Hội nghị liên tịch kết thúc, tổ lãnh đạo công tác trấn áp liên hợp tỉnh thành liền lập tức bắt đầu hoạt động, Bùi Vũ Quân dưới sự đi cùng của Lưu Vĩ Hồng, lập tức đi ô-tô chạy tới khách sạn Kim Thuẫn kế bên bộ tư lệnh chi đội cảnh sát có vũ trang, địa điểm làm việc của tổ lãnh đạo. Chiến sĩ cảnh sát có vũ trang sớm đã xếp ngay hàng thẳng lối ngay tại cửa ra vào, tiến vào chiếm giữ khách sạn, bao vây xung quanh, giám sát toàn bộ khách sạn, cảnh giới nghiêm ngặt
Toàn bộ tổ lãnh đạo công tác trấn áp, trên danh nghĩa có hai mươi mấy vị lãnh đạo, nhưng thật sự quản lý, kỳ thật chỉ có Bùi Vũ Quân và Lưu Vĩ Hồng, còn có Nghiêm Như Bồi, Thái Quốc Anh và một vị phó chánh án Tòa án Nhân dân Cao cấp. 5 người này hợp thành tổ lãnh đạo công tác trấn áp thật sự, ra lệnh chỉ đạo, tất cả thông qua điện thoại truyền đạt xuống
Từng đội công an cảnh sát và chiến sĩ cảnh sát có vũ trang của đội vũ trang hạng nặng, lần lượt từ nơi đóng quân xuất phát, lao tới các nơi của thành phố Cửu An, chấp hành truy bắt
Đội tuần tra có vũ trang vốn có chưa từng gián đoạn, trong khoảng thời gian ngắn, đầu đường cuối ngõ thành phố Cửu An, nơi nơi inh ỏi vang lên tiếng còi xe cảnh sát, đại đội công an cảnh sát và chiến sĩ cảnh sát có vũ trang, chạy trên xe cảnh sát, ở trên đường gào thét mà qua
Không khí cực kỳ xơ xác tiêu điều.
May mà quần chúng Cửu An, mấy tháng nay đối với tình hình này nhìn đã quá quen, bằng không, không biết đã hù dọa biết bao nhiêu người
Tiết Bác Vũ cũng là thành viên của tổ lãnh đạo công tác trấn áp, tuy nhiên lúc này, y vẫn không xuất hiện ở khách sạn Kim Thuẫn, mà đứng phòng thẩm vấn của cục Công an.
Y có công việc trọng yếu phải hoàn thành.
Ngồi trên ghế thẩm vấn, chính là phó Chi đội trưởng chi đội trị an cục Công an thành phố Cửu An - Bành Anh An. Bành Anh An lúc này, vẫn mặc trang phục công an, tuy nhiên phù hiệu và quân hàm đều bị xé hết, hai tay đeo chiếc còng sáng chói, âm u nhìn chằm chằm Tiết Bác Vũ, trong mắt ẩn hiện sự lạnh lùng sáng hoắc như sói dữ
Tiết Bác Vũ tất nhiên không thèm để ý đến ánh mắt oán hận đến cực điểm của Bành Anh An, bình tĩnh nói:
- Bành Anh An, anh biết tội chưa?
- Biết con mẹ mày!
Bành Anh An cực kỳ khinh miệt hừ một tiếng, hung tợn mắng.
- Bành Anh An, anh thành thật cho tôi!
Chi đội trưởng cảnh sát hình sự An Tử Hiên ngồi cạnh Tiết Bác Vũ giận tím mặt, hung hăng đập bàn, giận dữ hét lớn.
Tên khốn này, chết đến nơi còn hống hách!
