Mạnh Thanh Sơn gọi điện thoại nói chuyện hơi lâu, ước chừng hơn nửa tiếng, khi đi ra, trên mặt mặc dù tươi cười nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của y có chút quái dị.
Nguyên nhân không có gì khác, Lưu Thành Gia trong điện thoại nói rằng chuyện này hoàn toàn do Lưu Vĩ Hồng xử lý, Mạnh Thanh Sơn hỗ trợ là được.
Lưu Thành Gia trả lời như vậy làm cho Mạnh Thanh Sơn hết sức bất ngờ.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chung quy liên quan tới một Bí thư huyện ủy, còn xuất động quân đội, thật sự gây ra chuyện cũng không dễ thu dọn. Vốn cho rằng Lưu Thành Gia sẽ có “chỉ thị”, chí ít đưa ý kiến mang nguyên tắc chỉ đạo, không ngờ Lưu Thành Gia lại nói như thế.
Lưu Vĩ Hồng tự xử lý!
Hắn có thể gánh trọng trách nặng thế này sao?
Mạnh Thanh Sơn rất là hoài nghi. Trên thực tế, y cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Xuất động quân đội vũ trang hạng nặng "Cướp người", điều này không nói được. Lưu Thành Gia chính miệng nhờ vả, Mạnh Thanh Sơn không thể do dự. Bỏ qua Lưu gia uy danh hiển hách không nói, riêng là tình cảm chiến hữu, Mạnh Thanh Sơn cũng không thể bỏ mặc.
Nhưng người thì bắt rồi, tiếp theo làm thế nào, cũng phải có một chương trình.
Bộ đội không phải cơ quan chấp pháp, không thể cứ giam giữ Diêm Trị Hải không thả.
- Vĩ Hồng, cậu dự định xử lý chuyện này thế nào?
Mạnh Thanh Sơn trực tiếp hỏi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Chú Mạnh, không vội. Chủ yếu là xem bọn họ định xử lý thế nào.
Chỉ một câu này thôi liền khiến Mạnh Thanh Sơn nhìn Lưu Vĩ Hồng với cặp mắt khác xưa. Y vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng sẽ nói những lời độc ác, hay có thể yêu cầu y trừng trị Diêm Trị Hải thật mạnh. Đây đều là phản ứng bình thường nhất của con ông cháu cha. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng căn bản không nhắc tới chuyện này.
- Cháu đoán, hẳn là bây giờ bọn họ cũng sắp đến rồi.
Quả nhiên, vài phút sau, điện thoại vang lên. Mạnh Thanh Sơn tiếp điện thoại, chiến sĩ phiên trực báo cáo với y, bí thư huyện ủy Diêm Quốc Anh huyện Hoành Lợi muốn gặp.
Mạnh Thanh Sơn hơi trầm ngâm, nói:
- Mời ông ta đến phòng khách sư bộ chờ.
Buông điện thoại, Mạnh Thanh Sơn chuyển sang Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư huyện ủy Diêm Quốc Anh huyện Hoành Lợi đã tới rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cũng tới nhanh thật.
Mạnh Thanh Sơn cũng cười nói:
- Ông ta không thể không nhanh.
Phỏng chừng hiện tại Diêm Quốc Anh đã giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ chạy lung tung rồi.
- Chú Mạnh, người này cháu tạm thời không muốn gặp, đành phải mời chú nói chuyện với ông ta trước.
Lưu Vĩ Hồng không có do dự gì, lập tức nói. Lời nói tuy rằng rất khách sáo, nhưng giọng điệu cũng chân thật đáng tin.
Mạnh Thanh Sơn gật gật đầu, nói:
- Cũng tốt, tôi đi gặp ông ấy trước, xem ông ta nói gì, chúng ta thương lượng sau.
- Được, vất vả cho chú Mạnh rồi.
- Như vậy đi, tôi bảo lính cần vụ tiễn hai vị tới nhà khách sư bộ trước, dàn xếp trước. Chúng ta đã nói rồi, cậu phải ở lại đây một thời gian, để tôi làm tròn trách nhiệm người chủ ở đây.
Mạnh Thanh Sơn cười nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm. Chuyện này muốn kết thúc thì cần phải có chút thời gian. Mạnh Thanh Sơn lập tức căn dặn lính cần vụ tiễn Lưu Vĩ Hồng và Thường tỷ đến nhà khách sư bộ, tự mình đi đến phòng khách sư bộ.
