Tiêu Du Tình làm mặt quỷ với Lưu Vĩ Hồng, rón ra rón rén đi tới, nhẹ nhàng cầm ống nghe, dường như Tiêu Huệ Quân đang ở trước mặt, đi nặng nề một chút cũng không phải thục nữ
- Mẹ…
Tiêu Du Tình nũng nịu, ngọt ngào gọi một tiếng mẹ, nhưng lại làm mặt quỷ với Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng suýt chút không nhịn được cười ra tiếng
- Tình Nhi, con… con chạy đi đâu rồi?
Tiêu Huệ Quân bị chọc tức, cũng vô cùng lo lắng, vốn muốn rống vài tiếng với con gái, vừa nghe âm thanh nũng nịu dịu dàng của Tiêu Du Tình, lập tức mềm lòng, âm thanh cũng trở nên dịu dàng, chỉ là oán trách
- Mẹ, xin lỗi. Con, con vốn chỉ là muốn đi ra ngoài, sau đó nghĩ lại, con chưa từng đến nông thôn, Vĩ Hồng ca ca không phải công tác ở nông thôn sao, con liền qua xem anh ấy…
Tiêu Du Tình đối với ống nghe, nói ngọt ngào, chu cái môi nhỏ nhắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Con bé này, sớm đã nghĩ ra cách ứng đối với mẹ nó, lúc này đang diễn trò ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, thỉnh thoảng bĩu môi chớp chớp mắt, dường như cảm thấy vô cùng có hứng thú, nhất là tiếng “Vĩ Hồng ca ca”, gần như ngọt như mật
- Con đó, con đó, con muốn làm cho mẹ sốt ruột chết sao?
Tiêu Huệ Quân ở trong điện thoại oán giận không ngừng
- Mẹ, người ta lại chẳng phải con nít, đi ra ngoài, cũng đâu có sao… Vĩ Hồng ca ca sẽ chăm sóc tốt cho con, phải không, Vĩ Hồng ca ca?
Tiêu Du Tình hăng hái lừa dối mẹ, một câu cuối cùng, lại đi hỏi Lưu Vĩ Hồng
Trong lúc này, Lưu Nhị Ca ngoại trừ không ngừng gật đầu, cũng không có động tác gì khác có thể làm
- Mẹ, mẹ xem, Vĩ Hồng ca ca đồng ý rồi, không có gì đâu, con ở đây chơi vài ngày sẽ về nhà, mẹ không cần lo lắng. Ồ, con biết rồi, con nhất định nghe lời Vĩ Hồng ca ca, nhất định không chạy lung tung…
Tiêu Du Tình đối với ống nghe liên tục gật đầu, ngoan vô cùng, làm sao có bộ dáng giống bỏ nhà ra đi?
Tiêu Huệ Quân dặn dò nhiều lần, đã nói đến mười mấy phút, cuối cùng mới cúp máy
- Ye!
Tiêu Du Tình ném ống nghe “loảng xoảng” một cái, vươn hai tay làm hình chữ “V”, liền chạy nhảy trong văn phòng của Lưu Vĩ Hồng, ngay tại chỗ xoay mấy vòng, hưng phấn vô cùng
Chờ nó rốt cuộc dừng lại, Lưu Nhị Ca thản nhiên nói:
- Dọn cặp sách theo anh đi
- Đi làm gì?
Tiêu Du Tình lập tức cảnh giác vô cùng mà nhìn hắn, vẻ mặt không tín nhiệm
- Còn có thể làm gì? Dẫn em đi ăn cơm. Ăn cơm xong, chúng ta đến thị trấn, mua vé xe lửa đưa em trở về!
Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt, từng câu từng chữ mà nói, vẻ mặt thật nghiêm túc
- Không! Em không về!
Tiêu Du Tình lập tức lui ra sau vài bước, trừng to mắt, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, bộ dáng “khổ đại thù thâm” (chịu đựng khổ cực ép bức, có thù hận rất lớn)
- Em nói cho anh biết, nếu em đã đến rồi, chí ít cũng phải ở lại đây 1 tháng, anh mơ tưởng muốn đuổi em đi
Tiêu Du Tình nói, giọng điệu “như đinh đóng cột”
Lưu Vĩ Hồng liền thở dài, nói:
- Cô bé, anh phải công tác. Em cho rằng anh nhàn rỗi lắm sao, có thể tiếp em 1 tháng?
- Ai nói khiến anh tiếp?
Tiêu Du Tình gào lên, lập tức đính chính nói:
- Em đâu có nói giờ đi làm cần anh tiếp, thời gian tan ca anh tiếp em là được rồi!
Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận vừa buồn cười, nói:
- Em đó, chính là ba ngày mới mẻ. Nơi thâm sơn cùng cốc này, ngoại trừ sỏi đá thì chỉ có sỏi đá, có gì vui mà chơi? Còn nói 1 tháng, em có thể ở 3 ngày không khóc nhè thì tốt lắm rồi
- Đó là chuyện của em, không nhọc Bí thư Lưu lo lắng. Bí thư Lưu, nhiệm vụ của anh rất đơn giản, chính là chăm sóc tốt cho em. Đây cũng là anh đã hứa với mẹ em ở trong điện thoại. Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Anh không phải muốn thay đổi chứ?
Tiêu Du Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà hỏi ngược lại
Đối với bản lĩnh “cố ý gây sự” của Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng sớm đã được lĩnh giáo. Biết đứa trẻ này dù là tuổi không lớn, 16, 17 tuổi, nhưng không thể lấy ánh mắt đối đãi với cô bé bình thường để đối đãi nó. Trên căn bản, lúc này Lưu Nhị Ca cũng tìm không ra cách tốt “đối phó” với nó. Dường như bất luận là cảm động, nói lý lẽ, dụ dỗ hay uy hiếp, cũng không có hiệu quả rõ ràng
Lưu Nhị Ca có anh minh thần võ, cơ trí vô song, đụng tới mấy cô bé kiêu ngạo như vậy, đều là có chút bó tay không biện pháp. Tính cách của Tiêu Du Tình, dường như có chỗ rất giống với đời sau sau năm 90. Trớ trêu lúc đó, Phó nghiên cứu viên Lưu sớm đã qua tuổi trung niên, đối với mấy cô bé sau năm 90 hoàn toàn không có nghiên cứu, tất nhiên cũng sẽ không có tâm đắc ứng đối
Nhưng không đối mặt, khẳng định là không được
Lưu Vĩ Hồng đành phải kiên trì nói:
- Anh là đồng ý cô Tiêu chăm sóc tốt cho em, cho nên anh cho rằng, nhanh chóng đưa em trở về Bắc Kinh, chính là cách chăm sóc ổn thỏa nhất
- Anh như vậy là không chịu trách nhiệm, không có đảm đương! Chỉ nghĩ coi em như gánh nặng quẳng đi!
Tiêu Du Tình lập tức phản bác, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, dường như rất không vui, mắt to nhấp nháy, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có nước mắt tràn mi mà chảy ra, bộ dáng ủy khuất vô cùng
Lưu Vĩ Hồng biết rõ nó giả bộ, nhưng thấy bộ dáng ủy khuất của nó như vậy, trong lòng cũng vô cùng không đành. Đàn ông chính là “đê tiện” như vậy, thấy phụ nữ chịu ủy khuất, nhất là thấy người đẹp chịu ủy khuất, mặc kệ là thiếu niên chân chính hay là “chú hai” tái thế làm người, đều một đức hạnh
- Được rồi được rồi, anh nhường một bước, không lập tức đưa em trở về, nhưng…
Bí thư Lưu nói xong, sắc mặt lại nghiêm túc
Tiêu Du Tình bĩu môi, lộ ra một ý cười bỡn cợt, hơi trêu tức nói:
- Mấy anh làm cán bộ, đều như nhau. Có gì không nói đàng hoàng, thích nói cái gì nhưng mà, tuy nhiên…Được thôi, em nghe anh nói xem, anh muốn nhưng mà cái gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng liền buồn bực một phen, lập tức nghiêm mặt nói:
- Nhưng, em phải ngoan ngoãn nghe lời của anh, phục tùng sắp xếp của anh, không được tự động làm gì. Bằng không, anh lập tức đưa em trở về!
- Được, chỉ cần anh không đưa em về, anh nói gì em cũng nghe anh, em vốn là rất ngoan…
Nói tới đây, Tiêu Du Tình dường như cũng hiểu được hơi "quá", lại le lưỡi, làm mặt quỷ với Lưu Vĩ Hồng. Cái lưỡi thơm nhỏ nhắn mềm mại từ trong chiếc môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào nhanh chóng đưa ra, lại nhanh chóng rụt trở về, sự hấp dẫn không gì sánh kịp, dù là Lưu Nhị Ca “kinh nghiệm sa trường”, cũng không kìm nổi tà ác
Chẳng lẽ tôi có “lolita” (cực kỳ yêu thích cô bé vị thành niên)?
Lưu Nhị Ca không khỏi nhớ tới một cụm từ rất lưu hành trên internet của đời sau. Dường như trong nội tâm của Lưu Nhị Ca, quả thật không phải quang minh như vậy
- Được rồi, đầu tiên, em phải có một thân phận. Ừ, nói là em họ của anh đi…
Tâm tư của Lưu Nhị Ca thật vất vả mà từ “lolita” thu trở về, vẻ nghiêm trang nói.
- Vì sao nói là em họ? Nói là bạn gái của anh không được sao?
Bí thư Lưu một câu chỉ thị còn chưa làm xong, đồng chí Tiêu Du Tình bật người phản bác.