- An Tử Hiên, mày là cái thá gì! Đồ chó. Mày chỉ là con chó nhà họ Bành nuôi mà thôi! Đồ chó! Hiểu chưa hả? Bây giờ còn dám hướng chủ nhân há mồm giương oai, cái trò gì? Tao nhổ, đúng là mẹ nó mất mặt
Bành Anh An hầu như không thèm để ý tới An Tử Hiên, mắng xối xả, ánh mắt nhìn về phía An Tử Hiên còn khinh miệt hơn so với ánh nhìn về phía Tiết Bác Vũ
An Tử Hiên tức giận đến độ gân xanh nổi đầy cổ, trong mắt như là sắp phun ra lửa, muốn xông lên, tát Bành Anh An hai bạt tai. Chỉ có điều thân là Chi đội trưởng hình sự, An Tử Hiên không thể không tuân thủ kỷ luật.
- Mẹ nó dữ dằn cái gì hả?
Không ngờ An Tử Hiên muốn tuân thủ kỷ luật, tên cảnh sát trẻ đang canh giữ, đứng bên cạnh Bành Anh An thì lại không, nâng lên bàn tay, “bốp bốp”, cho Bành Anh An ăn 2 bạt tai giòn vang, da mặt xanh lè của Bành Anh An lập tức trở nên đỏ bừng bừng, dấu ngón tay hiện rõ mồn một
- Mày… mày con mẹ nó dám đánh tao hả?
Bành Anh An cũng là không dự kiến được, không ngờ còn có người dám đánh y, đôi mắt trừng to như trứng bò nhìn chằm chằm cảnh sát trẻ kia. Tròng mắt thiếu chút nữa là lọt khỏi hốc mắt
- Đánh anh thì sao? Anh còn dám miệng phun đầy phân, tôi đánh gãy luôn răng anh đấy, tin không nào? Anh là cái thá gì!
Cảnh sát trẻ không thèm để ý, lấy ánh mắt khinh miệt giống vậy hung hăng chĩa vào y, thuận tay cầm dùi khui gõ mạnh lên đầu y, khiến đầu óc quanh vòng
Người cảnh sát trẻ này, trước đó không lâu điều từ đại đội cảnh sát tuần tra đến chi đội cảnh sát hình sự, mấy tháng trước vẫn là học viên của trường cảnh sát Sở Nam, được tuyển vào An đại đội cảnh sát tuần tra thành phố Cửu An, được huấn luyện trực tiếp bởi Hạ Hàn. Đại đội cảnh sát tuần tra này, là đội ngũ thân tính được Lưu Vĩ Hồng có ý bồi dưỡng, do Hạ Hàn tự mình nắm giữ, Bành Anh An tuy rằng là phó Chi đội trưởng chi đội trị an, cũng không thể nhúng tay vào. Cảnh sát trẻ không có một chút ý sợ hãi đối với Bành Anh An. Ngược lại đối với Bành Anh An vô cùng khinh bỉ.
Tất cả mọi người đều biết, phó Chi đội trưởng Bành này, chính là đầu não lớn nhất của thế lực đen trong băng đảng lưu manh, là bại hoại đội ngũ cảnh sát nhân dân
Số cảnh sát trẻ này, vừa mới tốt nghiệp từ trường học không bao lâu, chưa bị xã hội ô nhiễm làm bẩn, đang là lúc nhiệt huyết tràn đầy, lại được huấn luyện dưới sự lãnh đạo lưu manh của Hạ Hàn, làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Một đám lấy việc hỗ trợ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình
Bành Anh An bị bắt, đúng là hả lòng hả dạ
Hiện giờ thấy Bành Anh An lừa ngã mà thế không ngã, còn dám ở trước mặt sếp Tiết và sếp An ăn nói bừa bãi, cảnh sát trẻ làm sao kiềm chế được lửa giận? Tự nhiên hung hăng đánh cho An ca vài cái
Khi dùi khui gõ xuống, An ca thiếu chút nữa phun cả máu ra
Sỉ nhục!
Quả thực là lăng mạ sỉ nhục!
- Đồ khốn khiếp, mày dám đánh bố đây hả, tao sẽ kêu người chém chết mày! Chém chết toàn bộ nhà của mày!
Bành Anh An ra sức giãy dụa, như một con sói dữ giằng co với cái chết, khàn cả giọng gầm rú hết cỡ
- Bành Anh An, anh nằm mơ đi! Anh cho là, anh còn có cơ hội ra khỏi nhà giam sao?
