Phòng họp nhỏ trong Thành ủy, Hội nghị Thường vụ Thành ủy đang chuẩn bị khai mạc.
Hội nghị Thường vụ hôm nay có vẻ hơi đặc biệt.
Từ sau khi thành lập tổ lãnh đạo công tác trấn áp. Thành ủy Cửu An chưa từng mở hội nghị Thường vụ chính thức. Đội ngũ cán bộ người nào cũng lo sợ trong lòng, ai cũng đầy tâm trạng. Trong khoảng thời gian này, các công tác ở Cửu An cơ bản duy trì nhờ vào quán tính.
Cho nên sau khi nhận được điện thoại thông báo, dù trong lòng các Ủy viên Thường vụ vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn đến phòng họp rất sớm. Trên đường đi, đa số Ủy viên Thường đều đoán, có lẽ ở tỉnh đã quyết định được việc điều chỉnh nhân sự ở bộ máy Cửu An.
Tuy rằng trước đó đã có rất nhiều tin đồn về việc điều chỉnh bộ máy Thành ủy với quy mô lớn, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã khởi động quy trình khảo sát, mời các cán bộ được điều động lên nói chuyện. Nhưng tình hình Cửu An lúc này khá đặc biệt, thời kỳ đặc biệt cần phải có cách thức đặc biệt. Để tránh cho đội ngũ cán bộ Cửu An phải “đại rung chuyển”, cũng có khả năng không tiến hành điều chỉnh.
Hơn nữa, theo những tin tức từ trên tỉnh truyền xuống, tình hình cũng dần rõ ràng hơn. Vương Thì Hằng tạm thời rời khỏi chức vụ là đã hẳn rồi, Tân Minh Lượng cũng phải từ chức Bí thư Thành ủy thứ hai, còn việc sắp xếp những nhân viên khác thế nào thì tạm thời còn chưa rõ lắm.
Lúc mọi người lục tục đi vào phòng họp, mới phát hiện không phải chuyện như vậy.
Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng đã tới từ sớm, ngồi ngay ngắn ở vị trí Chủ tịch. Còn Bí thư Đảng ủy Công an Lưu Vĩ Hồng cũng đã tới rồi, vừa bưng chén trà chậm rãi thưởng thức, vừa cười cười nói nói với Vương Thì Hằng. Vẻ mặt Vương Thì Hằng thoạt nhìn không còn uể oải, dường như còn vui vẻ nữa. Thật không hiểu tình hình thế này, Vương Thì Hằng còn vui vẻ gì nữa! Chẳng lẽ vị trí phó Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy lại đáng ao ước hơn vị trí Bí thư Thành ủy Cửu An? Có ích lợi hơn sao?
Thật không hiểu nổi!
Nhưng, dù các ủy viên Thường vụ có kinh ngạc đi nữa, vẫn tươi cười chào hỏi Vương Thì Hằng và Lưu Vĩ Hồng, lần lượt ngồi xuống.
Theo lệ thường, thì Vương Thì Hằng và Lục Mặc sẽ tới sau, chờ Tân Minh Lượng, sau đó mới cùng Tân Minh Lượng vào phòng họp. Sau khi Địa khu Cửu An đổi thành thành phố, hội nghị Thường vụ Thành ủy nào cũng đều như thế.
Nhưng hôm nay Vương Thì Hằng tới sớm, dường như không định chờ Tân Minh Lượng nữa.
Thế này cũng phải thôi. Tân Minh Lượng sắp phải về tuyến hai rồi, còn cần gì phải làm ra vẻ hèn yếu đáng thương nữa?
Nhưng mọi người cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Rất có thể nhiều việc sẽ xảy ra trong Hội nghị Thường vụ này, nhưng rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì thì hiện tại không thể đoán được.
Sau khi những người khác đi vào, Vương Thì Hằng và Lưu Vĩ Hồng ngừng nói chuyện với nhau, không khí trong phòng họp lập tức trở nên nặng nề.
Bộ máy Thành ủy Cửu An ban đầu có 13 thành viên. Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh đã bị Tỉnh ủy hủy bỏ hết mọi chức vụ, khai trừ Đảng, giờ chỉ còn 11 người.
Sau đó không lâu, phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Hà Khánh Cường bước vào phòng họp. Nhìn thấy Vương Thì Hằng và Lưu Vĩ Hồng thì liền mỉm cười, xem như chào hỏi, còn những thành viên khác trong bộ máy thì ông ta làm như không thấy, đến vị trí của mình, ngồi xuống, cúi đầu suy nghĩ, xem ra tâm trạng thật nặng nề.
Mọi người cũng hiểu được tâm trạng của Hà Khánh Cường lúc này.
