Hai vợ chồng đùa với con trai con gái một trận, một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi mặc bộ váy âu phục vừa khít người, chậm rãi đi tới, đến chỗ cách hai người mấy mét thì dừng lại, mỉm cười nói:
- Ngài Lưu, sắp tới giờ rồi.
Người phụ nữ mặc váy đó họ Trương, là Thư ký bên người của Vũ Thường. Trong lúc Vũ Thường dưỡng thai và sinh em bé, chủ yếu là thông qua Thư ký Trương để nắm sự vận hành và thao tác của toàn bộ tập đoàn quốc tế Hoành Du.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Lập tức liền có một người chăm sóc tiến đến, từ tay của hắn tiếp nhận Đào Đào.
- Anh đi ra sân bay trước đây.
Lưu Vĩ Hồng cười nói với Vũ Thường.
- Vâng. Anh nói xin lỗi một tiếng với Chủ tịch Thành phố Lục đi, lần sau em đi Kinh Hoa, sẽ đặc biệt đi thăm ông ấy.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lại trêu đùa cái cằm nhỏ nhắn của con trai, lại hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của con gái, lúc này mới quay người bước ra cửa, gọi Lý Cường, lái một chiếc xe BMW, đi ra biệt thư, thẳng đến sân bay mà đi.
Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, lái xe không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Lưu Vĩ Hồng lần này đi đến sân bay, chính là đi đón người cuối năm ngoái nhận chức Chủ tịch Thành phố Kim Hoa, Lục Đại Dũng. Hai ngày trước, Lục Đại Dũng đến Giang Khẩu tham gia hội nghị, gọi điện cho Lưu Vĩ Hồng, biết Lưu Vĩ Hồng đang ở Thiên Nhai, liền quyết định sau khi hội nghị kết thúc sẽ đến Thiên Nhai chơi hai ngày, thuận tiện khảo sát một chút kiến thiết thành phố và mô hình du lịch của Thiên Nhai.
Hội nghị mà Lục Đại Dũng tham gia ở Giang Khẩu, là phi chính thức, coi như là một diễn đàn Chủ tịch thành phố, mời tất cả các Chủ tịch thành phố cấp Phó tỉnh đến tham gia, ngẫu nhiên cũng sẽ mời một vài Chủ tịch thành phố cấp bậc mặc dù không đến cấp Phó tỉnh nhưng là có vai trò quan trọng tham gia. Mọi người tụ lại với nhau, giao lưu tâm đắc, nghiên cứu thảo lận con đường phát triển cho Thành phố, nhằm gia tăng sự hợp tác và tình hữu nghị giữa các Thành phố cấp Phó tỉnh.
Lãnh đạo muốn đến đây, đương nhiên đáng để Lưu Vĩ Hồng đích thân ra sân bay nghênh đón.
Từ biệt thự của Lưu Vĩ Hông đến sân bay quốc tế Thiên Nhai, phải lái xe khoảng gần một tiếng. Từ sân bay đi thông đến đường cao tốc vịnh nghỉ mát, đang trong quá trình khẩn trương thi công, chính thức khai thông đưa vào hoạt động còn cần thời một hai năm, đợi toàn bộ tuyến đường cao tốc thông suốt, từ vịnh đến sân bay có thể rút ngắn lại một nửa thời gian.
Lúc xe BMW chạy tới sân bay, sớm đã có một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi dẫn hai trợ thủ đợi Lưu Vĩ Hồng.
Người đàn ông trung niên mặc đồ tây, đi giày da, đeo một đôi kính gọng vàng, dung mạo nhã nhặn. Lưu Vĩ Hồng từng gặp ông ta, họ Dư, là Tổng giám đốc của công ty khai thác phát triển du lịch Quỳnh Hải trực thuộc tập đoàn quốc tế Hoành Du, tất cả các dự án du lịch ở trong Quỳnh Hải của tập đoàn quốc tế Hoành Du, đều do Giám đốc Dư phụ trách, Tổng bộ công ty ở nội thành Thiên Nhai. Trong lúc Vũ Thường nằm viện, Giám đốc Dư từng đến chào, gặp mặt Lưu Vĩ Hồng. Lục Đại Dũng là lãnh đạo cũ của ngài Lưu, chức Chủ tịch Thành phố cấp Phó tỉnh, thân phận này rất cao? Đến Thiên Nhai nghỉ phép, Giám đốc Dư đương nhiên đáng để tự mình ra mặt, làm tốt tất cả những sắp xếp tiếp đãi.
