Trong tất cả các cán bộ nghênh đón Thiệu Lệnh Hồng hôm nay, có lẽ chỉ có Bành Tông Minh là thấy bực bội nhất. Tuy ông ta vẫn còn ở lại Cửu An, vẫn làm trong bộ máy Thành ủy, còn phải đảm nhiệm chức vụ nặng nề là Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự, nhưng hiển nhiên là uy vọng của ông ta đang rơi rụng dần, tất nhiên là uy vọng này chỉ là trong cảm nhận của các cán bộ trong quan trường, không phải uy vọng đối với quần chúng Cửu An.
Đấy lại là chuyện khác.
Trong cảm nhận của các cán bộ, uy vọng của lãnh đạo phải xét xem vị lãnh đạo ấy có đủ lợi hại không, có thực quyền trong tay hay không, quyền mưu thủ đoạn, có bản lĩnh “đẳng cấp” sửa trị người khác hay không. Trước đó, không nghi ngờ gì, Bành Tông Minh có đủ tư cách làm một lãnh đạo lợi hại, là thân tín của Tân Minh Lượng, nhiều năm quản lý cơ quan công an, thét ra lửa ở cơ quan chính trị pháp luật trong toàn thành phố. Còn hình ảnh của Bành Tông Minh trong lòng dân chúng thì không khác gì đống phân chó, gọi ông ta là Cục trưởng Cục Lương thực thì Cục trưởng Cục Lương thực thật sự nhất định phải chịu rất nhiều ủy khuất.
Bành Tông Minh cũng biết, con đường làm quan của chính mình, thậm chí là đường sống của mình đang tới thời điểm mấu chốt, sau này ra sao còn phải xem chính mình có thể có được sự giúp đỡ tiếp theo không.
Nghe Kế Trường Kiệt nói rõ tình hình trong điện thoại, cả người Bành Tông Minh mồ hôi lạnh chảy thành dòng, không nói thêm tiếng nào, liền xuống xe chạy vù đi. Bành Tông Minh năm mươi mấy tuổi, cơ thể trước kia còn khỏe, mấy năm nay chức vụ cao, hưởng thụ tốt nên cũng không chú ý đến rèn luyện, chạy một hơi đến trước mặt Tân Minh Lượng, đã thở hồng hộc, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Tân Minh Lượng trừng mắt nhìn ông ta, nổi giận đùng đùng, chỉ vào đội ngũ đưa tang đang chầm chậm bước tới, nói:
- Anh đi ngăn chúng lại, nếu không ngăn được, anh tự biết hậu quả là gì đấy!
- Dạ, Bí thư Tân.
Bành Tông Minh lau một trận mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
- Nhanh đi!
Tân Minh Lượng gần như nếu không kiềm chế thì đá vào mông ông ta một cước. Bành Tông Minh này, mấy năm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, càng ngày càng khốn khiếp, nếu không phải nể mặt ngày xưa, Tân Minh Lượng muốn ông ta được xuôi chèo mát mái, chứ ông ta không đáng cho Tân Minh Lượng đi xin xỏ trước mặt Thiệu Lệnh Hồng.
“Ách…”
Bành Tông Minh thở phì phò, lại chạy tới đoàn xe đưa tang.
Kế Trường Kiệt và hai gã cảnh sát theo thói quen liền theo sát, chạy theo sau được vài bước, lại không hẹn mà cùng dừng bước chân. Hiện giờ Bành Tông Minh đã không còn là Cục trưởng Công an thành phố Cửu An, từ hôm nay trở đi, Cục trưởng Công an thành phố Cửu An là họ Lưu!
Xe Bí thư Lưu dừng cách đó không xa, có lẽ người trẻ tuổi cao lớn có ánh mắt lạnh băng ấy đang nhìn về phía họ, huống chi Bí thư Tân cũng ở đây, vẫn là bảo vệ Bí thư Tân quan trọng hơn. Kế Trường Kiệt tức thì dắt hai cảnh sát quay lại bên người Tân Minh Lượng, tay cầm súng như trước, bày ra dáng vẻ đề cao ảnh giác.
Toàn bộ cán bộ Cửu An đều biết rằng, Bí thư Tân rất thích cảm giác như mặt trăng được các vì sao vây quanh này.
Bành Tông Minh đón xe tang chạy qua, vừa chạy vừa múa may hai tay, rống to đến khan cả giọng:
- Dừng lại, dừng lại, lũ khốn khiếp các người…
Nếu hiện giờ trong tay Bành Bí thư có bao thuốc nổ, không chừng ông ta sẽ không do dự mà nhét cả bao xuống chiếc xe tang kia, khiến bọn họ tan tành thành tro bụi, trọn đời không được siêu sinh.
Người lái xe tang hơi hoảng sợ, theo quán tính đạp phanh lại.
- Khốn khiếp, ai kêu cậu dừng xe? Trễ giờ tốt làm sao? Chạy qua đi, xem ông ta có dám ngăn lại không?
