- Băng Phượng, nghe nói em định đi Bắc Kinh học nữa phải không?
Trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị xa hoa của khách sạn Ngân Yến, Thẩm Vân Thiên mỉm cười hỏi
Cuộc liên hoan vừa rồi rất hào hứng, cơm no rượu say. Lưu Vĩ Hồng kiên quyết tự trả tiền, Thẩm Vân Thiên dĩ nhiên không đồng ý. Bí thư Lưu lần đầu tiên đến khách sạn Ngân Yến dùng cơm, giám đốc Thẩm sao có thể không làm chủ nhà được chứ.
Hai bên giằng co, cuối cùng Lưu Vĩ Hồng đưa tiền cho Phạm Băng Phượng, kêu cô trả tiền mới xem như xong được.
Thẩm Vân Thiên cũng không khăng khăng nữa.
Chuyện trả tiền như vậy, trước mặt mọi người, Lưu Vĩ Hồng kêu Phạm Băng Phượng làm, có thể thấy tính cách của Bí thư Lưu rất dũng mãnh, không thèm để ý đến người khác nghĩ thế nào. Nhưng như thế cũng bình thường thôi. Con của một gia đình quyền quý, có lai lịch lớn như Lưu Vĩ Hồng, những quy củ bình thường chắc không thể nào lọt được vào mắt hắn.
Cơm nước xong, mấy người Bí thư Lưu cũng không vội vã rời khách sạn, mà chấp nhận đề nghị của Thẩm Vân Thiên, đi đến phòng mát xa thư giãn. Bành Anh An đích thân tiếp khách, dẫn các lãnh đạo đi.
An Ca và Thiên Ca quan hệ chặt chẽ, là khách quen của khách sạn Ngân Yến, chuyện này cũng không có gì bí mật. Tất cả mọi người hôm nay đều hiểu được, Bí thư Lưu đích thân hạ cố đến khách sạn Ngân Yến, ngồi cùng bàn uống rượu với Thẩm Vân Thiên, chính là biểu lộ thông tin “hòa hảo”. Nếu An Ca cứ nhăn nhó thì hơi có phần khinh người, không phải là người thức thời.
Sao hả, Bí thư Lưu nể mặt anh, mà anh cũng không nhận sao?
Phạm Băng Phượng không thích mát xa. Những cô gái chưa kết hôn thông thường không muốn bị nhân viên mát xa sờ soạng khắp người, dẫu rằng nhân viên mát xa là người cùng giới.
Thẩm Vân Thiên liền gọi cô vào văn phòng của gã ngồi, tự tay rót trà cho Phạm Băng Phượng.
Phạm Băng Phượng gật đầu nói:
- Đúng vậy, em định đi học thêm Đại học chính trị pháp luật Trung ương.
Hai hàng chân mày của Thẩm Vân Thiên khẽ giương lên, hỏi:
- Vì sao vậy?
Cán bộ trong cơ quan đến trường học thêm cũng là hiện tượng bình thường. Nhưng trong tình hình trước mắt, Phạm Băng Phượng đột nhiên muốn đi học thêm ở Đại học chính trị pháp luật trung ương, Thẩm Vân Thiên muốn hỏi nguyên nhân. Theo lý, thanh niên nam nữ vừa mới dính vào nhau, hẳn là phải dính như sam, không muốn rời một khắc.
Phạm Băng Phượng tránh ánh mắt của Thẩm Vân Thiên, nói nho nhỏ:
- Do đơn vị sắp xếp. Anh ấy nói, em giờ tuổi còn trẻ, cũng đúng lúc nên học thêm. Chúng ta muốn làm chính trị pháp luật thì phải làm loại cán bộ có tri thức.
- Ừ, sắp xếp như vậy cũng rất thỏa đáng, anh ta vốn là người Bắc Kinh mà.
Thẩm Vân Thiên mỉm cười gật đầu, thầm thở ra một hơi.
Xem ra, quả nhiên Lưu Vĩ Hồng là người thông minh, cũng không phải quá “kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành không sợ hãi” như biểu hiện bên ngoài của hắn. Hắn muốn giữ Phạm Băng Phượng bên người, nhưng để lại Đảng ủy Công an chỉ sợ người khác lời ra tiếng vào. Đưa Phạm Băng Phượng đến Bắc Kinh học Đại học chính trị pháp luật Trung ương một hai năm, để mọi người bớt chú ý, không hổ là “giải quyết tận gốc”, đúng là biện pháp tốt. Hiện giờ đề bạt cán bộ đều chú ý đến cán bộ trẻ, có bằng cấp. Lưu Vĩ Hồng sắp xếp tiền đồ của Phạm Băng Phượng như thế, đúng là cách vô cùng chu đáo.
Trong tương lai sẽ có cơ sở để đề bạt trọng dụng Phạm Băng Phượng, không bị người khác ngờ vực vô căn cứ. Đây đúng là kiểu của con nhà quyền quý gia thế chơi đùa chính trị.