Những việc vụn vặt đó không thể để ngài Lưu phải tự mình nhọc lòng.
Chồng của Chủ tịch Vân, là con cháu của khai quốc nguyên lão, chủ tịch nước Lưu Trung Nguyên, trước mắt là ở các bộ và uỷ ban trung ương ngành trực thuộc nội các Chính phủ đảm nhiệm cán bộ cao cấp cấp Phó giám đốc cấp sở, tầng lớp quản lý cao cấp của tập đoàn quốc tế Hoành Du, không phải là bí mật gì.
Xe BMW vừa mới dừng ở cửa phòng đợi, Giám đốc Dư liền nhanh chóng bước lên, tự mình mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, hơi hơi cúi đầu, kính cẩn nói:
- Ngài Lưu, chào ngài!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, chủ động bắt tay với Giám đốc Dư, nói:
- Giám đốc Dư, chào ông.
- Ngài Lưu, mời. Chuyến máy bay của Chủ tịch Thành phố Lục, đúng giờ xuất phát từ Giang Khẩu, còn hai phút nữa sẽ hạ cánh.
Giám đốc Dư vừa giải thích tình hình vừa giơ tay mời khách.
Vài người vây quanh Lưu Vĩ Hồngbước tiến vào phòng đợi.
Không lâu, Lục Đại Dũng liền xuất hiện trong dòng người. Lần này Lục Đại Dũng đến Thiên Nhai nghỉ phép, chính là việc tư, cũng chỉ dẫn theo bên mình một thư ký, không hề có nhân viên khác cùng đi, coi như là đơn giản gọn nhẹ.
Lưu Vĩ Hồng đi nhanh lên trước đón, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Thành phố Lục, hoan nghênh.
- Ha ha, Vĩ Hồng, vất vả rồi.
Lục Đại Dũng cười ha hả bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, nhìn có vẻ tâm tình không tồi.
Lưu Vĩ Hồng và Lục Đại Dũng hàn huyên vài câu, liền ngay lập tức giới thiệu Giám đốc Dư cho ông ta. Giám đốc Dư trước đây là Phó tổng giám đốc câu lạc bộ Phú Hào ở Giang Khẩu của Vân Vũ Thường bọn họ, năng lực rất mạnh, rất được Vũ Thường khen ngợi. Vũ Thường mời y quản lý công ty khai thác và phát triển du lịch tập đoàn quốc tế Hoành Du.
- Chào ngài, Chủ tịch Thành phố Lục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai!
Giám đốc Dư tuy là thương nhân, ngoại hình lại hào hoa phong nhã, đối nhân xử thế nhã nhặn có lễ nghĩa.
Lục Đại Dũng cười nói:
- Dưới trướng Chủ tịch Vân, thực là nhân tài như mây… Giám đốc Dư, phiền ông rồi.
- Chủ tịch Thành phố Lục quá khách khí rồi, có thể vì Chủ tịch Thành phố Lục phục vụ là vinh hạnh của công ty chúng tôi.
Giám đốc Dư cung kính nói.
Lễ chào gặp mặt đã xong, Lưu Vĩ Hồng mời Lục Đại Dũng lên xe BMW, tự mình tiếp khách, đi phía sau là xe của Giám đốc Dư, nhắm thẳng eo biển tức khách sạn quốc tế Hoành Du mà đi.