Nơi cơ quan sư bộ đóng quân là một khu vực độc lập, diện tích không nhỏ. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường tỷ suốt đường đi không nói chuyện, bước đi khoảng 10 phút, đi tới một khuôn viên nhỏ yên tĩnh, bên trong có một tòa lầu nhỏ 4 tầng, bên ngoài cũng là màu xanh lá mạ, phong cách doanh trại, không có treo biển. Nhưng sau khi đi vào, cũng có thể nhìn ra được, đây là một nhà khách, có nhân viên lễ tân và nhân viên tiếp khách.
Chỉ có điều nhân viên phục vụ cũng mặc quân trang, đó là một nữ quân nhân trẻ tư thế oai hùng hiên ngang.
Lính cần vụ của Mạnh Thanh Sơn dặn dò đơn giản với cô gái, đăng ký một chút, cô liền rất khách sáo mà dẫn Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường đến lầu 2. Bên ngoài nhà khách không bắt mắt, nhưng cách bày trí và vật dụng trong phòng thì không tệ chút nào, có thể sánh bằng phòng VIP của khách sạn Thanh Phong.
Người nữ quân nhân pha xong trà cho hai người thì rời khỏi.
Vũ Thường thư giãn cơ thể trước, sau đó ngã trên sô pha, đá rơi giày, hai chân cuộn dưới cái mông đầy đặn, nâng ly trà uống một ngụm, cười hỏi:
- Này, em tính xử lý như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng lại không vội trả lời, cũng ngã trên sô pha đối diện, mỉm cười quan sát Vũ Thường.
- Làm gì?
Vũ Thường hỏi
- Ha ha, em đang nghĩ, ánh mắt của Diêm Trị Hải thật đúng là không tệ, từ xa nhìn một cái thì nhớ nhung rồi. Đổi lại là em, cũng khẳng định sẽ như vậy...
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói.
VũThường không khỏi cảm thấy đau đầu. Giờ là lúc nào rồi, người này không ngờ còn có tâm tư “thưởng thức cái đẹp” như vậy.
- Đừng đùa nữa, nói chuyện đàng hoàng với em đó… Nếu thật sự làm lớn chuyện cũng không tốt, truyền tới Bắc Kinh, không biết người ta nghĩ thế nào!
Giữa ánh mắt của Vũ Thường hiện lên chút lo lắng
Cô không thèm để ý Diêm Quốc Anh. Chỉ là một Bí thư huyện ủy, trong mắt của Vân đại tiểu thư chẳng là gì cả. Nhưng Lưu Vĩ Hồng đã lộ thân phận. Nhị thiếu gia của Lưu gia ỷ thế hiếp người ở Hoành Lợi, suýt đánh chết con trai của Bí thư huyện ủy, lời đồn như vậy truyền ra ngoài, chẳng phải là chuyện gì đáng để vui vẻ. Tiền đồ của Lưu Vĩ Hồng vừa mới bắt đầu, e rằng sẽ có những ảnh hưởng không tốt. Giả sử tất cả tâm tư của Lưu Vĩ Hồng chỉ muốn làm một đứa con ông cháu cha thì không sao.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Yên tâm, nếu Diêm Quốc Anh thông minh thì tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện.
Hai hàng lông mày của Vũ Thường hơi giương lên:
- Nói như vậy, em định tha cho ông ta?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Có nên tha cho ông ta hay không, phải xem thành ý của ông ta.
Vũ Thường khinh thường nói:
- Một Bí thư huyện ủy, còn không biết là chính hay phó, có thể có thành ý gì?
Cái gọi là thành ý ở đây, nội hàm rất là sâu sắc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị, chị đừng xem thường Bí thư huyện ủy. Chức vụ này tuy không cao, quan chức không nổi bật, nhưng lại là một vị trí quan trọng nhất. Trên căn bản người có thể làm được vị trí này đều từng trải qua sóng to gió lớn. Nhất là làm Bí thư huyện ủy của huyện trực thuộc thành phố phía Nam, càng là không đơn giản. Không phải rất có bản lĩnh thì là hậu trường cứng rắn, không thể coi thường.
- Nói như vậy, em muốn lấy chút lợi ích?
Vũ Thường liếc nhìn hắn, như cười như không mà nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Lợi ích dâng đến nhà, không lấy thì uổng phí.
Vũ Thường ngồi thẳng người, rất nghiêm túc mà nói:
- Vệ Hồng, đùa thì đùa, em không thể nhận tiền của ông ta. Đây là nguyên tắc cơ bản.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Tiền, ông ta chắc chắn phải tặng. Làm thế nào cũng phải cho chúng ta an ủi chứ phải không? Lễ tiết cơ bản này cũng không biết, làm sao có thể làm được Bí thư huyện ủy? Tuy nhiên, một chút tiền đó của ông ta, chắc chắn em không để ý tới.
- Vậy em coi trọng cái gì của ông ta?
