Đi được hơn một trăm mét, tấp vào gốc một cây đại thụ ven đường, Lý Bảo Lương ngừng lại, thuận miệng nói:
- Phó cục trưởng Lưu, đứng chờ một lát đi, mấy người tiểu Tống đến ngay đấy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Chủ nhiệm Lý, tôi thấy nên đến công nghiệp Bắc Lộ phía trước tìm một quán nhỏ đỡ đi.
- Hả?
Lần này Lý Bảo Lương thật sự hốt hoảng kêu thành tiếng.
Không phải chứ lão Đại!
Thời tiết quái quỷ thế này, không ngờ anh lại muốn đến công nghiệp Bắc Lộ, ăn cơm trong mấy quán do công nhân viên chức thất nghiệp mở? Trước hết đừng nói đến điều kiện vệ sinh, cũng đừng nói đến khẩu vị, chỉ riêng tiết trời nóng nực thế này, ai mà chịu nổi?
- Chuyện này, Phó cục trưởng Lưu, tôi thấy quay về khách sạn thì tốt hơn, các đồng chí đều mệt cả rồi. Anh xem, cả người Trưởng phòng Trịnh đầy mồ hôi. Mấy cái quán nhỏ này không có máy điều hòa không khí, nhiều nhất chỉ có quạt thôi.
Lý Bảo Lương lần đầu dám nói ý kiến khác, nhưng vẫn đem Trịnh Hiểu Yến ra làm lá chắn. Thứ nhất Trịnh Hiểu Yến là phụ nữ, yêu kiều diễm lệ, như hoa trong thiên hạ, sao chịu nổi cực khổ như vậy? Phó cục trưởng Lưu anh dù không thông cảm cho cấp dưới cũng nên thông cảm cho cảm nhận của người đẹp chứ. Thứ hai là chức vụ Trịnh Hiểu Yến không cao, nhưng vẫn đường hoàng là con gái cưng của Bí thư Tỉnh ủy. Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, Phó cục trưởng Lưu cũng không thể gây sức ép như vậy lên thiên kim tiểu thư của Bí thư Trịnh chứ?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Chúng ta ăn một bữa cơm đã sợ nóng, người ta ở trong bếp nấu thức ăn, thì phải làm thế nào?
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng cũng không đợi Lý Bảo Lương nói gì nữa, rảo bước đi.
Lý Bảo Lương lại ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, thật sự rất muốn bỏ đi.
Đúng là quá hống hách mà!
Lưu Vĩ Hồng anh là con cháu quý tộc, lại là quan to từ Quốc vụ viện phái xuống, đến Liêu Trung cũng vẫn là khách. Ngay cả quy tắc khách phải tùy chủ cũng không hiểu sao? Có cần cứ làm theo ý mình như thế, làm thể diện của Lý Bảo Lương tôi bay đi đâu mất thế không?
Rốt cuộc ai mới là người có chức vụ cao nhất nơi này?
Nhưng Lưu Vĩ Hồng vốn không ngừng lại hỏi ý anh ta, đã tự đi mất rồi.
Hơn nữa, Lý Bảo Lương là cán bộ cấp giám đốc sở, là nhân vật số một. Lưu Vĩ Hồng là cấp phó giám đốc sở, phó thường vụ, nhưng xem ra hiện nay, Lưu Vĩ Hồng đáng giá là nhân vật số một hơn ông ta. Nghĩ kỹ, thật ra cũng không có gì kỳ lạ. Trước khi Lý Bảo Lương đảm nhiệm chức chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, là phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, từ lúc bắt đầu công tác đã làm ở cơ quan đó, gần như chưa bao giờ được chủ quản một phương. Nói thẳng ra, Lý Bảo Lương quen làm người hầu hạ, không thể nghĩ cho ra vẻ nhân vật số một.
Lưu Vĩ Hồng thì khác, hai mươi hai tuổi đã đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, dù chỉ là cấp trưởng phòng, nhưng cũng đã là nhân vật số một. Sau đó lại làm Trưởng Ban Tổ chức cán bộ huyện ủy, Chủ tịch thị xã, Bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, không có chức vụ nào kém cỏi.
Loại tác phong “tôi quyết định” của nhân vật số một này đã sớm được nuôi dưỡng.
Lý Bảo Lương bất động, các đồng chí khác trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thấy được sắc mặt của Lý Bảo Lương lúc đỏ lúc trắng, Trịnh Hiểu Yến đi tới, thản nhiên cười nói:
- Chủ nhiệm Lý, thủ trưởng đã căn dặn, phải tự thể nghiệm một chút cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp. Phó cục trưởng Lưu cũng chỉ là chấp hành chỉ thị của thủ trưởng, chịu thiệt chút đi.
Thật ra phó Thủ tướng Hồng không căn dặn chuyện này, Trịnh Hiểu Yến chỉ nhờ vào chiêu bài thủ trưởng để hóa giải chút xấu hổ. Tích cách Lưu Vĩ Hồng vốn ngang ngược như vậy, anh cao hứng cũng được, mất hứng cũng được, hắn không để trong lòng đâu.