Người đầu trọc ngồi cạnh người lái xe có vẻ lưu manh rống lên tức giận, đằng đằng sát khí.
- Tam ca, không được đâu, đó là Cục trưởng Bành!
- Cục trưởng Bành cái gì?
Tam ca vẫn còn rống lên.
- Cục trưởng Bành đó, cục Công an, cha của anh An!
Người lái xe nói lớn.
- Gì?
Lan ca lập tức giật nảy người, mồ hôi lạnh đã chảy xuống tận lưng.
Bên này còn chưa sẵn sàng, trong đoàn xe phía sau đã có mấy người trẻ tuổi quần áo chỉnh tề nhanh chóng chạy đến, trong tay lăm lăm dao, gậy sắt và hung khí, nhìn qua liền biết là một đám lưu manh có số má, la hét ỏm tỏi.
- Sao lại dừng xe?
- Thằng nào ăn gan hùm dám chặn xe chúng ta?
- Chém chết nó đi!
Hiện trường náo loạn.
- Lũ khốn khiếp tụi bây, cút cha chúng mày đi cho tao!
Bành Tông Minh bị chọc giận đến muốn hộc máu.
Tam ca đầu trọc vội vội vàng vàng nhảy từ trên xe tang xuống, hùng hổ ngăn cảm đám người đến sau, nói nhỏ:
- Đừng làm loạn, đừng làm loạn nữa, đấy là Cục trưởng Bành, bố của An ca!
- Hả!
Mấy tên lưu manh bị dọa đến mức choáng váng, không biết phải làm sao.
- Cút! Lập tức quay đầu! Lập tức quay trở về đi!
Bành Tông Minh dùng hết sức bình sinh, rống to với đám lưu manh.
- Đi mau đi mau, quay đầu quay đầu…
Tên Tam ca đầu trọc cũng sợ hãi, liên tiếp thúc giục. Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Cục trưởng Bành phẫn nộ như thế cũng không dám giỡn chơi, nếu An ca truy cứu, mẹ thằng nào cũng không chịu nổi.
Còn chuyện có an táng Ngũ ca trễ giờ tốt hay không thì lúc này còn ai quan tâm nữa.
Lập tức một đám lưu manh luống cuống tay chân, kêu um sùm, quay đầu xe ngay trên đường quốc lộ trở về. Trong lúc bối rối, hai chiếc xe con lại đụng nhau cũng không ai để ý tới, chỉ cần xe còn chạy được thì không dám dừng lại mà chạy trối chết.
Thấy tình thế như vậy, Tân Minh Lượng khẽ hạ giọng, vung tay lên, nói:
- Đi!
Mấy người Kế Trường Kiệt liền quay về xe cảnh sát của mình, hụ còi cảnh sát, vang vang băng qua ngã tư đường. Kế Trường Kiệt cầm bộ đàm trong xe gọi chi đội cảnh sát đồng sự, bảo bọn họ lập tức lên đường làm nhiệm vụ, ngăn chặn tất cả các xe khả nghi ven đường, bảo đảm đoàn xe lãnh đạo đi qua suôn sẻ.
Cũng không thể để chuyện xấu xảy ra lần nữa!
Tân Minh Lượng vẫn lên xe số 3 của Tỉnh ủy, vừa lên xe, sắc mặt đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vẻ mặt lạ tươi cười.
- Xảy ra chuyện gì?
Thiệu Lệnh Hồng đã thấy tất cả từ đầu đến cuối, mặt sa sầm, hỏi lạnh như băng.
- Rất xin lỗi, lãnh đạo, thật không đúng lúc, có một đoàn xe đưa tang trùng hợp lại phải qua nơi này, đã xảy ra một chút ách tắc giao thông.
Tân Minh Lượng cười cầu tài, vội vã giải thích không ngừng, trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Sớm biết như vậy thì đã dọn dẹp đường xá sạch sẽ, không phải xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Do chính mình sơ sót!
Quả nhiên là không khéo!
Thiệu Lệnh Hồng cười lạnh một tiếng, nói:
- Minh Lượng, đến giờ anh cũng không thành thật nói cho tôi biết? Những người đó quần áo lố lăng, tay cầm hung khí, dáng vẻ kiêu căng, chắc không phải người bình thường chứ?
- Đó là…lãnh đạo…
Chuyện xảy ra đột ngột, Tân Minh Lượng thực tại cũng không biết trả lời Thiệu Lệnh Hồng thế nào.
- Hừ!
Thiệu Lệnh Hồng “hừ” một tiếng thật nặng nề như một tiếng sấm rền, nổ vang trên đầu Tân Minh Lượng, khiến y hơi choáng váng. Theo sự hiểu biết nhiều năm của Tân Minh Lượng về Thiệu Lệnh Hồng, y biết lần này lãnh đạo cũ đang vô cùng tức giận. Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi cán bộ trong thể chế, cho dù anh ta uy phong khí phách cỡ nào, nhất ngôn cửu đỉnh như thế nào, trong quan trường phải có gốc rễ. Nếu không có cái gốc này, tất cả đều biến thành hư ảo.