Vũ Thường có chút hiếu kỳ.
Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.
Vũ Thường giả vờ giận nói:
- Sao hả, lớn rồi, đôi cánh cứng rồi, ở trước mặt chị cũng thừa nước đục thả câu sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Giữ bí mật một chút, chút nữa chị sẽ hiểu.
Vũ Thường càng thêm hiếu kỳ, lại không hỏi nữa, chỉ là có hứng thú mà quan sát Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng nâng chung trà lên, thưởng thức từng ngụm, trên mặt mỉm cười thản nhiên.
Ánh mắt của Vũ Thường liền trở nên có chút mê ly. Cô thấy Lưu Vĩ Hồng lớn lên, đã không phải thằng bé hay đặt câu hỏi nghịch ngợm gây sự trước kia, Vũ Thường không ngờ ở trên người của Lưu Vĩ Hồng, nhìn thấy một khí phách trầm ổn “sừng sững như núi”, thậm chí cha cô Vân Hán Dân hình như cũng không sánh bằng. So với Lưu Vĩ Hồng vừa rồi hung hãn vô cùng cứ như hai người khác nhau vậy.
Phải là một biến cố thế nào mới làm cho hai tính cách hoàn toàn khác nhau, cùng lúc xuất hiện trên một người?
- Chị, em về phòng mình trước. Chị cũng mệt rồi, rửa mặt, nghỉ ngơi chút đi. Chuyện này chị đừng lo, để em xử lý.
Vũ Thường cười thản nhiên:
- Được.
Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng mình, rửa mặt, ngồi bên cạnh bàn học, châm một điếu thuốc, lật ra quyển “Tư trị thông giám”. Cửa phòng cứ thế rộng mở, không đóng lại.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, bóng dáng cao lớn của Mạnh Thanh Sơn lập tức xuất hiện trước cửa phòng. Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy ra đón.
- Chú Mạnh
Mạnh Thanh Sơn đi vào phòng, liếc nhìn tác phẩm vĩ đại trên bàn, cười ha hả, nói:
- Hổ phụ sinh hổ tử. Thành Gia có đứa con như cậu, đáng để ông ta khoe đây.
Lời nói này cũng không phải khoa trương.
Mạnh Thanh Sơn thật sự không ngờ Lưu Vĩ Hồng trong lúc này còn có thể tĩnh tâm mà xem “Tư trị thông giám”, quả thực rất bình tĩnh.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, lập tức nhường chỗ cho Mạnh Thanh Sơn:
- Chú Mạnh, mời chú ngồi uống trà.
- Vĩ Hồng, Diêm Quốc Anh rất lo lắng…
Mạnh Thanh Sơn uống một ngụm trà, nói tới chuyện chính.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Diêm Quốc Anh không vội mới là lạ.
- Vừa thấy mặt, ông ta liền tự kiểm điểm, nói rằng trách bản thân không dạy bảo con cho tốt, mới gây nên họa lớn thế này… Ông ta luôn cầu xin, muốn gặp cậu, chịu nhận lỗi với cậu.
Mạnh Thanh Sơn nói một chút về thái độ của Diêm Quốc Anh, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, xem hắn có ý gì không.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Để ông ta sốt ruột một hồi, còn chưa tới lúc đó.
Mạnh Thanh Sơn hơi sửng sốt giật mình.
Lời này nghe không có gì đặc biệt, rất bình thường. Nhưng nghĩ kỹ lại thì rất có hàm ý. Nếu ông ta đối mặt với Lưu Thành Gia thì vô cùng bình thường. Nhưng mà với một thanh niên mới ngoài 20 tuổi như Lưu Vĩ Hồng, thấy quá “đa mưu túc trí”.
- Chú Mạnh, Diêm Quốc Anh hỏi đến Diêm Trị Hải chưa?
Mạnh Thanh Sơn lại sửng sốt, nói:
- Vậy thì không có…
Việc này thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ Diêm Quốc Anh không lo lắng cho con mình sao?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, gật gật đầu, nói:
- Như vậy xem ra, vị Bí thư Diêm này cũng là người thông minh. Người có thể làm tới chức Bí thư huyện ủy, quả nhiên không đơn giản. Vậy thì cho ông ta thêm chút thời gian nữa đi.
Mạnh Thanh Sơn chỉ cảm thấy hơi đau đầu. Ông ta có chút nghe không rõ lời nói của Lưu Vĩ Hồng.
Trong đầu của hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Tuy nhiên Mạnh Thanh Sơn không hỏi nhiều, nếu Lưu Thành Gia nói, việc này để Lưu Vĩ Hồng toàn quyền xử lý, vậy thì không cần phải thăm dò quá nhiều.