi, chúng tôi sẽ không tính toán so đo, bằng không tất cả hậu quả các người tự mình gánh hết đấy. 

Quản lý Kha cũng cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người lên, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đảo qua trên mặt Hoàng Đào Hoa, Hoàng Đào Hoa lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh run. 

Quản lý Kha này nhìn qua thì nhã nhặn vô cùng, kì thực gã chính một ác ma. 

Hoàng Đào Hoa không biết đã bị gã tra tấn bao nhiêu lần rồi. 

- Chúng mày đem con nhỏ này vào trong dạy cho nó một trận. 

Bộ mặt của Quản lý Kha đã hoàn toàn thay đổi, nhìn vài tên bảo an nói. 

Hai gã bảo an “Dạ” một tiếng, xông lên bắt người. 

Hoàng Đào Hoa hoảng lên la to một tiếng, cả người cô sợ tới mức mềm nhũn ra, trượt chân xuống mặt đất. Lưu Vĩ Hồng vội đưa tay giữ cô lại, thản nhiên nói: 

- Từ từ đã. 

Quản lý Kha đưa tay ra ngăn bảo an lại, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi han: 

- Vị tiên sinh này có gì cứ nói? 

- Quản lý Kha, chúng tôi nếu nhất định phải mang cô gái này đi thì anh có điều kiện gì? 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi. 

Quản lý Kha cười ha hả, nói: 

- Hoá ra vị tiên sinh này thật sự rất coi trọng cô em này. Được, tôi thích người như cậu, thích giúp người ta làm điều tốt. Thế này nhé, chỉ cần đưa tôi một trăm ngàn tiền mặt. 

Chúng ta một tay đưa tiền một tay giao người, anh lập tức có thể mang cô em này đi, muốn chơi như thế nào thì cứ chơi như thế nào đó. Thế nào, điều kiện này không quá đáng chứ? 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Cô ta nợ tiền của các người? 

- Việc này cậu không cần quản. Tóm lại cô ta là người của khách sạn chúng tôi, cậu muốn chuộc thân cho cô ta, cũng được thôi, một trăm ngàn tệ, một đồng không bớt. Bằng không, hôm nay đừng nói là cô ta không thể đi, đến các vị cũng phải ở lại cho chúng tôi một lời giải thích. 

Quản lý Kha đĩnh đạc nói: 

- Cũng đừng trách tôi không nói cho các người biết, khách sạn này không phải là nơi dành cho các người tới gây rối, đến lúc đó, chịu không nổi thì đã hối hận không kịp. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu: 

- Hóa ra là như vậy. Xem ra chỗ của các người thật sự là ổ chứa rồi. 

- Cậu nói vậy có ý gì? 

Quản lý Kha mặt biến sắc, lạnh lùng hỏi, trong mắt rực lửa, tim đập thình thịch. Sự kiên nhẫn của gã đã không còn, vài tên hậu sinh tới từ bên ngoài, thật đúng là không biết trời cao đất rộng. 

- Quản lý Kha, các người sao lại thế này? Này? Sao lại có người cướp gái thế kia? Thật không xem ai ra gì. 

Đúng lúc này, gã béo đợi vài người từ quán rượu chạy tới, khi nhìn thấy quản lý Kha, lập tức đứng lên. Hiện giờ có bảo an của khách sạn ở đây, gã béo tất nhiên không hề xem Hạ Hàn ra gì, nhất định phải trút cơn giận ra mới được. 

- Ha ha, là Tổng giám đốc Lý, chuyện gì khiến ngài giận như vậy? 

Nhìn thấy gã béo, trên mặt quản lý Kha tươi cười vui vẻ, cười ha hả hỏi chuyện. 

Nghe bọn họ đối đáp, gã béo đúng là khách quen của khách sạn Hồng nghiệp, nên hai bên rất quen thuộc. Quản lý Kha khi đối diện với khách quen thì thái độ rất khách khí. 

Phải nhờ vào bọn họ chiếu cố mới kinh doanh được thôi. 

- Đấy, cô em này lúc đầu do chúng tôi chọn trước, sau bị bọn họ cướp đi. Quản lý Kha, làm thế không đúng rồi. Khách sạn của các người vốn có quy củ, nếu tất cả mọi người ai cũng xằng bậy như thế kia thì về sau làm sao kinh doanh? 