Gốc rễ của Tân Minh Lượng chính là Thiệu Lệnh Hồng.
Trước nay Tân Minh Lượng chưa bao giờ làm Bí thư Địa ủy Cửu An, cũng chưa từng làm Bí thư Thành ủy thành phố Cửu An, nhưng trên thực tế lại là lãnh đạo tối cao của thị xã Cửu An, điều này không dựa vào bản lĩnh của y cao thế nào, mà chủ yếu là vì y chiếm được lòng tin và sự ủng hộ của Thiệu Lệnh Hồng. Không có được sự ủng hộ của Thiệu Lệnh Hồng, hai cấp dưới cũ của Tân Minh Lượng là Vương Thì Hằng và Lục Mặc cũng không thể trở thành Bí thư Thành ủy Cửu An và Chủ tịch thành phố Cửu An, uy tín của Tân Minh Lượng ở Cửu An sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Hiện giờ Thiệu Lệnh Hồng tức giận cũng đồng nghĩa với việc Tân Minh Lượng có thể mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của Thiệu Lệnh Hồng. Một khi các cán bộ ở Cửu An có cảm giác này thì đây quả là đòn trí mạng đối với địa vị của Tân Minh Lượng.
- Lãnh đạo, tôi nhận khuyết điểm, tôi nhận khuyết điểm. Những người này quả thật là du côn đầu đường xó chợ, người chết kia cũng là lưu manh, cho nên…
Tân Minh Lượng lập tức quyết định nói thật với Thiệu Lệnh Hồng. Muốn Thiệu Lệnh Hồng tiếp tục tín nhiệm y, biện pháp duy nhất là khiến Thiệu Lệnh Hồng thấy y luôn thành khẩn, cảm giác được y vẫn là Tân Minh Lượng trung thành và tận tâm với lãnh đạo cũ như trước.
- Cho nên bọn chúng liền “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”?
Thiệu Lệnh Hồng lại “hừ” một tiếng.
Trình độ văn hóa của Tân Minh Lượng chỉ mới ở mức trung học cơ sở, còn Thiệu Lệnh Hồng đã lên Đại học. Những năm 50, sinh viên đại học là phần tử trí thức chân chính, cho nên nhiều người không thể hiểu nổi, vì sao một kẻ quê mùa chính tông như Tân Minh Lượng lại có thể được một phần tử trí thức như Thiệu Lệnh Hồng sủng ái. Hai người này rõ ràng là loại người khác biệt. Nhưng tình hình như thế, cổ kim đông tây cũng không hiếm thấy. Trong những vị tướng quân khai quốc, có nhiều vị thô kệch lại được lãnh tụ yêu quý.
Có lẽ Thiệu Lệnh Hồng thật sự coi trọng Tân Minh Lượng thô lậu kia? Cảm thấy người như thế sẽ có tâm tư đơn thuần, không làm ra âm mưu quỷ kế gì, hẳn là người đáng tin.
- Dạ, dạ, lãnh đạo, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Tân Minh Lượng lại nói liên thanh, thật ra chưa hẳn y biết một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ có ý nghĩa gì, chỉ là đã quen thói phụ hoạ Thiệu Lệnh Hồng.
- Anh đó…
Thiệu Lệnh Hồng lắc đầu, cũng không la rầy tiếp.
Tóm lại, Tân Minh Lượng cũng đã là người hơn năm mươi tuổi, lại quyền cao chức trọng, trước mặt người khác, Thiệu Lệnh Hồng cũng phải chừa cho y chút thể diện.
Thấy sắc mặt Thiệu Lệnh Hồng dần dần ôn hòa, Tân Minh Lượng cũng dần yên lòng, âm thầm đưa tay lau mồ hôi trán, lại khẽ giật mình, mồ hôi dính trong đồ lót rất khó chịu.
Sau đó không còn gặp tình huống bất ngờ gì nữa, đoàn xe thông suốt chạy thẳng đến nhà khách Sở Thiên khu Hỏa Cự thành phố Cửu An. Nhà khác Sở Thiên cũng là nhà khách chính phủ thành phố Cửu An. Các lãnh đạo chủ chốt đến đây hơn phân nửa đã ngủ lại đây, thỉnh thoảng cũng có ngủ ở khách sạn Ngân Yến.
Lúc đến nhà khách Sở Thiên đã hơn mười hai giờ. Lãnh đạo thành phố Cửu An đã mở tiệc chiêu đãi cơm trưa cho Thiệu Lệnh Hồng ở nhà khách Sở Thiên. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, hai giờ rưỡi chiều mời dự một cuộc họp quy mô nhỏ ở phòng họp nhà khách Sở Thiên, tuyên đọc văn kiện bổ nhiệm của Tỉnh ủy, hoan nghênh Lưu Vĩ Hồng chính thức nhậm chức.