Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Trần Sùng Tuệ liền hối hận
Ông làm vậy coi như là ép lão Chu lên Lương Sơn, không có một chút đường lui!
Trần Sùng Tuệ biết, chỉ cần thái độ thấp một chút, chuyện này không phải không có cách thương lượng. Với sự hiểu biết của ông đối với lão Chu, lão Chu không phải người vô tình vô nghĩa như vậy. Nhưng chuyện đã như thế, nếu chịu thua, Trần Sùng Tuệ cho dù thế nào cũng nói không ra. Cho dù biết rõ là trận địa lôi, Trần Sùng Tuệ cũng đành phải đi một chuyến
Trần Sùng Tuệ đành phải gửi hy vọng trên hội nghị đảng tổ, có người đứng ra làm người giảng hòa. Theo lẽ thường phân tích, người giảng hòa như vậy có thể sẽ có. Dù gì Trần Vĩ Nam là cháu của Trần Sùng Tuệ, có lẽ trong thành viên đảnh tổ, có người muốn giúp ông
Trần Sùng Tuệ đem hy vọng gửi trên người của một vị Phó cục trưởng Tiếu Vi Chính. Tiếu Vi Chính khi ở trường nông nghiệp chính là một người rất tốt. Xử lý quan hệ với mọi người đều rất tốt. Thường thường giữa các đồng nghiệp có mâu thuẫn gì đều là Tiếu Vi Chính ra mặt hòa giải. Người như vậy, tại đơn vị cũng là không thể thiếu. Cho nên cho dù năng lực của Tiếu Vi Chính không phải vô cùng nổi trội, Chu Kiến Quốc vẫn đem ông ta cùng qua đây. Chu Kiến Quốc đứng dậy đến bàn làm việc gọi điện thoại, bước đi không nhanh lắm
Có lẽ, Chu Kiến Quốc kỳ thật cũng đang chờ Trần Sùng Tuệ “chịu thua”, chỉ cần Trần Sùng Tuệ lúc này cúi đầu một cái, nể tình đồng nghiệp nhiều năm, chuyện này không phải hoàn toàn không có cách xoay chuyển, Chu Kiến Quốc cũng sẽ không kiên trì phải đuổi tận giết tuyệt
Nhưng Trần Sùng Tuệ không thể xuống nước
Chu Kiến Quốc đành phải cầm lấy điện thoại, nói với Lưu Vĩ Hồng, muốn hắn thông báo tất cả thành viên đảng tổ trong cục đến văn phòng Cục trưởng họp
Cục nông nghiệp có một phòng họp nhỏ tạm cải biến, nhưng Chu Kiến Quốc cho rằng không cần phiền toái như thế. Thành viên đảng tổ trong cục tổng cộng chỉ có 5 người, ở trong văn phòng của ông hoàn toàn có thể ngồi được hết
Lưu Vĩ Hồng tiếp điện thoại liền biết Chu Kiến Quốc phải “động thủ”. Bởi vì Chu Kiến Quốc không hề khiến hắn đi làm ghi chép. Hội nghị đảng tổ trong cục trước đây, Lưu Vĩ Hồng đều dự thính, đảm nhiệm công tác ghi chép
Cục nông nghiệp tuy rằng cũng là cái giá cấp huyện đoàn, dù sao không thể so sánh với huyện thị. Văn kiện qui định, cán bộ cấp cục là không có tư cách có thư ký. Nhưng ở huyện thị, đừng nói Phó chủ tịch huyện, cho dù là Phó bí thư Phó chủ tịch huyện kỳ thật đều có thư ký chuyên trách. Cục nông nghiệp mới xây dựng, nhân viên biên chế có hạn, Chu Kiến Quốc cũng không mở tiền lệ, nói ra, Lưu Vĩ Hồng coi như một nửa thư ký của ông
Hội nghị đảng tổ cục này không cho Lưu Vĩ Hồng làm ghi chép, rất rõ ràng là muốn thảo luận xử lý liên quan Trần Vĩ Nam. Chỉ chốc lát, Tiếu Vi Chính và hai vị thành viên đảng tổ cùng nhau tới đây
Thế cục bây giờ của Cục nông nghiệp là một chính hai phó, trong thành viên đảng tổ lại thêm một vị tổ trưởng kỷ luật, một vị Tổng nông nghệ sư, tổng cộng năm người. Mọi người đối với Chu Kiến Quốc đột nhiên mở hội nghị đảng ủy, đều có chút không hiểu ra sao cả
