Khi Tưởng Đại Chính đi vào quân doanh, đầu óc vẫn còn lùng bùng.
Như vậy hình như không đúng?
Đây chính là ‘địa bàn’ của Ủy ban Kỷ luật huyện, Tưởng Đại Chính biết rất rõ. Bí thư Chu nói người của Khu Giáp Sơn phối hợp với Phòng công an huyện cùng bắt người, sao lại nhốt ở đây?
Tuy nhiên, Tưởng Đại Chính không có nhiều thời gian để tự hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đã tươi cười đứng trước cửa phòng trực ban chờ sẵn.
Đối với Lưu Vĩ Hồng, Tưởng Đại Chính không dám chậm trễ. Tuy hai ngày nay nghe nói phía Ủy ban Kỷ luật huyện đang xem xét hồ sơ Lưu Vĩ Hồng, nhưng Tưởng Đại Chính cũng không mấy quan tâm đến điều đó. Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc, Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông đâu có dễ dàng điều tra người ta đến vậy?
Chờ đó mà xem!
-Trưởng phòng Tưởng, xin chào!
Thấy Tưởng Đại Chính từ xe bước xuống, Lưu Vĩ Hồng liền bước đến, mỉm cười hỏi thăm Tưởng Đại Chính.
-Bí thư Lưu, xin chào, xin chào!
Tưởng Đại Chính vội vàng đưa hai tay ra, nắm chặt lấy tay Lưu Vĩ Hồng, lắc lắc một lúc, vẻ mặt rạng ngời.
-Trưởng phòng Tưởng, mời vào trong!
Lưu Vĩ Hồng và Tưởng Đại Chính nói chuyện sơ lược mấy câu, liền mời Tưởng Đại Chính vào bên trong, người chiến sĩ đứng trực làm như không thấy, cũng không ngăn cản.
Những nghi hoặc trong lòng Tưởng Đại Chính càng nhiều thêm. Không phải bảo y đến chủ trì việc hỏi cung phạm nhân sao? Sao lại có Lưu Vĩ Hồng ở đây chờ y? Chuyện này lại có quan hệ gì với Lưu Vĩ Hồng?
Những nghi vấn liên tiếp cứ liên tục xuất hiện trong đầu Tưởng Đại Chính.
-Ha ha, Bí thư Lưu, đây là nơi thẩm vấn những cán bộ phạm luật của Ủy ban Kỷ luật huyện, sao cậu lại…
Tưởng Đại Chính dò hỏi.
Chuyện này phải làm cho rõ, nếu không cứ mơ mơ hồ hồ, sẽ xử lý mơ hồ mất.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
-Trưởng phòng Tưởng, tôi đến đây để phối hợp điều tra với Ủy ban Kỷ luật huyện, nhưng tình hình lại có chút thay đổi ngoài dự tính, vì vậy Bí thư Chu mới mời ông đến đây để làm chủ đại cục. Vào bên trong rồi, tôi sẽ giải thích tỉ mỉ với Trưởng phòng Tưởng, mời!
-Mời!
Trong lòng Tưởng Đại Chính càng thêm nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi.
Hơn nữa vào bên trong xem thế nào rồi nói sau.
Hai người đi vào căn nhà trệt.
-Chào Trưởng phòng!
Hạ Hàn đã đứng chờ sẵn ở hành lang, thấy Tưởng Đại Chính liền cúi người chào.
-Haha là Đồn trưởng Hạ, xin chào xin chào!
