Đã thấy rõ, nhất định phải bắt Thái Tuyết Phong rồi!
Lão Thái cũng thật là, sao ông lại đem chuyện mấu chốt như Tôn Hoành lên nói ở đây! Không phải công nhiên đánh vào mặt Lưu Vĩ Hồng sao? Cho dù ông có muốn lấy lòng Tào Chấn Khởi thì cũng nên đợi vài ngày nữa, giải quyết xong hết mấy người kia rồi hãy nói sau.
Nếu ông làm như vậy là gây chuyện với Chủ tịch thị xã, còn muốn Lưu Vĩ Hồng giữ thể diện cho ông, sao có thể được?
Chẳng những Thái Tuyết Phong nín lặng mà Tống Hiểu Vệ cũng lặng thinh.
Tiến thoái lưỡng nan!
Không cách chức Cục trưởng Công an của Thái Tuyết Phong, thì công ty Hoa Nguyên thật sự rút vốn đầu tư, người ta chỉ cần nói một câu trước mặt lãnh đạo tỉnh hay địa khu rằng trị an Hạo Dương không tốt, Bí thư Thị ủy quản lý Cục trưởng Công an không tốt, thì ông ấy hẳn là rất khó chịu.
Người xưa cầm binh thì quyền trọng, giờ Lưu Vĩ Hồng cầm tiền thì quyền trọng.
Ai bảo công ty Hoa Nguyên này là do Chủ tịch thị xã Lưu kéo tới đầu tư? Trương Quốc Khánh tất nhiên phải làm cho Lưu Vĩ Hồng hết tức giận. Ban đầu chỉ nghĩ dự án lớn này có một mặt tốt, có thể lập được thành tích lớn, không ngờ trong tay Lưu Vĩ Hồng, nó có thể biến hóa thành lợi thế trong “đấu tranh chính trị”.
Nếu chiều theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, cách chức Cục trưởng Công an cũng thật bẽ mặt. Cái mũ Bí thư Thị ủy bị Chủ tịch thị xã dồn tới góc tường, sượng mặt, không thể không thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng.
Tống Hiểu Vệ đến nhận chức chưa lâu, uy vọng còn chưa vững vàng, lúc này lại có chuyện lộn xộn như thế, uy tín của Lưu Vĩ Hồng nhất định càng tăng cao, phân lượng của Tống Hiểu Vệ trong mắt các cán bộ ở Hạo Dương đã kém thêm một tí. Sau này không biết phải bỏ bao nhiêu công sức mới có thể gây dựng lại uy tín.
Lưu Vĩ Hồng này thật là không phải!
Đầu óc Tống Hiểu Vệ lưu chuyển với vận tốc cực cao, khẩn trương tìm kiếm đối sách. Quá trình tự hỏi này không được kéo dài quá lâu, buồn bực một lúc, y càng thêm dè dặt, được một lúc, Tống Hiểu Vệ chậm rãi nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, chúng ta sẽ trưng cầu ý kiến các đồng chí đi…
Tống Hiểu Vệ nói xong, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý dừng lại trên mặt Chu Bằng Cử.
Chu Bằng Cử anh không phải nói hoàn toàn ủng hộ Bí thư Tống sao? Giờ là lúc anh nên ủng hộ rồi.
Thật ra từ lúc Lưu Vĩ Hồng nổi nóng, trong đầu Chu Bằng Cử cũng đã có ý nghĩ ấy, thấy ánh mắt ra hiệu của Tống Hiểu Vệ, liền khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Tống, xin cho tôi nói hai câu. Tôi cho rằng lo lắng của Chủ tịch Lưu là rất hợp lý. Hạo Dương chúng ta phải phát triển, kinh tế phải đi vào quỹ đạo, nên tạo ra một hoàn cảnh xã hội tốt đẹp, thế mới lấy được lòng tin của nhà đầu tư…
Thái Tuyết Phong lại hung hăng nhìn Chu Bằng Cử.
Được lắm, Chu Bằng Cử, lão Thái tôi trước kia không cùng một hội với ông, nhưng đối với ông vẫn biết điều mà, lúc này ông còn ném đá xuống giếng!
Chu Bằng Cử làm như không thấy ánh mắt của Thái Tuyết Phong, tiếp tục nói:
- Tôi cho rằng trị an xã hội cần phải tăng cường quản lý, chẳng những cần cho việc thu hút đầu tư, mà cũng là cần cho việc thành lập pháp chế xã hội. Xí nghiệp lớn như công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên, từ Bắc Kinh tới, bọn họ đã quen dùng luật làm việc. Đầu tư, ký hợp đồng, sau đó là xây dựng, đều tiến hành làm trong phạm vi nhà nước cho phép. Tất cả mọi người ở thị xã ta đều nên theo quy định mà làm, chúng ta nhất định phải kinh doanh tốt, những việc công ty Hoa Nguyên nên làm tốt họ nhất định cũng sẽ làm tốt, không ai có thể vô duyên vô cớ bội ước, thế nên, xây dựng một xã hội pháp chế là vô cùng quan trọng.
