Lúc Tiêu Du Tình kéo tay Lưu Vĩ Hồng vào chỗ Trưởng công an khu, Hạ Hàn cũng bị lung lay một chút.
Quá xinh đẹp!
Cô gái này quá xinh đẹp, với vẻ mặt “bất cần đời”, và bộ đồng phục học sinh “La Lợi”, khiến cho Hạ Hàn suýt nữa thì không kìm được.
- Anh Hai…!
Cũng may Hạ Hàn chưa có thất lễ, còn nhớ mà gọi anh Hai
- Hạ Hàn, giới thiệu một chút, đây là em họ tôi, tên là Tiêu Du Tình, vừa ở Bắc Kinh đến. Tình Nhi, đây là Hạ Hàn, trưởng đồn công an khi Giáp Sơn, là bạn thân của anh. Cha của cậu ấy là phó tham mưu trưởng quân khu cảnh vệ thủ đô, là chiến hữu với bố anh.
Tiêu Du Tình liền cười nói:
- Có phải lãnh đạo “chăm sóc” đặc biệt khu Giáp Sơn của các anh không? Sao toàn cử những “quan búp bê” đến đây như vậy?
Hạ Hàn đang chuẩn bị bắt tay Tiêu Du Tình chút nữa thì té ngửa. Vừa coi cô ấy là búp bê xong, giờ lại nói “giọng người lớn” rồi.
Quan búp bê!
Người khác nói như vậy thì không sao, nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà nói vậy chứ?
- Tình Nhi, không được như vậy. Đồn trưởng Hạ là người rắn rỏi, đã bắt không biết bao nhiêu tên lưu manh rồi. Ở tuyến công an khu Hạo Dương cũng có tên tuổi lớn đấy.
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói.
Hạ Hàn thực muốn té xỉu
Anh hai nói như vậy cũng như là đang chọc gã. Xem ra ở trước mặt mỹ nữ, tình bạn không thể nào đáng tin được.
- Wa, hâm mộ quá. Em hâm hộ nhất là người rắn rỏi.
Tiêu Du Tình ngạc nhiên thán phục không ngừng.
Đây là sự thực, có vẻ cô bé bị “con người rắn rỏi” mà anh Hai nói mê hoặc rồi.
- Cái đó, Tiểu Tiêu à, em đừng có nghe anh ấy nói lung tung, anh ấy chỉ biết nói đểu anh thôi.
Hạ Hàn gãi đầu, ngượng ngùng cười nói.
- Được rồi, được rồi, đi thôi. Cùng đi ăn trưa nhé, hôm nay anh mời. Đúng rồi, Tiểu Trương chỗ đồn các cậu đâu, cái cô quản lý hộ tịch ấy, cùng gọi đi luôn. Làm quen một chút, để Tình Nhi có bạn trong mấy ngày này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Đồn công an có mấy người tên Tiểu Trương, nhưng cô Trương quản lý hộ tịch thì chỉ có một. Năm nay mới gần hai mươi tuổi, là cháu gái của Phó bí thư Trương ở khu. Sau khi tốt nghiệp trung học thì đến đồn công an làm công tạm thời. Dáng vẻ trông rất đoan chính, miệng cũng khéo ăn khéo nói, tay chân nhanh nhẹn, tính cách vui vẻ. Mấy ngày này, gần như không có thời gian ‘bầu bạn’ với Tiêu Du Tình, cho nên phải “gánh trách nhiệm” trước.
Có vẻ như chỉ có Tiểu Trương là người thích hợp nhất, tuổi tác tương đương, hẳn là dễ làm thân được với Tiêu Du Tình.
- Vâng!
Hạ Hàn lập tức vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, dường như đứng trước mặt Tiêu Du Tình, nên cũng cảm nhận được áp lực vô hình nào đó.
Tiêu Du Tình cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Này, em đáng sợ lắm à?
Lưu Vĩ Hồng liền cười, lắc lắc đầu.
Đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp có cảm giác “sợ hãi”, mà không chỉ có một người trải qua chuyện này. Phản ứng của Hạ Hàn cũng rất bình thường. Không phải ai ai cũng “yêu nghiệt’ giống như anh Hai. Cho dù là anh Hai, cũng thường bị Tiêu Du Tình làm cho đau đầu.
Quả nhiên giống như những gì mà Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ, Tiêu Du Tình và Tiểu Trương rất thân thiết với nhau. Vừa ngồi xuống bàn, hai cô gái đã thì thầm to nhỏ với nhau rồi, dường như quên mất là Bí thư Lưu và đồn trưởng Hạ cũng đang ngồi bên cạnh.
Cũng tốt. Phải “ứng phó” với Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy rất đau đầu.