Cục nông nghiệp cũng không phải nha môn vô cùng quan trọng, chuyện vô cùng khẩn cấp thông thường không tới phiên họ. Hội nghị đảng tổ mở ra, cũng là có chế định. Thông thường mỗi tuần họp một lần, thảo luận một chút về công tác trong cục và sắp xếp sự việc quan trọng. Tạm thời mở hội nghị đảng tổ, cục nông nghiệp từ khi thành lập đến nay cũng là lần đầu tiên, cho nên mọi người trong lòng đều có chút khẩn trương, không biết xảy ra đại sự khó lường nào
Đi vào văn phòng Cục trưởng, đám người Tiếu Vi Chính càng là kinh hãi
Chỉ thấy Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đều đang ngồi trên sô pha, giữ yên lặng mà hút thuốc, hai người sắc mặt đếu ác liệt, giữa hai người không nhìn nhau
Đám người Tiếu Vi Chính coi như là khá quen với đạo lí đối nhân xử thế, vừa thấy tình hình như vậy thì biết đã xảy ra vấn đề. Giữa hai vị lãnh đạo quan trọng, rất có khả năng đã xảy ra mâu thuẫn khá nghiêm trọng. Nếu như chỉ là xảy ra sự tình quan trọng, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ sẽ không có bộ dáng như vậy
- Mọi người đều đến rồi, mời ngồi!
Chu Kiến Quốc đứng dậy, tiếp đãi đám trợ thủ
Trần Sùng Tuệ lại ngồi như trước mà không hề có ý muốn đứng đậy chào đón
Trần Sùng Tuệ biểu hiện như vậy, càng khiến mọi người trong lòng có căn cứ
Bốn vị trợ thủ ngồi thành một vòng tròn trong sô pha tiếp khách, đám người Tiếu Vi Chính đều vô tình cố ý mà kéo xa khoảng cách với Trần Sùng Tuệ, không tiếp cận quá gần với ông ta. Chu Kiến Quốc dời chiếc ghế của ông qua đây, ngồi đối diện với bàn trà. Chiếc ghế của ông cao hơn sô pha, hơn nữa một người “độc bá một phương”, ngồi như vậy từ trên cao nhìn xuống tất nhiên hiện ra địa vị của nhân vật số một
Làm Cục trưởng cục nông nghiệp vài tháng, Chu Kiến Quốc cũng dần dần ngộ ra một chút đường lối làm lãnh đạo cơ quan. Có những hình thức vẫn phải chú ý một chút, tôn ti cao thấp không phân rõ ràng, uy vọng không thể tạo dựng
- Các đồng chí, hôm nay mở hội nghị đảng tổ tạm thời, mời mọi người qua đây là muốn thảo luận một chút, có liên quan đến vấn đề xử lý đồng chí Trần Vĩ Nam
Sau khi Chu Kiến Quốc ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn từng trợ thủ, chậm rãi nói, thanh âm nghiêm túc trầm thấp
Mọi người đều không kìm lòng nổi mà ngồi thẳng lưng, mọi người dùng ánh mắt trao đổi một chút, liền chăm chú nhìn Chu Kiến Quốc, chờ ông tiếp tục
- Tình hình của đồng chí Trần Vĩ Nam, mọi người hẳn là khá rõ. Từ khi cậu ấy điều đến cục nông nghiệp chúng ta đến nay là rất không xứng chức. Ở trong văn phòng phụ trách công tác hậu cần, đòi tiền đòi vật nhà thầu căn tin Ngô Tất Văn, khi mua dụng cụ văn phòng, khai khống hóa đơn, ngầm chiếm công khoản, vv… Phạm lỗi lầm khá nghiêm trọng, nhất là trước đây không lâu, đồng chí Lưu Vĩ Hồng Phó chánh văn phòng đã làm công tác tư tưởng cho cậu ấy, cậu ấy chẳng những không phục, còn từ trong bếp lấy ra một con dao làm bếp, công nhiên muốn chem. Lưu Vĩ Hồng, hành vi như vậy, nghiêm khắc mà nói đã phạm luật rồi. Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng dùng sức phản kích, có thể đã gây thành huyết án ...