Lưu Vĩ Hồng lập tức trừng mắt:
- Bạn gái? Sao em không nhìn xem bộ dáng của mình? Có thể làm bạn gái của ai?
Tiêu Du Tình thản nhiên cười, đem đầu ngón tay xanh miết điểm trên chỗ má lúm đồng tiền của mình, chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Vĩ Hồng ca ca, người ta cũng không xấu như vậy chăng?
Bí thư Lưu thiếu chút ngã quỵ tại chỗ
Con bé này cũng thật biết “giả bộ”
- Ai nói em xấu? Anh nói là tuổi và thân phận của em. Em là học sinh trung học, em không muốn khiến anh bị lãnh đạo cấp trên cách chức chứ?
- Có nghiêm trọng vậy không?
Tiêu Du Tình mở tròn đôi mắt to đen nhánh
- Em tưởng sao?
Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm buồn cười.
- Vậy… được thôi, coi là em họ của anh là được rồi. Nhưng mà, người ta vẫn sẽ hoài nghi
Tiêu Du Tình bĩu môi nói.
Lưu Vĩ Hồng rất đau đầu:
- Hoài nghi cái gì?
- Hoài nghi quan hệ của chúng ta. Trong rất nhiều tiểu thuyết nói, em họ em họ, kỳ thật là bạn gái, sau cùng đều thành hai vợ chồng
- Này!
Bí thư Lưu không thể nhịn được nữa, "rống giận" lên
- Chú ý thân phận của em đó!
Điều này cũng quá đáng rồi, con bé này vừa học xong năm nhất, luôn miệng bạn gái, luôn miệng hai vợ chồng, quả thật khiến Lưu Nhị Ca khó chống đỡ
Tiêu Du Tình lại bĩu môi, không hé răng, khóe miệng lại xẹt qua một ý cười bỡn cợt. Không biết vì sao, nó chính là thích tranh cãi với Lưu Vĩ Hồng, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Lưu Vĩ Hồng, cô bé liền đặc biệt vui vẻ. Người đàn ông này, càng là sắc bén vô cùng, Tiêu Du Tình càng là muốn “đùa” hắn, đây cũng là một cảm giác thành tựu
- Thứ hai, thời gian anh đi làm, không cho em đến quấy rầy anh, ngoan ngoãn ở ký túc xá đọc sách làm bài tập... Em có mang bài tập đến không?
- Anh tưởng sao? Em đến đây du lịch đó!
Tiêu Du Tình đảo cặp mắt trắng dã, dường như cảm thấy vấn đề này của Lưu Vĩ Hồng thật sự quá ngốc. Ai du lịch còn mang theo bài tập!
Lúc này mới nói đến điểm thứ hai, đã bị cô bé giằng co đến đau đầu, hẹn ước 3 chương làm sao làm tiếp?
Cũng may Bí thư Lưu dù sao cũng không phải đèn cạn dầu, gặp qua sự đời, vấn đề trước mắt cho dù là hơi phức tạp, nhưng cũng cần phải giải quyết, không giải quyết chỉ định không được
- Được rồi, không làm bài tập cũng không quan hệ, nhưng em phải đọc nhiều sách. Học sinh mà, nên lấy chuyện học làm trọng. Điểm này, em sẽ không phản đối chăng? Cô Tiêu cũng hy vọng em có thể thi lên đại học trọng điểm
Tiêu Du Tình nhún vai, một bộ dáng hoàn toàn không sao cả:
- Chuyện này cần thiết sao? Cho dù em bắt đầu bỏ học từ bây giờ, muốn lên trường đại học trọng điểm nào ở trong nước mà không được? Bổn cô nương là thông minh tuyệt đỉnh!
Lưu Vĩ Hồng lại bị nghẹn lại
Tiêu nhị tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh hay không cũng không quan trọng. Nó nói chính xác, cho dù nó thi chẳng ra làm sao, muốn lên đại học nào thực tế không thành vấn đề. Tấm biển lớn của Nhâm gia và Tiêu gia, không phải bày ra nhìn cho đẹp mắt. Càng đừng nói Nhâm Thủ Chính bản thân giàu có, tùy tay bỏ một số tiền lớn ra, chỉ tiêu đi học trường nào cũng có thể làm được
- Mặc kệ nói thế nào, sách nhất định phải xem, bằng không em sẽ rất nhàm chán
- Điều này không cần anh quản, em hả, cứ ở đây đi dạo khắp nơi, em đã mang theo máy chụp hình, đi chụp ảnh khắp nơi, nhất định có thể chụp được cảnh đẹp
Bí thư Lưu bắt đầu có kích động bỏ đi, “đàm phán” cũng thật sự gian nan vô cùng
Đang lúc Bí thư Lưu vắt hết óc, hai mắt quay tròn loạn chuyển, muốn cân nhắc cách tốt để đối phó với cô bé này, điện thoại trên bàn lại chấn động vang lên