Ông cụ thần sắc vẫn như thường, không sợ hãi, thản nhiên nói:
- Ngồi đi!
Vân Vũ Thường vội vàng di chuyển một chiếc ghế dựa, nói:
- Bác cả, mời bác ngồi. Ba, mời ba ngồi. Con đi pha trà cho mọi người.
Cô hiện giờ đã chính thức trở thành con dâu trong gia đình, tất nhiên là phải sửa cách xưng hô rồi.
Lưu Thành Gia liền lộ vẻ mỉm cười, gật đầu. Đối với người con dâu này, ông quả thật là rất vừa lòng. Lúc trước Lưu Vĩ Hồng “vung đao cướp người yêu”, tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn. Hiện tại tất nhiên đã không còn cái nhìn như vậy nữa.
Một cô gái như vậy, Lưu Vĩ Hồng không đoạt mới là lạ.
Vân Vũ Thường sau khi pha xong nước trà thì hướng Lưu Vĩ Hồng gật đầu, rồi rời đi. Nhìn tình hình này thì nhất định là đã xảy ra sự kiện trọng đại, cô không nên ở đây quấy rầy.
Ông cụ liếc mắt nhìn Lưu Thành Gia nói:
- Thành Gia, con nói sơ qua tình huống cho ba biết một chút.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng hơi chấn động.
Bình thường, loại tình huống này đều là Lưu Thành Thắng hướng ông cụ để báo cáo. Hiện tại lại để cho Lưu Thành Gia làm chủ. Nhất định là sự việc có liên quan đến quân đội. Xem ra thì hội nghị Bắc Hà đã xảy ra phong ba.
Lưu Thành Gia gật đầu, trầm giọng nói:
- Ba, mấy ngày hôm trước, chính là ngày thứ ba ba nằm viện, ở Bắc Hà đã mở một hội nghị, do chú Phong tự mình chủ trì. Có rất nhiều cán bộ cấp cao trong quân đội đều tham gia, khoảng ba mươi mấy người.
Nói xong, Lưu Thành Gia bắt đầu liệt kê tất cả tên người tham dự ra.
Hai hàng lông mày của ông cụ nhướng lên.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng đột nhiên gợn sóng.
Quả thật là khó lường. Cấp bậc thấp nhất cũng đã ngang hàng với Lưu Thành Gia, thiếu tướng. Trong đó có một số vị chủ quản Tập đoàn quân và chủ quản về chính trị. Về phần chú Phong thì mọi người trong lòng đều biết rõ đó là người nào.
- Nội dung của cuộc hội nghị là gì?
Ông cụ chậm rãi hỏi.
Lưu Thành Gia trên mặt lộ ra chút thần sắc khó xử, chần chừ nói:
- Con không có đi họp nên cụ thể nội dung gì thì con không biết. Nghe nói là mọi người ngồi cùng một chỗ tùy tiện tâm sự với nhau thôi.
Đây rất phù hợp với tính cách của Lưu Thành Gia. Nếu không có nắm chắc mười phần thì tuyệt không mở miệng lung tung. Tuy nhiên “mọi người ngồi cùng một chỗ tùy tiện tâm sự với nhau thôi” đủ để giải thích vấn đề.
Phong Tam gia bỗng nhiên triệu tập rất nhiều tướng lãnh quân sự trọng yếu tại Bắc Hà ‘tùy tiện tâm sự” thật là khó lường.
Ông cụ hai hàng lông mày càng cau lại hơn:
- Thủ trưởng có chỉ thị gì không?
Hội nghị quân đội cấp cao, ông cụ có thói quen sẽ hỏi ý kiến của thủ trưởng.
Lưu Thành Gia chậm rãi nói:
- Thủ trưởng không biết có hội nghị này.
- Sao?
Ông cụ giật mình, hai hàng lông mày bạc trắng nhướng mạnh lên, dường như rất khó tin.
Lưu Thành Gia gật đầu, xác nhận lại những gì mình vừa nói.
- Con vừa nói có người đó tham dự vào hội nghị phải không?
Trong khoảnh khắc, ông cụ lại hỏi, vẻ mặt trở lên ngưng trọng, hai mắt nhìn thẳng vào Lưu Thành Gia. Từ miệng ông cụ phát ra hai cái tên, quân hàm không phải là cao nhất, chỉ đạt cấp bậc thiếu tướng, lại là hai vị Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân chủ lực. Trong đó có một vị Quân đoàn trưởng thống lĩnh tập đoàn quân át chủ bài, đóng quân ở Bắc Kinh và các vùng ngoại thành lân cận cùng với Lưu Thành Gia bảo vệ xung quanh Bắc Kinh.
Hiện tại, ông ta lại đi tham dự hội nghị Bắc Hà mà thủ trưởng lại không biết.