An Tử Hiên rất khinh miệt nói.
Vừa rồi 2 cái tát của cảnh sát trẻ, thật sự trút được giận. Mặc dù có chút trái với kỷ luật, sếp An cũng là mở một mắt nhắm một mắt, làm như không thấy
Đối phó loại trên danh nghĩa là cảnh sát, trên thực tế là lưu manh như Bành Anh An, cũng không cần phải nói kỷ luật gì với y cho phí lời
- An Tử Hiên, mày đừng đắc ý. Bộ mày tưởng có Lưu Vĩ Hồng làm chỗ dựa cho bọn mày, thì Cửu An này là thiên hạ của bọn bây? Tao nhổ! Mày đi mà mơ! Nói cho mày biết, bọn mày hôm nay đối với bố như thế nào, sau này bố sẽ trả lại cho chúng mày gấp bội
Bành Anh An hung tợn kêu to.
- Chỉ bằng anh?
Cảnh sát trẻ lại ở trên đầu Bành Anh An hung hăng đập hai cái
- Mày, mẹ nó… ui da ui da…
Bành Anh An lại là chửi ầm lên, một câu mắng chưa xong, cảnh sát trẻ ra tay nhanh như điện, lại tát y hai bạt tai, khiến cho 2 má của y sưng tấy lên, răng cũng rớt mất 1 cái, miệng đầy máu tươi chảy ròng.
Tiết Bác Vũ và An Tử Hiên cứ thế mà nhìn, ai cũng không lên tiếng ngăn lại.
Cảnh sát trẻ túm lấy tóc Bành Anh An, kéo ngược ra sau, lạnh lùng nói:
- Bành Anh An, tôi cảnh cáo anh, anh phải thành thật nói ra tội trạng của anh, bằng không, đánh cho anh răng rơi đầy đất!
- Tiết Bác Vũ, An Tử Hiên, bọn mày mẹ nó dám dụng hình bức cung… Ai nha ai nha...
Bành Anh An hãy còn không phục, lại “bốp bốp” vài tiếng, cảnh sát trẻ ra tay không thương tiếc, Bành Anh An chớp mắt thành đầu heo, ba bốn cái răng rơi rụng xuống đất, mũi miệng chảy đầy máu bầm đỏ, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác chật vật
- Tôi đã sớm cảnh cáo anh, còn dám miệng phun đầy phân, đánh chết anh luôn!
Bành Anh An rốt cục không hé răng.
Chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi, dường như còn lâu hơn sự nếm trải trong cả cuộc đời y. Cho tới bây giờ đều chỉ có An ca đánh người, muốn đánh ai thì đánh người đó, muốn chơi gái nhà nào thì chơi gái nhà đó, muốn chém chết ai thì chém người đó, quả nhiên là một tay che trời, uy phong lẫm lẫm. Cũng không hề nghĩ đến, ác mộng như vậy sẽ có một ngày rơi xuống trên đầu y
Đây có thể coi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, vật đổi sao dời
Phòng thẩm vấn trở nên im ắng
Tiết Bác Vũ mồi một điếu thuốc, chậm rãi hút, mặt không chút thay đổi nhìn Bành Anh An. Loại ánh mắt lạnh như băng này, khiến Bành Anh An không kìm nổi rùng mình một cái
Hoá ra, chính mình thật sự trở thành tên tù mặc người tùng xẻo
Một điếu thuốc hút xong, Tiết Bác Vũ mới chậm rãi mở lời:
- Bành Anh An, hiện tại suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Bành Anh An mím chặt môi, không nói lời nào
- Nói cho anh biết hai kiện sự, chính trong hội nghị thường vụ thành ủy vừa nãy, ba anh Bành Tông Minh đã bị bí thư Tống Trường Thuận của ban kỷ luật tỉnh dẫn đi. Tổ lãnh đạo công tác trấn áp liên hợp Tỉnh thành đã chính thức thành lập, do Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh đồng chí Bùi Vũ Quân đích thân dẫn đầu. Cho nên, anh không cần ôm ấp bất cứ ảo tưởng nào nữa. Các anh đã hết đời rồi!