Gã béo hầm hừ nói, đôi mắt nhìn Hạ Hàn khiêu khích. 

- Tổng giám đốc Lý nói đúng, người nào cũng vậy, đều phải theo quy củ, bằng không thì loạn mất. Chọn ra vài tên bảo an tay chân nhanh nhẹn chút đi theo tôi. Hôm nay phải giải quyết cho xong việc này, các người ngoan ngoãn nhận sai, chịu phạt, tôi cũng dễ nói chuyện, không thì khó mà qua. 

Quản lý Kha quay đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng nói, sắc mặt sầm xuống, bộ dáng cứ như đang muốn thanh toán tư thù cá nhân vậy. 

Hạ Hàn mở trừng hai mắt muốn giáo huấn gã, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Quản lý Kha, chuyện hôm nay ông xử lý không nổi đâu, bảo Hứa Duy Chúng đến đây đi. Anh ta có thể rất muốn nhìn thấy tôi đấy. 

- Cậu nói ai? 

Quản lý Kha chấn động hỏi. 

- Hứa Duy Chúng, chính Hứa thiếu gia của ông. Tôi biết anh ta đã tới khách sạn rồi. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, thần thái mang theo chút ý châm chọc. 

- Ha hả, không thể tưởng được Lưu tiên sinh còn nhớ rõ tôi sao? Được, được, tôi đã đến đây rồi, Lưu tiên sinh có gì muốn nói với tôi thì cứ nói? 

Quản lý Kha đang lúc không biết nên trả lời như thế nào, phía sau liền nghe thấy tiếng của Hứa Duy Chúng. Quản lý Kha vội vàng xoay người ra sau nhìn, không phải là Hứa công tử đã đến đây rồi sao? Bên cạnh còn có vài tên mặc thường phục đi theo, quản lý Kha lại giật mình kinh hãi, bởi mấy người mặc thường phục này quản lý Kha cũng quen, là bạn hữu thân thiết của Hứa công tử làm cảnh sát ở cục trị an thành phố, cũng là khách quen của khách sạn Hồng nghiệp. 

Hứa công tử hôm nay dẫn theo vài vị này đến đây là trùng hợp hay là cố ý mời đến? 

Nếu là cố ý mời đến thì chuyện hôm nay thật đúng là có chút khác thường. Chỉ vài người khách đến từ vùng khác là nhân vật khó lường ra thì có cần Hứa công tử phải thận trọng tiếp đãi như vậy không? 

- Hứa công tử... 

Quản lý Kha vội vàng quay sang Hứa Duy Chúng cúi đầu khom lưng, thái độ hoàn toàn tươi cười. Sắc mặt chuyển biến cực nhanh, không khác gì tắc kè hoa, thật bái phục. 

- Ừ, làm không tồi, tôi sẽ thưởng sau. 

Hứa Duy Chúng giơ tay vỗ vỗ vai quản lý Kha. 

Quản lý Kha cao hơn Hứa Duy Chúng, thấy Hứa công tử khoát tay, quản lý Kha vội vàng gập hai đầu gối xuống, nghiêng người về phía trước, cho đầu thấp xuống dưới để tiện cho Hứa công tử. Những hành động thế này chỉ chó săn mới làm được, làm rất có trình độ. 

 

Trang phục mà Hứa Duy Chúng mặc là hàng hiệu, tóc đen nhánh bóng mượt, trên mặt sáng bóng, cứ như nhìn thấy cá lớn sa lưới, trong đầu đặc biệt vui vẻ. 

- Xin chào, Lưu tiên sinh, lại gặp nhau rồi. Ây da, anh không phải nói mình là bạn trai của cô Vân sao? Sao lại chạy đến chỗ tôi tìm em út? Làm vậy không đúng rồi, nếu tiểu thư Vân biết, không chừng sẽ giận, cậu nói xem? 

Hứa Duy Chúng điềm nhiên bước đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói. 

Thấy bản mặt giả tạo của Hứa Duy Chúng, Lưu Vĩ Hồng cũng cười theo, cứ như cũng nhìn thấy cá lớn sa lưới, vẻ mặt rất vui. Hôm nay ai là thợ săn, ai là con mồi thật đúng là khó mà nói được. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.