Cơm nước xong, Lưu Vĩ Hồng nói với Hạ Hàn:
- Hạ Hàn, cậu đi tìm Tiểu mã lấy xe đi. Anh muốn lên phố huyện một chút, cậu cũng đi cùng luôn nhé.
Hạ Hàn cũng chẳng thèm hỏi cái gì nữa, liền đồng ý một tiếng rồi chạy ra ngoài.
- Em cũng muốn đi.
Tiêu Du Tình nói.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Bọn anh phải đi giải quyết việc, em cứ ở lại khi đi, tối là anh về thôi, đến lúc đó sẽ nói chuyện với em.
- Không sao. Anh cứ đi giải quyết công chuyện. Còn em và chị Trương đi dạo phố, có được không chị Trương?
Tiêu Du Tình nói với Tiểu Trương rất ngọt.
Tiểu Trương có chút do dự nói:
- Buổi chiều chị còn phải làm việc…
Tiêu Du Tình liền nói:
- Cái đó liên quan gì chứ, không phải là Đồn trưởng Hạ cũng đi rồi đó sao? Chị cứ coi như là đi việc cùng anh ấy là được rồi.
Tiểu Trương nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nói thật, cô cũng rất muốn đi dạo phố, hơn nữa lại vô cùng thích Tiêu Du Tình, cảm thấy cô bé đến từ Bắc kinh này rất dễ thương.
Lưu Vĩ Hồng không hề do dự, vuốt cằm nói:
- Thôi được, thì cùng đi.
- Yeah.
Tiêu Du Tình giơ cao hai tay hoan hô.
- Hai em cứ đứng đây đã, anh đi một chút sẽ quay lại.
Lưu Vĩ Hồng dặn một câu, liền xoay người đi ra, tìm Hạ Hàn, nói qua với gã một chút.
- Cái gì? Khốn kiếp, hắn cũng to gan nhỉ?
Hạ Hàn vừa nghe, liền đứng dựng lên, nổi giận đùng đùng mắng. Đối với Hạ Hàn, Mễ Khắc Lương chẳng là gì hết. Ở cái địa khu Hạo Dương này, gã chưa sợ ai cả.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Không cần kích động, cứ tính cho kỹ đã.
Hạ Hàn cả giận nói:
- Anh Hai, tính khí anh tốt quá đấy. Nếu mà là em, thì em đã đi tìm cái tên khốn kiếp kia cho hắn một trận rồi, xem hắn có còn ra thiêu thân nữa không.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi tự giễu, mỉm cười. Không ngờ Lưu Nhị Ca cũng được người ta “biểu dương” như vậy. Lưu Vĩ Hồng sau khi tái sinh và Lưu Vĩ Hồng ở kiếp trước khác nhau rất lớn. Ở kiếp trước Lưu Vĩ Hồng còn kích động hơn cả Hạ Hàn nhiều, e rằng đã đi tìm Mễ Khắc Lương tính sổ rồi. Đương nhiên rồi, kiếp trước chẳng ai nhằm vào hắn. Một tên côn đồ trong viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh, ai thèm để ý chứ?
- Việc này không được kích động, lần trước tôi đã dặn dò việc kia của cậu, phải nắm chắc mà xử lý.
- Yên tâm, cẩn thận rồi. Chỉ cần hắn để lại dấu vết, nhất định sẽ bị lộ ra thôi.
Hạ Hàn vỗ ngực nói.
- Vậy là tốt rồi, cậu theo tôi lên huyện, tùy cơ mà ứng biến, nhất định đừng có lỗ mãng. Cậu bây giờ, cũng không phải cảnh sát bình thường, phải chú ý sách lược, đừng để bị kích động mù quáng.
Đến Vĩ Hồng dặn dò một câu.
Hạ Hàn là bạn hữu, nhưng hay bị kích động, có khi xảy ra chuyện xấu.
- Được, anh nói như thế nào thì cứ thế ấy. Nhưng tôi nói trước, lần này tôi sẽ không tha cho hắn. Nếu anh xử lý được hắn thì là tốt nhất, nếu không tôi nhất định cho hắn không còn cái răng nào mà húp cháo đâu.
Hạ Hàn hung dữ nói.
Tuy nói Mễ Khắc Lương là đầu rắn, nhưng Hạ Hàn cũng chẳng sợ ông ta. Gã có bên “lực lượng vũ trang” ủng hộ. Nói đến đánh nhau, ai sợ ai chứ?
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bả vai Hạ Hàn, nói:
- Đi!
Hạ Hàn tự mình lái xe, đón Tiêu Du Tình và Tiểu Trương lên xe, nhấn ga một cái, chiếc xe jeep cứ thẳng theo hướng phố huyện mà tiến.
Đi đến chỗ cách thị trấn Giáp Sơn mười km, một chiếc xe jeep đi tới, cũng là loại xe jeep cũ kiểu quân dụng, còn che cả vải bạt nữa, tuy nhiên trông vẫn còn mới hơn chiếc xe jeep của khu Giáp Sơn một chút.