Khách sạn quốc tế Hoành Du cách biệt thự Vũ Thường ở không xa, ở Thành phố Thiên Nhai là khách sạn năm sao quy mô lớn, chiếm đất rộng, trang hoàng xa hoa, phục vụ cao cấp, hoàm toàn áp dụng hình thức quản lý của khách sạn nổi tiếng nước ngoài, từ khi thành lập đã là khách sạn lớn có tính biểu trưng của khu eo biển Thiên Nhai. Những người giàu có trong ngoài nước, đến Thiên Nhai du lịch, đầu tiên sẽ đến khách sạn quốc tế Hoành Du. Lúc lãnh đạo chủ chốt, cấp cao trong nước thị sát Thành phố Thiên Nhai, khách sạn quốc tế Hoành Du cũng là nơi đặt chân đầu tiên. Khách sạn có hai phòng Tổng thống, tiếp đãi vô số khách quý.
Lục Đại Dũng quyền cao chức trọng, lại là lãnh đạo cũ của Lưu Vĩ Hồng, phòng Tổng thống vừa may còn trống, đương nhiên phải sắp xếp cho Lục Đại Dũng ở đó.
Lúc Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng đến khách sạn, tổng giám đốc của khách sạn tổ chức một nghi thức hoan nghênh nho nhỏ. Phần thể diện này chủ yếu là cho Lưu Vĩ Hồng. Tổng giám đốc khách sạn sớm đã nhận được thông báo, vị khách quý hôm nay đến ở, chính là lãnh đạo cũ của chồng Chủ tịch Vân, ngàn vạn lần không thể chậm trễ.
Lãnh đạo cũ của ngài Lưu là ai, không cần quản ông ta, quan trọng là danh hiệu “chồng của Chủ tịch Vân”, thật rất dọa người.
Phía khách sạn làm sao dám lơ là.
Lục Đại Dũng dưới sự vây quanh của mọi người, đi đến gian phòng Tổng thống bên cạnh bờ biển.
Khách sạn quốc tế Hoành Du chỉ cao 6 tầng. Vì sự an toàn, công trình kiến trúc ven biển cũng không quá cao. Có điều hai phòng Tổng thống đều không nằm trong kiến trúc chủ thể của khách sạn, mà xây dựng ở biệt thự độc lập bên bờ biển. Có phòng tập thể thao, sân tennis và bể bơi nước ngọt, cách bãi tắm ven biển chỉ mấy chục thước, cây xanh thấp thoáng, bươm bướm bay lượn, phong cảnh rất đẹp.
Thấy căn phòng theo kiểu biệt thự xa hoa như vậy, mặc dù là Lục Đại Dũng kiến thức rộng rãi, cũng có chút kinh ngạc, càm khái nói:
- Vĩ Hồng à, tôi chính là tùy tiện đến chơi một chút, như thế này cũng quá long trọng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tich Thành phố Lục, ngài là lãnh đạo cũ sẽ không khách khí với tôi chứ? Không giấu ngài, đây đều là sản nghiệp trong tay của vợ tôi.
Lục Đại Dũng thở dài:
- Ai cha, Vũ Thường thật là lợi hại, một người phụ nữ nhã nhặn xinh đẹp như vậy, bây giờ đã là một bà chủ lớn của thế giới rồi, rất giỏi.
Trước kia, lúc Lưu Vĩ Hồng đến địa khu Hạo Dương công tác, từng đưa Vũ Thường cùng đến thăm Lục Đại Dũng, ấn tượng của Lục Đại Dũng về Vũ Thường rất sâu đậm.
Đôi vợ chồng này, người này còn khủng hơn cả người kia!
- Chủ tịch Thành phố Lục quá khen.
- Nào, Vĩ Hồng, ngồi đi. Ha ha, lần này tôi đến, cũng không có chuyện gì, giải sầu, nói chuyện với cậu. Trưa ngày mai tôi về Kinh Hoa rồi, công việc bên đó cũng bận.