Người này rất tôn trọng lời dặn dò của lãnh tụ tối cao, điều tôn sùng duy nhất là thực lực.
Nhưng Trịnh Hiểu Yến là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng, là chánh văn phòng, lại là hồng nhan tri kỷ của Lưu Vĩ Hồng, cũng nên giải quyết tốt hậu quả cho hắn. Dù trong lòng Lưu Vĩ Hồng, Lý Bảo Lương không phải là nhân vật quan trọng gì, nhưng nếu không cần đắc tội thì không nên đắc tội với ông ta.
Trịnh Hiểu Yến đích thân dàn hòa, dù thế nào thì Lý Bảo Lương cũng phải nể mặt, hơn nữa, ông ta không dám thật sự bỏ đi. Lưu Vĩ Hồng chỉ cần vẽ vời thêm một chút trong báo cáo, phán cho chủ nhiệm Lý một câu “đáng để suy nghĩ lại” là xem như Lý Bảo Lương đã tạo được ấn tượng khó phai với phó Thủ tướng Hồng.
Cho dù Lưu Vĩ Hồng không “ôm hận trả thù” như thế, toàn bộ hành trình Lưu Vĩ Hồng điều tra nghiên cứu khảo sát, Cao Thụ Sơn cũng để ông ta bố trí chủ yếu, không thể không hoàn thành.
- Ha ha, Chủ nhiệm Trịnh khách sáo quá, tôi chịu thiệt gì chứ, quan trọng là đãi khách không chu toàn khiến tôi hổ thẹn thôi.
Lý Bảo Lương thuận tiện mượn cớ xuống thang, bật cười ha hả, bước nhanh theo.
Các nhân viên trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh đi theo, lúc này mới thở phào một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Thư ký của Lý Bảo Lương là một người thông minh, thấy thế bèn đi nhanh lên, vượt qua Lưu Vĩ Hồng, đi đến công nghiệp Bắc Lộ làm tiền trạm. Nếu lúc này không tránh khỏi phải dùng thức ăn Trung Quốc thì vị thư ký kia nhất định phải tìm một quán ăn thuận tiện, xem như tìm người chột trong đám mù vậy.
Vị thư ký thông minh rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng, quả nhiên tìm được một quán ăn khá giống nhà hàng, nhìn qua có thể miễn cưỡng coi là sạch sẽ, mà quan trọng hơn nữa là không ngờ trong quán ăn này lại có hai phòng riêng, có điều hòa không khí. Vị thư ký vô cùng mừng rỡ, báo cáo tình hình với Lý Bảo Lương. Lý Bảo Lương hơi gật gù, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lần này Lưu Vĩ Hồng cũng không kiên quyết đi tìm quán ăn không có máy điều hòa. Dù thế nào hắn cũng phải nghĩ đến cảm thụ của Trịnh Hiểu Yến. Vất vả cả buổi sáng, không thể để cho Trịnh đại tiểu thư ăn trưa không ngon, phải đói bụng.
Trịnh Hiểu Yến vô cùng chú ý đến chất lượng cuộc sống, cũng vì quyết tâm đi theo Lưu Vĩ Hồng nên mới chịu nhiều vất vả như vậy. Giờ này năm ngoái, chắc chắn Trịnh đại tiểu thư đang nằm trong phòng mở máy điều hòa, kê cao gối mà ngủ, sung sướng hưởng thụ giấc ngủ trưa tùy thích.
Tuy nhà hàng này có điều kiện tương đối khá trong ở đường công nghiệp Bắc Lộ nhưng buôn bán cũng không khá lắm, rất vắng vẻ. Dù sao, ở gần đây, phần lớn là công nhân có nguy cơ thất nghiệp cao, cơm no cáo ấm còn khó lo nổi, có thể có được mấy người đến một quán sang ăn?
Nhìn thấy một lúc mười mấy người ngực ưỡn bụng to ra dáng ông chủ lớn đi vào, ông chủ quán ăn rất mừng rỡ, hai mắt cười đến híp cả lại, liên tục cúi đầu khom lưng, mời khách vào, không ngừng mở máy điều hoa không khí trong phòng riêng.
Một hàng mười mấy người chia làm hai bàn ngồi xuống.
Lý Bảo Lương hoàn toàn xua tan sự tức giận trong lòng, tươi cười mời Phó cục trưởng Lưu và Trưởng phòng Trịnh gọi món ăn.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi vốn không quen thuộc phong thổ và thức ăn của các vị, anh cứ gọi món đi. Cơm công tác mà, ăn no là được.
- Được, được…
Lý Bảo Lương cũng không khách sáo, lập tức căn dặn ông chủ lấy cho bọn họ thức ăn ngon nhất, mắc nhất. Đã biết trước trong cái quán ăn nhỏ bé này, có món nào ngon đâu chứ? Bèn gọi bọn họ đưa thực đơn lên, cũng chỉ có vài món đáng giá. Chỉ sợ cả hai bàn rượu và toàn bộ thức ăn ở đây cũng không hơn giá một món ăn trong khách sạn Xuân Thành.