Tuyến tỉnh lộ tuy rằng tình hình giao thông không được tốt, nhưng đường cũng khá rộng, hai xe có thể lách nhau đi được.
- Ái! Bọn họ cùng đến đây rồi.
Chưa đến hai phút, Hạ Hàn có chút kỳ quái nói.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thoáng qua lớp kính, đúng là như thế, chiếc xe jeep kia không những đi đến không, mà còn bấm còi inh ỏi đòi vượt qua.
- Mẹ nó chứ, làm gì thế này?
Hạ Hàn mắng một câu, đột nhiên nhớ ra còn có hai cô nàng xinh đẹp đang ngồi trên xe, liền vội vàng “khép miệng” lại, có chút chột dạ liếc nhìn lên gương chiếu hậu. Cũng may, sắc mặt hai cô gái không biến đổi, mà chỉ tủm tỉm cười.
Tiêu Du Tình vốn thích mẫu đàn ông “hào phóng”, còn Tiểu Trương thì suốt ngày tiếp xúc với Hạ Hàn, nên đã sớm quen cái kiểu “tục tằn” của đồn trưởng Hạ rồi, nên giờ cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Xe chầm chậm lại, xe phía sau liền tăng tốc, phóng vượt qua. Ở trước mặt chặn ngay giữa đường.
Hạ Hàn không ngờ được chiêu này của bọn họ, cũng vội vàng nhấn phanh lại, Tiêu Du Tình không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị đập vào ghế phía sau, may mà Tiểu Trương nhanh tay giữ cô lại, bằng không trán đã sưng vù lên rồi.
- Mẹ kiếp.
Lại là một lời thô tục nữa phát ra, Hạ Hàn lập tức nhảy xuống xe, đứng ở giữa đường.
Từ trong chiếc xe jeep kia, bốn gã đàn ông bước ra. Tên đi đầu khoảng hơn ba chục tuổi, mặc quần màu trắng, túi áo bên trái có cắm một cái bút máy, dáng người gầy yếu, sắc mặt dữ tợn.
Ba tên khác cũng mặc áo trắng, chỉ có lái xe là mặc áo phông, trông cũng dữ tợn như nhau.
- Các anh đi kiểu gì đấy, muốn gây tai nạn chết người à?
Không đợi kia mấy người đến gần, Hạ Hàn liền nổi giận đùng đùng quát.
- Hạ Hàn.
Lưu Vĩ Hồng liền giữ lại, lập tức bước lên phía trước.
- Phó chủ nhiệm Hoàng, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng hồ hởi chào hỏi, kèm theo nụ cười.
Hoá ra tất cả mọi người đều quen nhau.
- Chào đồng chí Lưu Vĩ Hồng.
Phó chủ nhiệm Hoàng mặt mày vẫn sa sầm, nghiêm túc nói.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt cũng nghiêm túc lên.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, chúng tôi đang muốn đi khu Giáp Sơn, trên đường gặp nhau thế này, tốt rồi. Mời anh cùng đi với chúng tôi một chuyến đến Ủy ban Kỷ luật đi.
Phó chủ nhiệm Hoàng đến đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, lạnh lùng nói.
- Anh là ai?
Hạ Hàn thấy khó chịu, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Thế anh là ai?
Phó chủ nhiệm Hoàng liếc Hạ Hàn một cái, hơi khinh thường nói.
- Hạ Hàn, Đồn trưởng đồn công an Giáp Sơn.
- Hóa ra là đồn trưởng Hạ, xin chào.
Phó chủ nhiệm Hoàng liếc mắt một cái, miệng vừa nói xin chào xong, giọng điệu lại lạnh lùng, nói:
- Tôi là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Hoàng Hưng Quốc. Ủy ban Kỷ luật huyện có một vụ án, phải mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng đi phối hợp điều tra.
Bên này, Lưu Vĩ Hồng còn chưa kịp đến huyện, bên kia cũng đã phái người đến rồi, động tác cũng nhanh thật. Hơn nữa lại còn phái hẳn bốn người xuống, hiển nhiên là khi cần thiết sẽ áp dụng cưỡng chế.
Thái độ của Hoàng Hưng Quốc làm cho Hạ Hàn rất khó chịu, hừ một tiếng quát:
- Tôi không cần biết ông là ai. Chúng tôi bây giờ phải đến gặp bí thư Chu, nếu không liên can, xin mời tránh ra một bên, đừng có chắn đường như vậy.
Lời vừa nói ra, đám Hoàng Hưng Quốc sắc mặt ai nấy đều lập tức biến đổi, ánh mắt nhìn Hạ Hàn không chút thiện cảm.