Nuôi tình nhân mà có thể nuôi được đến trình độ như vậy.
- Băng Phượng, cô dượng cũng khỏe chứ? Mấy tháng nay anh bận quá, không có thời gian đến thăm hai người được.
Thẩm Vân Thiên hỏi đầy vẻ quan tâm.
Phạm Băng Phượng hơi buồn bực trả lời:
- Cũng như trước, sức khỏe vẫn không được tốt.
- Ừ, việc này đều do anh. Nếu trước đây anh không bị một trận bệnh nặng, cô cũng không mạo hiểm lội tuyết lớn, suốt đêm đi hơn mười dặm đường núi đưa anh đến trạm y tế. Căn bệnh của cô mắc phải vào lúc đó.
Thẩm Vân Thiên lắc đầu, nói nhỏ, giọng nói có chút thương cảm.
Phạm Băng Phượng cũng không lên tiếng.
Thẩm Vân Thiên thở dài, nói:
- Băng Phượng, em không trách anh chứ?
Phạm Băng Phượng nhẹ nhàng lắc đầu, liếc nhìn Thẩm Vân Thiên, nói khẽ:
- Anh họ, hay là anh trốn đi đi…
Thẩm Vân Thiên lập tức hốt hoảng, nghi ngờ nhìn Phạm Băng Phượng, hỏi:
- Băng Phượng, cô nói thế là có ý gì? Có phải Lưu Vĩ Hồng nói gì vói em không?
Phạm Băng Phượng bối rối quay đi, nói liên thanh:
- Không, không có gì đâu, anh… Đây là suy nghĩ của em thôi.
Trên mặt Thẩm Vân Thiên đầy vẻ nghi ngờ, vẻ nhàn hạ vừa rồi biến đâu mất, nhìn Phạm Băng Phượng, như cười như không nói:
- Băng Phượng, người ta thường nói nữ sinh ngoại tộc đúng là không sai. Nhanh như vậy đã giúp hắn chứ không giúp anh…
Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Băng Phượng đỏ bừng như ráng chiều, không kiềm nổi nhẹ nhàng giậm chân, sẵng giọng:
- Anh họ, chỉ biết hồ đồ…
- Được, anh không nói, anh không nói nữa. Nói thật cho em biết, Băng Phượng, tuy hắn có vợ rồi, nhưng đàn ông như vậy, không phải cứ muốn là gặp được đâu. Chuyện của anh, em đừng lo nữa. Em cứ an tâm làm tốt chuyện của em thôi, nhất định phải có tiền đồ. Nếu sau này em làm cán bộ lãnh đạo, cô và dượng cũng được nở mày nở mặt, không phải sao?
Thẩm Vân Thiên cười ha hả, dường như rất sung sướng.
Vẻ mặt Phạm Băng Phượng lại buồn bực, tựa vào sô pha, hai cồ tay trắng trẻo chống vào má, suy nghĩ xuất thần.
Thẩm Vân Thiên ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy, đến sau bàn làm việc, mở một két sắt nhỏ, lấy hai xấp tiền toàn tờ trăm tệ, đặt lên bàn trà trước mặt Phạm Băng Phượng:
- Băng Phượng, đừng nghĩ nữa, đi học Đại học chính trị pháp luật Trung ương là chuyện tốt. Ở đây có hai mươi ngàn, em cầm lấy tiêu vặt đi, xem như là một chút tâm ý của anh.
Phạm Băng Phượng hoảng sợ, liên tục xua tay nói:
- Em không cần, em không cần, em có tiền lương mà.
Thẩm Vân Thiên liền không hài lòng, nói:
- Anh biết em có tiền lương, đây là anh cho em tiêu vặt. Đến Bắc Kinh rồi, đó là nơi phồn hoa, có rất nhiều chỗ để xài tiền. Con gái thì phải ăn mặc cho ra vẻ. Băng Phượng, anh nói cho em biết, dù cho hắn tốt với em, em cũng không được tùy tiện dùng tiền của hắn. Có một số việc em không hiểu bằng anh đâu. Cầm đi!
Nói xong, Thẩm Vân Thiên tiện tay lấy ví của Phạm Băng Phượng, bỏ hai mươi ngàn tệ vào.
Nước mắt Phạm Băng Phượng suýt nữa rơi xuống.
Dù cho Thẩm Vân Thiên không có chuyện ác nào không làm, ít nhất luôn đối cô và cha mẹ cô rất tốt.
Phạm Băng Phượng trong lòng rất rối rắm.
Thẩm Vân Thiên cười, vỗ vỗ vai cô, cười nói:
- Cô bé ngốc này, khóc cái gì? Đừng lo lắng cho anh, anh tự giải quyết chuyện của mình được. Em an tâm đi học đi, tiền đồ của em là quan trọng hơn cả.