- Đúng vậy, xác định có hai người này.
Lần này, Lưu Thành Gia không chút do dự gật đầu.
- Làm sao con biết được?
Ông cụ ngồi thẳng thân người dậy, thần thái uy nghiêm, chút cũng nhìn không ra là ông cụ đang bệnh.
Lưu Thành Gia nói:
- Bọn họ cũng thông báo cho con tham dự hội nghị này buổi tối trước đó. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng không đồng ý cho con đi họp, anh cả cũng có ý kiến này nên con không đi.
Câu nói kế tiếp, Lưu Thành Gia không cần phải nói. Nếu đã thông báo cho ông đi họp mà ông lại không đi, về sau sẽ nghe truyền đạt lại nội dung cuộc họp. Mặc kệ thế nào thì ông đã không dựa theo thông báo để đi họp thì có thể được coi là trái với mệnh lệnh. Đối với tiêu chuẩn quân nhân như Lưu Thành Gia mà nói thì trái với mệnh lệnh thượng cấp là việc cực kỳ hiếm thấy.
- Vĩ Hồng không đồng ý cho con đi họp?
Ông cụ tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
- Vĩ Hồng, con như vậy là có ý gì?
Một Chủ tịch thị xã nho nhỏ, không ngờ lại có ý kiến với Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, quả là lá gan không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói:
- Ông nội, khi ông vừa nằm viện thì con biết ba sẽ đi Bắc Hà họp chứ không phải ở Bắc Kinh, cũng không phải dự hội nghị theo dự định mà là hội nghị có tính lâm thời, không lẽ không có chút kỳ quái nào sao? Nếu muốn đi thì con cảm thấy việc này sẽ phiền toái đây. Chúng ta không nên dính vào vũng nước đục này.
Nước đục!
Lưu Vĩ Hồng nói rõ ràng.
Ông cụ chậm rãi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà Lưu gia còn có người hiểu chuyện.
Có người kế tục!
Lưu Thành Thắng lên tiếng:
- Ba, nghe nói có người định ra một danh sách điều động và thăng tiến, không sai biệt lắm thì cũng có khoảng mười người, cấp bậc không thấp, bây giờ vẫn còn để ở Kim Thu Viên. Đồng chí Tùy An Đông không có đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi nhướng lên.
Chuyện này, ở kiếp trước, hắn cũng đã từng nghe Lưu Thành Gia nói qua. Khi đó thì Lưu Thành Gia chỉ cho rằng đó là một tư liệu để tán gẫu mà thôi. Nhưng ở lúc này, trong một đại sự chân chính, cùng với hội nghị Bắc hà đã cấu thành một ngòi nổ trực tiếp trong quân đội. Tuy nhiên, đây chính là nhận thức của Lưu Vĩ Hồng ở kiếp trước. Còn ở đời này, bản thân hắn xâm nhập vào quan trường, chú ý hướng đi của cao tầng, nắm bắt tin tức chứ không phải như kiếp trước cứ ba câu đôi lời. Do đó, cách nhìn tự nhiên cũng không còn giống nhau.
Lưu Vĩ Hồng mơ hồ cảm thấy, bất kể là hội nghị Bắc Hà hay là danh sách thăng tiến thì chỉ có một ý nghĩ mà thôi. Nguyên nhân quân đội tẩy bài nhìn qua tuyệt không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều hiện tại, muốn hay không đề ra cái nhìn bản thân thì Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chút do dự.
Ông cụ thản nhiên nói:
- Bất kể là quân đội hay là địa phương, cán bộ đề bạt, điều động đều phải dựa theo quy định. Ai cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Lưu Thành Thắng hơi vuốt cằm, không nói gì.
Ông ta tin tưởng, chuyện này ông cụ khẳng định cũng có nghe thấy, chỉ có điều không tỏ thái độ mà thôi. Kim Thu Viên bên kia cũng sẽ có thủ đoạn ứng đối.
Ông cụ nhẹ nhàng chống tay lên bàn:
- Ra viện thôi!
Lưu Vĩ Hồng liền bước lên nâng ông nội dậy.
Lưu Thành Thắng vội vàng hỏi:
- Ba, sức khỏe của ba vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Tốt nhất là ở thêm vài ngày, kiểm tra một chút. Khi nào hoàn toàn bình phục thì lúc đó hãy ra viện.
Ông cụ lãnh đạm nói:
- Nếu ba còn ở lại bệnh viện thì người ta sẽ cho ba đi gặp Chúa trời thôi.
Lưu Thành Thắng hoảng sợ, liếc nhìn Lưu Thành Gia. Lưu Thành Gia cũng không nói gì.