Chu Kiến Quốc nghiêm túc nói, ngữ điệu vừa phải, không vội vàng không hấp tấp, có vẻ rất có uy nghiêm.
Trần Sùng Tuệ ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái, trong ánh mắt thoáng qua một chút tức giận
Chu Kiến Quốc đối với ánh mắt tức giận của Trần Sùng Tuệ thấy như không thấy, tiếp tục nói:
- Xét thấy Trần Vĩ Nam phạm những sai lầm nghiêm trọng này, văn phòng đã đệ trình báo cáo chính thức, thỉnh cầu trong cục khai trừ Trần Vĩ Nam
Nghe đến đó, đám người Tiếu Vi Chính toàn thân chấn động
Ban đầu cũng biết, trong cục chắn chắn muốn xử phạt Trần Vĩ Nam, nhưng không ngờ lại là “khai trừ”!
Nghe ý của Cục trưởng Chu, dường như quyết tâm cũng khá kiên định, khi liệt kê từng sai lầm mà Trần Vĩ Nam đã phạm, nói rất nghiêm trọng, không hề có ý giải vây
- Hôm nay mời các đồng chí tới đây, chính là thảo luận một chút, có phải đồng ý báo cáo của văn phòng hay không!
Chu Kiến Quốc nói xong, ánh mắt lại liếc nhìn các trợ thủ, bưng ly trà lên uống một ngụm trà, sắc mặt trầm tĩnh
- Tôi nói vài câu!
Chu Kiến Quốc vừa dứt lời, Trần Sùng Tuệ liền nói
Cuối cùng ông cũng nhớ ra lễ tiết cơ bản, không bị phẫn nộ hoàn toàn choáng váng đầu óc
Đám người Tiếu Vi Chính liền ngồi yên tập trung chú ý, cũng không nhìn Chu Kiến Quốc. Mâu thuẫn giữa hai vị lãnh đạo chủ yếu đã vô cùng rõ ràng
Trần Vĩ Nam là cháu của Trần Sùng Tuệ, Lưu Vĩ Hồng lại là tướng yêu thích của Chu Kiến Quốc. Nói trắng ra, kết quả thảo luận hôm nay, chính là xem Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng Chu Kiến Quốc, rốt cuộc phân lượng của ai nặng hơn một chút
Tuy nhiên thấy thái độ của Chu Kiến Quốc, Trần Vĩ Nam có chút lo lắng
Nếu Chu Kiến Quốc không định khai trừ Trần Vĩ Nam, căn bản sẽ không mở hội nghị đảng tổ, thương lượng với Trần Sùng Tuệ một chút, cho Trần Vĩ Nam một xử phạt thì đi. Hiện tại nếu đã mở hội nghị đảng tổ, thì chứng minh Trần Sùng Tuệ không thể thuyết phục Chu Kiến Quốc
Không đợi Chu Kiến Quốc gật đầu đồng ý, Trần Sùng Tuệ đã nói:
- Tôi thừa nhận, Trần Vĩ Nam là có sai lầm. Mọi người đều biết, nó là cháu tôi, tôi không quản giáo nó tốt, trên điểm này, tôi có trách nhiệm nhất định. Nhưng, Trần Vĩ Nam chung quy còn khá trẻ. Người trẻ tuổi mà, ai không phạm sai lầm? Tôi cho rằng, vẫn là nên cho nó một cơ hội sửa lại sai lầm. Một gậy đánh chết không tốt. về phần nói tới nó cầm đao muốn chém Lưu Vĩ Hồng, tôi không thể không nói vài câu. Vấn đề này, tôi cảm thấy nên phân tích tỉ mỉ một chút. Trước tiên, vì sao nó phải đến nhà bếp cầm đao? Tôi thấy là nhất thời phẫn nộ, Lưu Vĩ Hồng tát tai nó trước mà. Lưu Vĩ Hồng không tát tai nó, cơn tức của nó cũng sẽ không lớn vậy…
- Chờ một chút, lão Trần!