Tiết Bác Vũ nói không vội vàng không hấp tấp, trong thanh âm bình tĩnh lộ ra một tia ác nghiệt
Bành Anh An cả người chấn động, lạnh lùng nói:
- Vậy anh còn hỏi tôi làm gì? Trực tiếp đem tôi xử bắn cho rồi!
Y vừa mở miệng, máu đầy miệng liền phun ra, bắn tung tóe khắp nơi
- Căn cứ hành vi phạm tội mà anh đã phạm phải, tôi có thể khẳng định nói với anh, anh trăm phần trăm sẽ bị xử bắn, điểm này không còn gì để nghi ngờ, ông trời xuống đây cũng cứu không được anh. Tuy nhiên, tôi còn có thể cho anh một cơ hội lập công chuộc tội
Bành Anh An nheo mắt liếc xéo Tiết Bác Vũ, không khỏi cười lạnh.
Y đối với hành vi phạm tội của bản thân là rất rõ, biết rõ lời này Tiết Bác Vũ nói không phải để hù người. Nhiều năm như vậy, chuyện xấu cũng làm, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi có chuyện, tuyệt đối là chỉ còn con đường chết. Cho dù có lập công chuộc tội thế nào, cũng khó lòng thoát chết. Mặc kệ nói như thế nào, y đã ở cơ quan công an công tác được mười năm rồi, cái gọi là nói chuyện khoan hồng để chống lại sự nghiêm ngặt là thế nao, y rõ hơn ai hết
Tiết Bác Vũ không để ý tới thái độ của Bành Anh An, tiếp tục nói:
- Anh lập tức gọi điện thoại cho đầu sỏ đám lưu manh Thẩm Vân Thiên, Phong Huống, bảo bọn họ đến khách sạn Ngân Yến tập hợp. Chỉ cần anh gọi cuộc điện thoại này, coi như anh lập công chuộc tội.
- Tiết Bác Vũ, anh đang lừa gạt dụ dỗ ai hả?
Bành Anh An cười lạnh thành tiếng, rất không tiết nói
- Lừa gạt dụ dỗ anh? Anh vẫn chưa đủ tư cách!
Tiết Bác Vũ lạnh lùng lắc đầu, khóe miệng hiện lên một ý cười châm chọc.
- Tôi nói rõ cho anh biết, anh chết chắc rồi. Nhưng anh có lập công chuộc tội hay không, đối với khoảng thời gian cuối cùng của anh phải qua như thế nào, vẫn là có khác biệt rất lớn. Nếu thái độ anh nhận tội tốt, có biểu hiện lập công, thì anh ở trong tử tù còn sống được thoải mái một chút. Bằng không, chính bản thân anh chắc biết, người trong tử tù, có vô số phương pháp, khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Tiết Bác Vũ, anh uy hiếp tôi hả?
Bành Anh An cả người kinh hoảng, hai má bị đánh đến nổi vừa sưng vừa đỏ, trong phút chốc trở nên trắng bệch không còn chút máu
- Không phải uy hiếp, chỉ là nói lời thật mà thôi. Bành Anh An, tất cả mọi người đều là người hiểu biết, anh hẳn là biết, tôi không phải là đang hù dọa anh
Tiết Bác Vũ nói xong, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói:
- Tôi lại cho anh năm phút đồng hồ suy xét, anh hãy suy nghỉ cho kỹ đi
Thân thể Bành Anh An không ngửng run bần bật, dù chính y đã cố gắng muốn khống chế, không muốn mất điểm ở trước mặt Tiết Bác Vũ và An Tử Hiên, lại không có cách nào có thể làm được
- Được rồi, cú điện thoại này, tôi gọi!
Do dự không bao lâu, Bành Anh An liền hạ quyết tâm.
Y thật sự rất hiểu, thủ đoạn của cai ngục trong tử tù đối đãi với phạm nhân, là tàn nhẫn cỡ nào.