Tưởng Đại Chính cười đáp lễ. Lúc Hạ Hàn nhậm chức, Tưởng Đại Chính vẫn chưa được đến nhậm chức, nhưng sau đó trong cuộc họp của Phòng, đương nhiên cũng có gặp mặt nhau. Đối với vị Trưởng đồn công an trẻ tuổi được phái đến trực tiếp từ Hạo Dương này, Tưởng Đại Chính có ấn tượng rất sâu sắc. Nghe nói cha hắn là Thủ trưởng cao nhất trong Quân đội ở Hạo Dương. Có gia thế như vậy, Hạ Hàn tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đảm nhận chức Trưởng đồn công an, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
-Báo cáo Trưởng phòng Tưởng, chúng tôi nhận được báo án, Viện trưởng Vương Ngọc Thánh ở bệnh viện khu Giáp Sơn bị những phần tử không rõ bắt cóc, dùng cực hình tra tấn. Sau khi chúng tôi nhận được báo án, liền hành động ngay, với sự phối hợp của Phòng hình sự huyện, đã bắt được những người bị tình nghi, đang thẩm vấn, xin trưởng phòng cho chỉ thị!
Hạ Hàn báo cáo một mạch.
-Ừ, phải thẩm vấn thật tốt, làm rõ động cơ phạm tội của chúng.
Vì chưa nắm tình huống, nên Tưởng Đại Chính hàm hồ cười nói.
-Trưởng phòng Tưởng, không những phải làm rõ động cơ phạm tội của những người bị tình nghi, còn phải bắt được người đứng giật dây phía sau, bất luận liên can đến ai cũng phải điều tra thật rõ ràng, nghiêm trị không tha, đó là nguyên tắc của Đảng!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhấn mạnh một câu.
-Đúng, bất luận liên can đến ai, chỉ cần là những kẻ phạm tội, đều phải nghiêm trị không tha!
Tưởng Đại Chính thuận miệng nói.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
-Trưởng phòng Tưởng, mời!
- Trưởng phòng Tưởng, Trưởng phòng Tưởng đến rồi!
Bỗng nhiên từ trong phòng vang lên một tiếng kêu quen thuộc, cửa phòng cũng bị lay đến rung động.
Sắc mặt Tưởng Đại Chính hơi đổi, giọng nói này rất quen thuộc.
- Trưởng phòng Tưởng, là tôi Hoàng Hưng Quốc, Ủy ban Kỷ luật huyện…
-Đứng im, thành khẩn chút đi!
Không đợi Tưởng Đại Chính đáp lời, chiến sĩ cảnh vệ đã quát lớn, Hoàng Hưng Quốc nhất thời không nói gì nữa.
-Là lão Hoàng?
Sắc mặt Tưởng Đại Chính lập tức thay đổi hẳn, dừng bước.
-Đúng, Hoàng Hưng Quốc là nghi phạm đang được thẩm vấn, không những gã, còn có Lý Binh và những cán bộ khác của Ủy ban Kỷ luật huyện, bao gồm Đại đội trưởng Mễ Triệu Lực của cục Nông nghiệp, đều là những người bị tình nghi. Các đồng chí thuộc Phòng Công an đang thẩm vấn bọn họ!
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp, giọng điệu rất bình thản.
Tưởng Đại Chính không khỏi ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không thốt lên được lời nào.
Chuyện gì vậy?
-Trưởng phòng Tưởng, chúng ta vào trong phòng nói chuyện. Yên tâm, nguyên nhân kết quả sẽ nói rõ ràng hết với ông, không có gì phải giấu giếm.
Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh nói.
Tưởng Đại Chính trố mắt ngạc nhiên, gương mặt mập mạp trắng trẻo hơi mơ hồ, cuối cùng cắn răng đi theo Lưu Vĩ Hồng vào trong phòng. Trong phòng có sô pha, trà, còn có cả một chiếc giường, nhìn giống như một phòng nghỉ. Những lúc cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện thẩm tra cán bộ phạm pháp, có khi ở lại qua đêm để trực ban, cũng cần một căn phòng để nghỉ ngơi.
-Trưởng phòng Tưởng, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng khách sáo nói.
Hạ Hàn tự mình pha trà cho hai người, liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, Hạ Hàn liền lui ra ngoài.