Khóe miệng Tống Hiểu Vệ nhếch một nụ cười.
Chu Bằng Cử không khiến Tào Chấn Khởi uổng công khích lệ ông ta, quả thật rất có trình độ, quanh co lòng vòng đã vạch trần Lưu Vĩ Hồng ý đồ “có tiền có quyền” của Lưu Vĩ Hồng.
Chủ tịch thị xã Lưu, chúng ta có ký hợp đồng với công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên, nếu anh xúi giục bọn họ bội ước, rút vốn về, e là không tốt đâu! Anh là Chủ tịch thị xã Hạo Dương, đùa bỡn luật pháp như vậy, nếu phải truy cứu trách nhiệm, tất cả mọi người phải chịu, Chủ tịch thị xã Lưu như anh cũng không thể lo cho bản thân, vì muốn cách chức Thái Tuyết Phong, Chủ tịch thị xã Lưu lại đem một dự án lớn như vậy làm lợi thế. Mang con bỏ chợ, không phải hơi quá đáng sao?
Cá chết lưới cũng rách, có đáng không?
Suy nghĩ kỹ đi!
Ánh mắt hung hăng của Thái Tuyết Phong đã biến mất, vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Vừa rồi gã không hiểu được sự quan tâm của phó Chủ tịch thị xã Chu, thiếu chút nữa đã đắc tội với người tốt.
Thật sự hổ thẹn!
Lưu Khánh Long lập tức nói:
- Phó Chủ tịch thị xã Chu nói rất phải, không có quy củ sao thành được vuông tròn. Mọi người cứ nên theo nếp mà làm việc.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Làm việc theo nếp là hoàn toàn đúng. Cao Thần và Tô Mộc sau khi bị đánh ở công trường khu Thương mại, sau đó lại bị Cục Công an vô cớ giam giữ đã quyết định kiện ra tòa, yêu cầu Cục Công an thị xã giải thích rõ ràng, vì sao phải giam giữ họ. Tô Mộc bị đánh đến nội tạng xuất huyết, bây giờ vẫn còn nằm dưỡng thương ở bệnh viện.
Những lời này vừa thốt ra, những Ủy viên thường vụ đang muốn lên tiếng khác, vội ngậm chặt miệng lại.
Thật hồ đồ!
Sao có thể quên béng chuyện này!
Tô Mộc là con Tào Chấn Khởi!
Con Quách Lệ Hồng đánh Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng cho Hạ Hàn bắt Tôn Hoành, Thái Tuyết Phong trong nháy mắt đã thả Tôn Hoành nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Trong đầu Bí thư Tào có mùi vị gì?
Tôn Hoành là cháu trai của Quách Lệ Ngọc, Bí thư Tào không tiện trực tiếp lên tiếng, nhưng không có nghĩa là Bí thư Tào có thể dễ dàng bỏ qua cho Tôn Hoành.
Lão Thái này không phải đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, mà là đắc tội với Tào Chấn Khởi!
Lưu Vĩ Hồng lúc này nhảy ra, nắm chặt Thái Tuyết Phong không buông, không vì điều gì khác, mà là muốn ra mặt giúp Tào Chấn Khởi. Chủ tịch nhóc con tuổi còn trẻ, nhưng được cái rất rõ ràng. Tát một cái, quăng Thái Tuyết Phong xuống, chẳng những lập uy cho chính mình, mà còn nhân tiện nịnh bợ Tào Chấn Khởi, tâm kế này quá khó lường!
Nực cười cho mọi người đã lăn lộn trong quan trường mấy mươi năm, trong thời điểm mấu chốt lại trở nên hồ đồ.
Sắc mặt Thái Tuyết Phong cũng lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Gã cũng như bọn tay chân đều quên mất, có lẽ ở thời điểm khác, Quách Lệ Ngọc có thể đại diện cho Tào Chấn Khởi, duy chỉ có chuyện này, Quách Lệ Ngọc đối lập với Tào Chấn Khởi. Gã chỉ lo nịnh bợ Quách Lệ Ngọc, lại bỏ Bí thư Tào qua một bên.
Nói không chừng, Lưu Vĩ Hồng hôm nay đột nhiên phát tác, có thể là do làm theo chỉ thị của Tào Chấn Khởi.
Có lẽ Lưu Vĩ Hồng cũng không thật sự là tâm phúc của Tào Chấn Khởi, nhưng chuyện này Lưu Vĩ Hồng lại là người thích hợp nhất. Khu Thương mại là dự án lớn do Lưu Vĩ Hồng dâng lên, về công hay tư, Lưu Vĩ Hồng đều có lý do để đối phó với Thái Tuyết Phong.
Lưu Vĩ Hồng không sợ sẽ đắc tội với Quách Lệ Hồng.
Bọn họ vốn không là “một” nữa.
Đám người Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long đều là tâm phúc của Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi không muốn họ có tranh chấp gì với Quách Lệ Hồng. Việc đắc tội với người khác này, Lưu Vĩ Hồng đi làm là thỏa đáng nhất.