Phạm Băng Phượng gật đầu, đưa tay lau nước mắt, hơi thẹn thùng mỉm cười, nói nhỏ:
- Anh họ, hắn ở phòng mát xa nào?
Thẩm Vân Thiên cười ha hả, nói:
- Phòng 888, là phòng sang nhất đó.
Phạm Băng Phượng liền đứng dậy nói:
- Em đi xem thử.
- Được, em đi đi.
Nhìn dáng người thon thả của Phạm Băng Phượng bước ra khỏi phòng, vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Vân Thiên lập tức biến mất, khẽ nhíu mày.
Có thể nói, Bí thư Lưu hưởng thụ dịch vụ mát xa ở phòng 888 thoải mái hơn rất nhiều. Dường như lúc này hắn hưởng thụ thật sự, hai mắt khép hờ, cả người thả lỏng.
Nhân viên mát xa là một cô gái trẻ, khuôn mặt và dáng người đều hạng nhất, quần áo cô mặc cũng tiết kiệm tối đa, chỉ có một mảnh nhỏ che trước ngực cô, bộ ngực cao ngất, theo động tác của đôi tay mà lắc lư không ngừng.
Đáng tiếc, dù Bí thư Lưu nằm đâu cũng không thưởng thức đến nơi đến chốn.
Số hiệu của nhân viên mát xa gắn trên ngực cô cũng giống như số phòng, đều là 888. Nghe nói cô cũng chỉ phục vụ cho khách của phòng 888. Vì người có thể sử dụng được phòng sang trọng nhất này đều là khách quý nhất của khách sạn Ngân Yến. Hôm nay, quản lý lại cố ý căn dặn cô nhất định phải cho khách chất lượng phục vụ tốt nhất. Bất kể khách có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn vô điều kiện.
Quản lý cố tình nhấn mạnh mấy chữ “bất kể yêu cầu gì” và “thỏa mãn vô điều kiện”.
Nhân viên mát xa dĩ nhiên biết những lời náy của quản lý có ý gì. Điều này chứng tỏ, anh chàng trẻ tuổi bảnh bao đang nằm trong lòng cô ả là người mà khách sạn Ngân Yến không dám trêu vào, phải cố gắng hết sức để lấy lòng khách.
Cô ả lại càng không thể trêu vào.
Ở Cửu An này, người mà ngay cả mấy vị đại ca đều phải nịnh bợ có được mấy người?
Không biết là anh chảng trẻ tuổi bảnh bao này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Cũng may người khách cũng chỉ hưởng thụ những dịch vụ mát xa, không hế có bất kỳ yêu cầu nào khác, cũng không chọc ghẹo gì. Người này tuy còn trẻ nhưng khí chất uy nghiêm, dường như là một vị lãnh đạo lớn.
Nhân viên mát xa đang nghĩ ngợi linh tinh thì cửa phòng mát xa đột nhiên bị đập vang.
Bình thường cửa phòng mát xa không cần khóa, nhưng phòng mát xa ở khách sạn Ngân yến là ngoại lệ.
- Ai vậy?
Nhân viên mát xa vội hỏi.
- Là tôi, cô mở cửa đi.
Giọng nói ngoài cửa là của Phạm Băng Phượng, nhân viên mát xa cũng không quen, liền do dự không biết nên ra mở cửa hay không.
Lưu Vĩ Hồng ngồi dậy nói:
- Mở cửa đi.
Nhân viên mát xa vội bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy giường mát xa lớn như cung điện, khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Băng Phượng đỏ lên. Căn phòng được trang hoàng không như phòng mát xa mà giống phòng ngủ sang trọng trong khách sạn năm sao, rất đầy đủ tiện nghi.
- Tôi, tôi chỉ đến xem…
Thấy Lưu Vĩ Hồng ngồi dậy, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Băng Phượng lại đỏ lên, lắp bắp nói, hơi chột dạ.
Lưu Vĩ Hồng cười, khoát tay nói với nhân viên mát xa:
- Được rồi, cô đi đi, chúng tôi nói chuyện đã.
- Dạ.
Nhân viên mát xa không dám nhiều lới, cúi đầu quay đi.
- Lưu…Bí thư Lưu, anh họ tôi nói, chuyện báo án giả sau này sẽ không xảy ra nữa.
Phạm Băng Phượng vẫn đứng đó, nhẹ nhàng mân mê gấu áo, nói khe khẽ, không dám nhìn vào mắt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Ngồi đi, nói chuyện cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi.
Nghe ra, Lưu Vĩ Hồng đối với chuyện báo án giả sẽ không xảy ra nữa cũng không để ý gì lắm.
Phạm Băng Phượng liếc nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ra. Hôm nay hắn cố ý đến khách sạn Ngân Yến uống rượu, mát xa, không phải vì chuyện báo án giả mà chỉ vì an toàn của cô.
Trong lòng người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ những gì, có ai có thể thật sự thấu hiểu không?