-Bí thư Lưu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tưởng Đại Chính vội vàng hỏi, trên gương mặt béo phì, vẻ mặt rất nghiêm trọng, giọng nói cũng nghiêm túc.
Sự việc rõ ràng không ổn rồi, Tưởng Đại Chính cũng không phải dễ lừa gạt đến vậy.
-Trưởng phòng Tưởng, trước sau cũng đến rồi thì cứ từ từ, nào, uống trà hút điếu thuốc trước.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, rút ra một điếu thuốc.
Tưởng Đại Chính cũng nhận lấy, nhưng rõ ràng không định hút, vẻ mặt sa sầm, có vẻ không hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cũng có thể lý giải được tâm tình lúc này của Tưởng Đại Chính. Bất luận là ai ở vào địa vị Tưởng Đại Chính bây giờ, trong lòng cũng thấy áp lực lớn, không thể vui vẻ nổi.
-Trưởng phòng Tưởng, tình hình là thế này, tôi sẽ báo cáo với ông…
Lưu Vĩ Hồng lại đốt một điếu thuốc cho mình, hút một ngụm, chậm rãi nói.
Tưởng Đại Chính chăm chú lắng nghe, nhưng cũng vì sự không vội vàng hấp tấp của Lưu Vĩ Hồng, sắc mặt của Tưởng Đại Chính lại càng trở nên khó coi, mà cũng càng kinh ngạc.
Không ngờ còn có chuyện như vậy?
Bọn người Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, có thể nói không từ thủ đoạn, nhưng Lưu Vĩ Hồng Hạ Hàn, cũng có thể nói cả gan làm loạn.
Hai bên này, xem như ngang tài ngang sức!
-Cái này, Bí thư Lưu, bắt những người trong Ủy ban Kỷ luật huyện, hình như không ổn?
Tưởng Đại Chính chấn động một lúc lâu, mới cắn cắn răng nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Trưởng phòng Tưởng, vì sao lại không ổn?
-Cái này, bọn họ dù sao cũng là cán bộ ở Huyện, hơn nữa còn là cán bộ ở Ủy ban Kỷ luật Huyện, vốn dĩ là những người quản lý cán bộ…
-Trưởng phòng Tưởng, điều này tôi cũng không hiểu lắm, có phải có quy định như vậy hay không, cán bộ của Ủy ban Kỷ luật thì không được bắt? Bọn họ làm xằng làm bậy, làm hỏng thanh danh Ủy ban Kỷ luật, còn giam cầm những cán bộ chưa phải Đảng viên, chẳng lẽ như vậy không phải phạm pháp? Vương tử phạm tội cũng giống dân thường, người của Ủy ban Kỷ luật dựa vào cái gì mà lại được đặc cách như vậy? Bọn họ là những người chấp pháp thì tội phải nặng hơn một bậc!
Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị nói.
Trên mặt Tưởng Đại Chính hiện lên một nụ cười khổ.
Bàn đến đạo lý lớn thì Trưởng phòng Tưởng chỉ có thể hơn Lưu Vĩ Hồng, không thể thua. Nhưng vấn đề là, đó cũng chỉ là một đạo lý mà thôi, chuyện này không phải đơn giản như vậy.
-Vậy, Bí thư Lưu định xử lý chuyện này thế nào?
Tưởng Đại Chính cũng không định bàn luận chuyện ‘đạo lý’ với Lưu Vĩ Hồng, hỏi thẳng vào điểm mấu chốt.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Nếu Bí thư Chu đã mời Trưởng phòng Tưởngđến đây, chuyện của Phòng Công an, đương nhiên phải mời Trưởng phòng Tưởng làm chủ, tôi chỉ có chút ý kiến tham khảo mà thôi.
Sắc mặt Tưởng Đại Chính lại thay đổi, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, trong ánh mắt là sự trầm tĩnh, xem ra người này nhìn bề ngoài thì mập mạp, nhưng bên trong lại không hề hồ đồ.
Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng muốn đưa y vào sự việc đã rồi, nhưng xem ra không hề dễ dàng.
Lưu Vĩ Hồng nâng ly trà lên uống một ngụm, thở nhẹ một hơi, rồi nói:
-Trưởng phòng Tưởng, chúng ta nói thẳng thắn đi, sự việc đã như vậy rồi, mọi người cũng không còn đường lùi nữa, chỉ có thể bước tiếp thôi, chia sẻ trách nhiệm cho nhau. Nếu ông cảm thấy chuyện này ông không phù hợp để xử lý, thì tôi cũng không ép. Vậy mời Trưởng phòng Tưởng về, xem như ông không biết chuyện này, Bí thư Chu đã báo cáo với phía Địa ủy, Bí thư Lục bên Địa ủy sẽ nhanh chóng cử người xuống điều tra.
Đồng tử hai mắt Tưởng Đại Chính đột nhiên co rụt lại.
Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng, quả thật quá thẳng thắn, không định giấu giếm gì y.
Sự việc đã đến bước này, muốn hòa hòa khí khí để thu về, dường như là điều không thể. Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông muốn bịa đặt để hại Lưu Vĩ Hồng, đánh vào Chu Kiến Quốc, đã hoàn toàn đổ bể. Chu Kiến Quốc cũng tốt, Lưu Vĩ Hồng cũng được, tuyệt đối không từ bỏ ý định. Cũng đạo lý như vậy, Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc, Mễ Triệu Lực bị Lưu Vĩ Hồng bắt, Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông cũng đã không còn đường lùi, chỉ có thể quyết một phen thắng bại!
Bây giờ Tưởng Đại Chính cũng cần suy xét hai vấn đề.
Thứ nhất, việc này rốt cuộc có lẫn lộn vào nhau không. Thứ hai, nếu trộn lẫn vào nhau thì nên giúp bên nào. Hay nói cách khác, nếu suy nghĩ tỉ mỉ, bên nào có khả năng giành thắng lợi cao hơn.
Nếu giúp, nhất định phải giúp bên tất thắng, như vậy mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Với tình hình trước mắt mà nói, dường như Lưu Vĩ Hồng đang chiếm thế thượng phong, bắt được cả Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện mà. Nhưng hành động này, cũng cực kỳ ‘nguy hiểm’. Một khi bị Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông chuyển ngược tình thế, Lưu Vĩ Hồng muốn lùi cũng không thể được. Tự tiện giam giữ Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đâu phải điều bình thường?
Mục đích mời Tưởng Đại Chính y tới cũng rất rõ ràng, người ta không phải không địch nổi bọn người Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc, chỉ muốn Tưởng Đại Chính y lộ mặt, bổ sung thêm ‘thủ tục’ mà thôi.
Nếu Tưởng Đại Chính quyết định giúp đỡ Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng, như vậy cũng xem như gia nhập cuộc chiến, nếu toàn thắng, sau này xét thưởng, chắc chắn không thể thiếu phần Tưởng Đại Chính y. Nhưng nếu bị thua Tưởng Đại Chính cũng giống Lưu Vĩ Hồng, tuyệt đối không còn đường lùi.
Quyết định này, thật sự rất khó.
Trầm ngâm một lúc lâu, Tưởng Đại Chính đột nhiên hỏi:
-Bí thư Lưu, Bí thư Lục đã biết chuyện này rồi?
-Đúng, chuyện có ảnh hưởng đến hai Ủy viên thường vụ Huyện, chắc chắn phải báo cáo với Bí thư Lục, quyền lực của cán bộ lãnh đạo, vẫn còn thể hiện ở Khu.
Lưu Vĩ Hồng trả lời khẳng định.
Ánh mắt Tưởng Đại Chính sáng ngời, giống như bắt được mồi vậy.
Bộ dạng chắc như đinh đóng cột của Lưu Vĩ Hồng chắc cũng đã có người giúp đỡ?