- Cô tiểu thư xinh đẹp này, có đánh giày không…
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói rụt rè không còn trẻ nữa.
Mọi người ngạc nhiên nhìn lạ, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, cầm dụng cụ đánh giày, hơi cúi người, nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến, trong mắt lộ vẻ mong chờ. Người phụ nữ trung niên này mặc bộ quần áo hoa rẻ tiền, diện mạo cũng rất đoan trang, nhưng trên mặt đầy vẻ phong sương và khắc khổ.
Trịnh Hiểu Yến vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy trên đôi giày da trắng của mình có dính nhiều tro bụi. Vừa nãy đi tới đi lui trong kho và phân xưởng để lâu không dùng của nhà máy cơ khí, tro bụi rất nhiều.
- Được, vậy lau chút đi.
- A…
Người phụ nữ trung niên hớn hở vội mang chiếc kệ và cái ghế nhỏ, ngồi xuống trước mặt Trịnh Hiểu Yến, mang dụng cụ đánh giày ra.
- Này này, chị Thục Mai, sao chị lại vào trong này đánh giày chứ? Vậy không được đâu.
Bên này còn chưa bắt đầu, ông chủ đã vội vã bước tới, phản đối, vẻ mặt hơi không hài lòng. Tất nhiên là sợ người phụ nữ trung niên này quấy rầy khách, phá hỏng việc kinh doanh của ông ta.
Người phụ nữ trung niên ngừng tay, không biết làm sao, hơi bối rối, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, các ông chủ, cô ấy không biết quy củ, xin các vị lượng thứ. Chao ôi, cũng vì nhà máy đóng cửa, mọi người không còn đất sống…
Ông chủ nhà hàng vội vàng liên tục xin lỗi khách, còn buộc miệng giải thích một câu.
Trịnh Hiểu Yến khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, là tôi để chị ấy đánh giày đó.
- À, à, nếu đúng là cô bảo chị ấy lau thì đương nhiên không thành vấn đề.
Ông chủ nhà hàng lại liên thuyên nói.
Trịnh Hiểu Yến nhìn phòng đầy người, bèn nói:
- Chị này, chúng ta qua phòng riêng bên kia không có ai để đánh đi.
Tất nhiên là vì thông cảm cho công nhân thất nghiệp, muốn dùng hết sức giữ lại lòng tự trọng của chị ấy, Trịnh Hiểu Yến hành vi ngay ngắn, tính cách đường hoàng, đầy tinh thần trượng nghĩa và lòng thông cảm.
Trịnh Hiểu Yến lập tức đứng dậy, cùng người phụ nữ trung niên đi sang phòng bên cạnh. Ông chủ nhà hàng lại vội mở máy điều hòa không khí cho các cô. Những người này đều là ông chủ lớn, một lúc đã gọi tất cả các món đắt nhất trong quán của họ, đương nhiên phải ân cần chu đáo.
- Chị này, chị là công nhân của nhà máy cơ khí hạng nặng thứ hai sao?
Trịnh Hiểu Yến vừa để người phụ nữ ấy đánh giày, vừa thuận miệng hỏi.
- Dạ đúng, trước kia tôi làm thủ kho phân xưởng thứ ba.
Người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn vừa làm vừa trả lời Trịnh Hiểu Yến.
- Một nhà máy lớn như vậy, sao lại đột ngột đóng cửa như vậy?
Trịnh Hiểu Yến vẫn hỏi tiếp.
- Ôi chao, còn không phải do các lãnh đạo trong nhà máy muốn bán nhà xưởng cho tư nhân sao? Nhà máy vốn rất phát đạt, một hai gây sức ép cho suy sụp, tất cả mọi người đều thất nghiệp, còn bọn họ thì được đi làm quan to…
Người phụ nữ trung niên hơi tức giận, bất bình nói.
Tình hình như thế phổ biến trong cả nước. Nhà máy cơ giới Sở Giang của thành phố Cửu An không phải như thế sao? Xem ra thủ pháp của mọi người đều không kém nhau là mấy.
- Vậy sao? Vậy nhà máy đó định bán cho ai vậy?
- Đương nhiên là Hàn thất gia. Ngoại trừ Hàn thất gia, ở An Bắc chúng ta không có ông chủ lớn thứ hai nào có năng lực như vậy.
- Chị Thục Mai, lo việc lau giày của chị cho tốt đi, có những việc chị tốt nhất là đừng có nói lung tung.
Vừa lúc ông chủ nhà hàng nghe được, liền đứng bên kia lớn tiếng nhắc nhở một câu, trong giọng nói dường như rất hoảng sợ. Có lẽ nghĩ là họa sẽ tới thân.
Quả nhiên Hàn thất gia uy danh hiển hách.