Chu Kiến Quốc bỗng nhiên cắt ngang Trần Sùng Tuệ
- Ông nói Lưu Vĩ Hồng đã tát tai Trần Vĩ Nam, chuyện này xác thật sao?
- Sao lại không xác thật? Trần Vĩ Nam chính miệng nói với tôi
Chu Kiến Quốc nhíu mày nói:
- Sao tôi lại chưa nghe nói qua chuyện này? Tôi cũng hỏi qua Vương Tú Phương và Tiểu Tất lúc đó ở hiện trường, họ đều nói không nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng động thủ đánh Trần Vĩ Nam. Lão Trần, nói như vậy phải có chứng cớ mới được, không thể tùy tiện nói vậy
Kỳ thật có liên quan đến chuyện Lưu Vĩ Hồng tát tai Trần Vĩ Nam, Chu Kiến Quốc sớm đã điều tra qua, nề hà Vương Tú Phương và Tiểu Tất cũng không thích Trần Vĩ Nam, liền không chịu làm chứng cho gã, chỉ nói không nhìn rõ, không biết có đánh hay không
Đám người Tiếu Vi Chính liền hơi cố thủ
Nếu chỉ là mâu thuẫn giữa đồng sự, chuyện này vốn cũng không cần nghiên cứu sâu. Đánh thì đánh, không đánh thì không đánh, không coi là đại sự. Người trẻ tuổi mà, ai không có lúc kích động?
Nhưng bây giờ là mở hội nghị đảng tổ thảo luận vấn đề, vậy thì phải làm rõ. Hồ đồ mà thừa nhận Lưu Vĩ Hồng tát tai Trần Vĩ Nam, tình hình khác xa, có khả năng dẫn tới kết quả cuối cùng khác biệt rất xa
Trần Sùng Tuệ liền buồn bực một phen
Ông tin Lưu Vĩ Hồng quả thật đã tát tai Trần Vĩ Nam, nhưng không lấy ra được chứng cớ, nay Chu Kiến Quốc “chất vấn” như vậy, ông cũng không biết trả lời thế nào
- Cục trưởng Chu, Lưu Vĩ Hồng có phải đã tát tai Trần Vĩ Nam trước hay không, chúng ta tạm thời không thảo luận. Nhưng Lưu Vĩ Hồng phương pháp làm việc đơn giản thô bạo, luôn là sự thật. Bằng không, Trần Vĩ Nam cũng sẽ không nhất thời kích động đến nhà bếp cầm đao
Trần Sùng Tuệ tránh ra vấn đề “tát tai”, nói
Chu Kiến Quốc không lên tiếng
Dù sao Trần Sùng Tuệ là Phó cục trưởng thường trực, khi phát ngôn, ông luôn cắt ngang lời nói của Trần Sùng Tuệ, cũng không thỏa đáng
- Tiếp theo, chúng ta phải phân tích một chút. Trần Vĩ Nam cầm đao, có phải thật sự là muốn chém Lưu Vĩ Hồng hay không. Trần Vĩ Nam nói với tôi, lúc đó chỉ là nhất thời tức giận, muốn dọa Lưu Vĩ Hồng một chút, không phải thật sự muốn chém cậu ta. Cho nên nói, Trần Vĩ Nam cầm đao hành hung, không thỏa đáng lắm. Nó không có cố ý, chỉ là muốn dọa Lưu Vĩ Hồng một chút mà thôi. Thứ ba, tuy rằng Trần Vĩ Nam cầm đao, nhưng kết quả bây giờ, lại là Trần Vĩ Nam hai nơi gãy xương, nằm viện một tháng. Lưu Vĩ Hồng ngay cả da cũng không bị rách một miếng. Vì thế, đơn thuần chỉ trích Trần Vĩ Nam, tôi thấy không công bằng