Tính cách của ông cụ, một khi đã quyết định làm thì người khác rất khó thay đổi. Hình như Lưu Vĩ Hồng được di truyền từ ông cụ tính cách này. Khi đến thời điểm thì có muốn kéo lại cũng không được.
Nghe nói ông cụ muốn xuất viện, viện trưởng bệnh viện và bác sĩ điều trị của ông cụ đều chạy đến, khuyên ông cụ ở thêm hai ngày nữa. Khi nào bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì lúc đó sẽ cho xuất viện. Viện trưởng và bác sĩ điều trị phải đảm bảo sức khỏe cho ông cụ Lưu.
Ông cụ mỉm cười khéo léo từ chối ý tốt của viện trưởng và bác sĩ điều trị, bắt tay nhân viên chăm sóc, cảm ơn sự quan tâm của họ trong thời gian qua. Ông cụ mặc dù rất uy nghiêm nhưng đối với những nhân viên công tác dưới cơ sở vẫn đều rất tôn trọng, không bao giờ tự cao tự đại.
Thấy tâm ý của ông cụ đã quyết, viện trưởng cũng không muốn cản nữa, phải đồng ý cho ông cụ làm thủ tục xuất viện, lại còn bảo bác sĩ điều trị mỗi ngày phải đến Thanh Tùng Viên một lần, để kiểm tra, đảm bảo sức khỏe của ông cụ hoàn toàn bình phục.
Bác sĩ điều trị tất nhiên là gật đầu không ngừng.
Lập tức, Lưu Vĩ Hồng đến nâng ông cụ đến chiếc xe Hồng Kỳ, đưa ông cụ về Thanh Tùng Viên.
Đừng nhìn ông cụ hiện tại không có sự sợ hãi, trong đầu khẳng định sẽ không bình tĩnh như vậy. Dù sao cũng xảy ra sự việc hội nghị Bắc Hà, chính trị tại Bắc Kinh sẽ trở nên biến động. Một trận phong ba đại uy mô trong chính trị là không thể thiếu. Ông cụ sẽ ứng đối với trận phong ba này, toàn bộ Lưu gia sẽ áp dụng sách lược nào cũng đều phải suy xét rõ ràng.
Nói thật, hiện tại trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng không được bình tĩnh.
Bởi vì sự việc ở kiếp trước và kiếp này đã có sự biến hóa rất lớn, hoàn toàn không giống nhau. Biến hóa lớn ở chỗ, sức khỏe của ông cụ giờ đây đang khỏe mạnh. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng thì các chính sách quan trọng về chính trị đều bị cuốn vào trận phong ba này.
Hiện tại, ông cụ vẫn còn sống, thì việc này sẽ diễn biến như thế nào?
Đoàn xe thẳng tiến đến Thanh Tùng Viên.
Lưu Vĩ Hồng đỡ ông cụ, chậm rãi bước vào phòng khách. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia cũng tiếp bước theo sau.
Thấy ông cụ trở về, ở trong phòng khách, Đỗ Vu Hinh và Lâm Mỹ Như đang ngồi nói chuyện với bà cụ cũng vội vàng đứng dậy đón chào:
- Không phải là ông phải ở bệnh viện thêm hai ngày sao? Sao bây giờ lại xuất viện?
Đối với bệnh tình của ông cụ, bà cụ nhất định là phải chú ý.
Ông cụ thản nhiên nói:
- Hết bệnh rồi thì về nhà thôi. Bệnh viện cũng có phải là nơi tốt để ở đâu.
Bà cụ hoàn toàn chẳng so đo thái độ của ông cụ, nâng tay ông cụ từ Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế bành, cười nói:
- Đúng, bệnh viện không thoải mái. Về nhà tốt hơn!
Lần này ông cụ trở bệnh khiến cho cả nhà một phen rối ren. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ông cụ như vậy thì mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, trong phòng khách tràn đầy không khí vui mừng. Dường như ai cũng không để ý đến ông cụ, Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Hồng đang có tâm sự. Cho dù có lưu ý thì cũng sẽ không nói, thậm chí cũng sẽ không để ý.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần ông cụ khỏe mạnh thì sẽ không có gì lo lắng.
Ông cụ ngồi xuống, hướng Lưu Thành Thắng nói:
- Thành Thắng, con gọi điện thoại cho thủ trưởng, hỏi thủ trưởng có ở nhà hay không. Ba muốn sang gặp ông ấy.
Lưu Thành Thắng vội vàng gật đầu đồng ý.
Những người khác đang nói chuyện vui vẻ, lập tức im bặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ông cụ vừa mới ra viện, lại muốn tìm thủ trưởng nói chuyện, xem ra thì đã có chuyện lớn rồi. Có lẽ như vậy mà ông cụ mới xuất viện sớm.