Nghe nói vài thành viên nòng cốt của băng đảng lưu manh khi bị giam giữ, đã cung khai vài điều bất lợi cho Hà Khánh Cường. Thật ra các thành viên bộ máy Thành ủy khác đang ngồi đây, có ai không cùng tâm trạng? Chỉ có điều là nặng hay nhẹ mà thôi. Nhưng mọi người cũng không lo lắng lắm vì Bí thư Tỉnh ủy Lâm đã chỉ thị rõ ràng, phải chú ý khống chế phạm vi chấn chỉnh. Ý nghĩa của lời nói này, mọi người đều hiểu rõ, tất nhiên là phải duy trì sự ổn định của đội ngũ cán bộ Cửu An, nhất là bộ máy Thành ủy. Nếu bộ mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cửu An bị bôi đen, thể diện của lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không còn ánh sáng.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nếu Hà Khánh Cường đắc tội với những nhân vật lợi hại, người ta muốn nhân cơ hội này mà trừng trị ông ta một chút, cũng không thể phòng bị được. Hà Khánh Cường luôn công tác trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, không thể tránh được việc đắc tội với người khác. Có lẽ đắc tội với nhân vật lớn nào, chính mình cũng không biết. Hiện giờ có cơ hội, người ta sẽ gây rắc rối cho ông ta.
Tân Minh Lượng cuối cùng cũng đến, cùng đi với Lục Mặc vào phòng họp.
Các thành viên tham dự hội nghị đều lên tiếng chào hỏi Tân Minh Lượng.
Tuy lúc này đã khác xưa, Tân Minh Lượng không còn có thể làm một ông vua làng, “một tay che trời” ở Cửu An, nhưng quán tính đã hình thành nhiều năm, không thể sửa ngay. Hơn nữa, có những thói quen không cần phải sửa. Không phải chỉ là vui vẻ tươi cười và một động tác gật đầu thôi sao? Có lãng phí tinh lực gì đâu? Không thấy Chủ tịch thành phố Lục vẫn khách sáo như trước, chờ Tân Minh Lượng cùng tiến vào phòng họp sao? Chủ tịch thành phố Lục quả là người có ân biết báo. Còn trong lòng mọi người nghĩ thế nào, ai có thể quản được chứ?
Tân Minh Lượng mặt mày u ám, không nói tiếng nào, ngồi xuống bên trái Vương Thì Hằng, không thèm nhìn Vương Thì Hằng lấy một cái. Xem ra thành kiến của Bí thư Tân với Bí thư Vương thật sự lớn.
Thật ra suy nghĩ cho kỹ, Tân Minh Lượng có thành kiến với Vương Thì Hằng là không đúng. Công tác trấn áp ở Cửu An có kết cục như hôm nay không phải do Vương Thì Hằng tạo thành. Vương Thì Hằng chỉ đang hết sức duy trì quan hệ ôn hòa với Lưu Vĩ Hồng thôi. Xu hướng tìm lợi tránh hại là bản năng của con người. Không thể vì trước đây Tân Minh Lượng đề bạt Vương Thì Hằng thì Vương Thì Hằng nhất định phải cùng ông đi đến chỗ chết chứ?
Huống chi hiện tại, ngay cả chức Bí thư Thành ủy của Vương Thì Hằng cũng không bảo đảm.
Nhưng tính cách của Tân Minh Lượng là như thế. Nhiều năm nay, ông ta đã sớm xem Cửu An như sản nghiệp của chính mình, mình là già làng ở Cửu An. Vương Thì Hằng cũng vậy, Lục Mặc cũng vậy, đều là những “gia thần” do ông ta bồi dưỡng. Thời khắc mấu chốt, Vương Thì Hằng không thể đồng tâm hiệp lực với ông ta, nhất trí đối ngoại, Tân Minh Lượng tất nhiên rất không hài lòng.
Nhưng biểu hiện của Vương Thì Hằng, cũng không giống như lúc còn thường lui tới xin chỉ thị của Tân Minh Lượng. Tân Minh Lượng và Lục Mặc ngồi xuống, Vương Thì Hằng liền ngồi thẳng lưng, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt của các cán bộ tham dự hội nghị, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Các đồng chí, giờ chúng ta họp. Hôm nay mở cuộc họp này, có mấy đề tài cần mọi người thảo luận. Đầu tiên phải nói đến công tác hàng ngày của thành phố trong khoảng thời gian này. Từ khi Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh bị Ủy ban Kỷ luật áp dụng biện pháp kỷ luật, rất nhiều công tác hàng ngày của thành phố chúng ta xảy ra các hiện tượng đình trệ bất thường. Dường như rất nhiều đồng chí không đặt hết tâm tư vào công việc. Chuyện này không tốt, cũng thật sự là không nên. Hai phần tử hủ bại Bành Tông Minh và Điền Bảo Sơn xảy ra sự cố chính là chuyện của bọn họ, sao lại ảnh hưởng đến công việc bình thường ở thành phố chúng ta?
Vương Thì Hằng nói xong, vẻ mặt trở nên gay gắt hơn nhiều.
Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này là lúc nào mà Vương Thì Hằng còn lòng dạ lo đến công tác hàng ngày? Thật sự là kỳ quái. Chẳng lẽ anh ta không biết Trương Hiệu Liêm đã sửa soạn hành lý chuẩn bị đến Cửu An thay vào vị trí của anh ta sao?
Chỉ có điều lúc này Tỉnh ủy còn chưa công bố quyết định, Vương Thì Hằng vẫn còn là Bí thư Thành ủy Cửu An như trước. Anh ta trách chuyện công tác hàng ngày, mọi người cũng không tiện nói gì. Chỉ bị Vương Thì Hằng răn dạy một chút, cũng dại gì tự chuốc vạ vào thân?
Lập tức, Vương Thì Hằng trịnh trọng điểm danh từng người, thật sự bắt đầu phân công công tác hàng ngày ở thành phố.
Đầu tiên gọi đến tên Chủ tịch thành phố Lục Mặc, bảo ông ta những công tác của bên Ủy ban nhân dân thành phố không nên ngừng lại, cứ tiếp tục tiến hành.
Có thể thấy Lục Mặc không cho là đúng. Trước kia, vì tránh những mâu thuẫn xung đột giữa người và người, Vương Thì Hằng rất ít khi can thiệp vào công việc hàng ngày của Ủy ban nhân dân thành phố, chỉ hỏi đến những vấn đề lớn, hơn nữa, chỉ chủ yếu đến phương thức. Việc cầm tay chỉ việc, trực tiếp ra chỉ thị như hôm nay mới xảy ra lần đầu.
Có lẽ Vương Thì Hằng hiểu rõ ngày tháng còn lại của mình ở đây không nhiều, thời điểm cuối cùng cũng nên làm một chút, xứng đáng với thể diện của một Bí thư Thành ủy.
Dù trong lòng Lục Mặc không thích, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kiên quyết quán triệt chỉ thị của Bí thư Vương, nắm vững mấy hạng mục công tác ấy, thần thái vô cùng thản nhiên.
Dù sao thì Vương Thì Hằng cũng phải đi rồi. Lục Mặc vẫn còn là Chủ tịch thành phố. Trong thời gian dài y và Vương Thì Hằng đấu tranh “tranh thủ tình cảm”, cuối cùng Lục Mặc y đạt được thắng lợi. Lúc này cho Vương Thì Hằng một chút thể diện, có gì là không thể? Tâm trạng an ủi một kẻ bị thương cũng khá tốt. Có câu bụng Tể tướng có thể chống thuyền, Chủ tịch một thành phố, độ lượng cũng phải lớn một chút mới được.
Lúc Bí thư Vương nghiêm trang chỉ thị Lục Mặc, khóe miệng Tân Minh Lượng vẫn nhếch lên cười nhạt, không hề có ý che giấu.
Đừng nghĩ là Tân Minh Lượng tao hiện tại sẽ không diễn. Sự thật chứng minh, tao còn là “lão Đại” ở Cửu An, Vương Thì Hằng mày lại không muốn cùng kề vai chiến đấu, muốn lấy lòng Lưu Vĩ Hồng, kết quả thế nào? Mặt mày xám ngoét cút mất! Còn Lục Mặc thì không cần chuyển ổ, chỉ cần phối hợp tốt với Bí thư Thành ủy mới, ổn định tuyến đầu, Bí thư mới muốn lên vị trí “Nhất ca” ở Cửu An này, trừ phi Lục Mặc mất chức. Khi đó, không chừng Vương Thì Hằng mày còn bị ghẻ lạnh ở Thành ủy đó!
Người trẻ tuổi phải có tầm nhìn xa một chút.
Vương Thì Hằng làm như không nhìn thấy Tân Minh Lượng đang châm biếm, tiếp tục sắp xếp đâu vào đấy các công việc ở thành phố. Các thành viên tham dự hội nghị cũng phối hợp, hễ bị Vương Thì Hằng gọi đến tên, đều khách sáo trả lời một cách chắc chắn, tỏ vẻ nhất định quán triệt chỉ thị của Bí thư Vương, nhất định triển khai tốt các công tác tương quan.
- Được, tôi hi vọng các công tác đó có thể lập tức đi vào quỹ đạo. Công tác trấn áp xong rồi, Cửu An chúng ta phải có một diện mạo mới.
Vương Thì Hằng gật đầu, dường như khá hài lòng với thái độ của mọi người:
- Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận đề tài thứ hai. Có vài vấn đề nhân sự, phải thảo luận trên hội nghị một chút.
Vương Thì Hằng vừa nói xong, hai hàng lông mày của Tân Minh Lượng giương lên thật cao, đám người Lục Mặc cũng giật mình nhìn Vương Thì Hằng.
Lúc này còn điều chuyển cán bộ?
Có lầm hay không?
Vị trí của Vương Thì Hằng anh còn không ngồi được hai ngày nữa, không ngờ còn muốn nghiên cứu vấn đề nhân sự?