Lục Đại Dũng ngồi xuống ghế sô pha bọc da thật, liên tiếp mời Lưu Vĩ Hồng ngồi
Thấy Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng muốn nói chuyện, đám người giám đốc Dư, tổng giám đốc khách sạn liền mỉm cười cáo lui, nhân viên phục vụ phòng Tổng thống mang cho hai khách quý tách trà, cũng lui ra xa, không dám làm phiền hai vị khách quý nói chuyện.
- Vĩ Hồng, nghe nói cậu được làm bố rồi, thế nào, đứa nhỏ chắc rất đáng yêu nhỉ? Vũ Thường ra viện chưa?
Lục Đại Dũng chủ động cầm lấy thuốc lá, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, cười hỏi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng châm lửa cho ông ta, đáp:
- Đa ta lãnh đạo cũ quan tâm, Vũ Thường đã xuất viện. Đứa nhỏ là song thai, một nam một nữ, đã đầy tháng rồi, đều khá khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu.
- Ôi, thai long phượng hả? Thật là lợi hại… ha ha, Vĩ Hồng à, thằng ranh nhà cậu vận khí cũng thật tốt.
Lục Đại Dũng sau khi mgẩn ra liền bật cười ha hả, hoàn toàn không còn dáng vẻ của bề trên. Lúc Lưu Vĩ Hồng công tác ở địa khu Hạo Dương, Lục Đại Dũng rất chiếu cố đến hắn, mặc dù tuổi tác chênh lệch không nhỏ, nhưng giữa hai người lại rất hợp duyên. Lưu Vĩ Hồng cũng rất khâm phục sự khôn khéo chu đáo về mặt chính trị của Lưu Đại Dũng, luôn tiến cử với Lưu Thành Thắng.
Nói đến hai đứa bé, Lưu Vĩ Hồng cũng có vẻ rất hưng phấn, cười ha ha nói:
- Đúng vậy, nghe nói loại này xác suất là một phần mấy trăm nghìn, kết quả bị tôi đụng phải, quả thực rất may mắn.
Lục Đại Dũng liên tục gật đầu, có vẻ rất vui cho Lưu Vĩ Hồng.
- Chủ tịch Thành phố Lục, hội nghị lần này họp thế nào, hẳn là rất thành công?
Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng hỏi chuyện công.
Lần này Giang Khẩu mở hội nghị nghiên cứu thảo luận Chủ tich Thành phố cấp Phó tỉnh, đã là lần thứ ba, có điều Lục Đại Dũng là lần đầu tiên tham gia. Ngoài mấy Thành phố trực thuộc Trung ưong, toàn quốc mười mấy vị đương gia Thành phố lớn tụ tập dưới một mái nhà, có thể nói là tình huống chưa bao giờ gặp.
Lông mày của Lục Đại Dũng liền hơi nhướng lên một chút, lập tức giãn ra, thở dài nói:
- Hội nghị rất thành công, có điều trong lòng tôi có chút không nỡ.
- Sao vậy?
Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc hỏi.
- Vĩ Hòng, không giấu gì cậu, lúc mới đến Kinh Hoa, tôi rất giật mình. Lúc trước ở Sở Nam, cảm thấy Đại Ninh cũng không tồi, cho dù là quy mô thành phố hay sự phát triển kinh tế đều không tồi. Kết quả đến Kinh Hoa, mới hiểu rõ, ha ha, mới phát hiện lúc trước tôi là ếch ngồi đáy giếng. Quy mô Thành phố Kinh Hoa, tổng sản lượng kinh tế đều vượt xa Đại Ninh. Một thân một mình quản một Thành phố lớn như vậy, trong lòng tôi thật đúng là thiếu tự tin, nơm nớp lo sợ, như miếng băng mỏng đang trôi nổi. Kết quả lần này vừa họp, tôi lại thành ếch ngồi đáy giếng. Những Thành phố phía Nam như Giang Khẩu, Tam Giang, tổng sản lượng kinh tế lại vượt xa Kinh Hoa, tiềm lực phát triển kinh người, so sánh Kinh Hoa và người ta, chênh lệch rất rõ ràng.