Mọi người đều được thứ mình cần.
Hiểu ra điểm này, trong lòng Thái Tuyết Phong không khỏi than thầm một tiếng.
Thái Tuyết Phong có thể hiểu, những người khác cũng có thể hiểu như vậy.
Quả nhiên, sau đó giọng điệu của Tống Hiểu Vệ liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị nói:
- Đây quả là vấn đề rất nghiêm trọng. Cục Công an thị xã tự giam giữ quần chúng vô tội, rất không phải. Đồng chí Thái Tuyết Phong, chuyện này phải kiểm điểm. Ý kiến của Chủ tịch Lưu rất đáng coi trọng. Đồng chí Thái Tuyết Phong kiêm nhiệm chức Cục trưởng Công an thị xã, công viện thật sự rất bận rộn, tôi cho rằng, bãi chức kiêm nhiệm này cũng tốt. Ủy nhiệm chuyên trách Cục trưởng Công an có thể chia sẻ trọng trách với đồng chí Thái Tuyết Phong. Chủ nhiệm Thái nên chú ý nhiều đến việc triển khai toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật. Các đồng chí có ý kiến gì không?
Lưu Khánh Long nói:
- Tôi thấy có thể, tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Tống.
Dù sao quyết định này là của Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Lưu chỉ đề xuất, không có quyền quyết định, Lưu Khánh Long tất nhiên phải ủng hộ quyết định của Bí thư Tống chứ không ủng hộ quyết định của Chủ tịch Lưu.
- Cổ, ý kiến của anh thế nào?
Tống Hiểu Vệ nhìn Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị xã Cổ Kiến Hiên, âm thanh hòa nhã hỏi.
Từ lúc Lưu Vĩ Hồng đập bàn, đại đa số cán bộ tham dự hội nghị đều trở nên rất khẩn trương, duy có Cổ Kiến Hiên không sợ hãi chút nào, thỉnh thoảng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nheo mắt suy nghĩ, dường như đang xem tuồng. Mặc kệ các người đấu đá nhau, không quan hệ gì với tôi hết.
Thái độ này đương nhiên Tống Hiểu Vệ đã dự kiến trước, lập tức nhìn qua Chu Bằng Cử.
Trong lòng Chu Bằng Cử cũng rất bất đắc dĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, bình tĩnh nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Tống.
Chu Bằng Cử đã tỏ thái độ thì chương trình nghị sự này chẳng khác nào đã được thông qua. Năm vị Chánh, phó Bí thư đều sẽ tỏ rõ thái độ thôi. Sau đó, ngoại trừ Thái Tuyết Phong và Quách Lệ Hồng, tất cả Ủy viên thường vụ đều tỏ thái độ ủng hộ ý kiến của Bí thư Tống.
Sắc mặt Thái Tuyết Phong xanh mét!
Trên mặt Quách Lệ Hồng lại có vẻ ửng đỏ khác thường.
- Được, nếu mọi người đã thông qua ý kiến, vậy cứ quyết định như vậy.
Tống Hiểu Vệ nói, trong giọng nói phảng phất một chút bất đắc dĩ.
Chu Bằng Cử còn bỗng nhiên nói thêm:
- Bí thư Tống, nếu Chủ nhiệm Thái công tác ở Ủy ban chính trị Pháp Luật, thì công tác hàng ngày của Cục Công an cũng có thể chỉ định một đồng chí phụ trách lâm thời, bằng không sẽ lộn xộn.
Không đợi Tống Hiểu Vệ trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã lên tiếng:
- Chuyện này tôi đề nghị mở một cuộc họp riêng, không thể quá nhanh, nên thận trọng suy xét.
- Được rồi, cứ theo ý kiến của Chủ tịch Lưu mà làm.
Kết quả sự việc diễn ra thế này không ai lường trước được. Lưu Vĩ Hồng sử dụng phương thức mà tất cả mọi người đều cho là không có khả năng, tập kích trực diện, cứng rắn đoạt lấy chức vụ Cục trưởng Công an của Thái Tuyết Phong. Ánh mắt chính xác, thủ đoạn linh hoạt, sắc bén, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
Đương nhiên, lúc chính thức ban hành quyết định, miễn chức biến thành đồng chí Thái Tuyết Phong chủ động yêu cầu từ chức kiêm nhiệm Cục trưởng Công an thị xã, chuyên trách chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Dù thế nào Thái Tuyết Phong cũng là Thường vụ Thị ủy, cũng phải giữ thể diện cho gã.
Mọi người cũng đã rõ, Thái Tuyết Phong chỉ có khả năng rất nhỏ tiếp tục làm Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật này. Người cầm đầu một cơ quan lớn mất đi uy tín, thì không thể lãnh đạo nhân viên.
Sau đó không lâu, Thái Tuyết Phong đã chính thức đưa đơn lên Địa ủy xin đổi đi nơi khác.
Còn công việc hàng ngày của Cục Công an thị xã, dưới sự đề xuất của Lưu Vĩ Hồng, tạm thời do phó Cục trưởng Hạ Hàn chủ trì.