Tiếp theo, lại có mấy vị cán bộ phát biểu, về cơ bản đều tán đồng với ‘chính sách’ của Đặng Trọng Hòa. Hai người trong số đó, thậm chí còn nịnh nọt Đặng Trọng Hòa lộ liễu hơn cả Bí thư Khâu, ‘một chính sách cực kỳ hấp dẫn’, chắc chắn có thể dùng cho sự phát triển của nền kinh tế Huyện Lâm Khánh. Thậm chí những cán bộ Huyện cũng không thể ngồi im được nữa, có hai vị Phó chủ tịch Huyện cũng đã phát biểu ý kiến, tỏ vẻ ủng hộ đối với phương án của Đặng Trọng Hòa, thậm chí Chủ tịch thường trực Huyện Cao Như Bách cũng tán đồng.
Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Thật ra Hội nghị tọa đàm lần này cũng là một cơ hội tốt để thấy được lực lượng phía Đặng Trọng Hòa. Qua hai giờ ‘thờ ơ’, trong lòng Lưu Vĩ Hồng ít nhiều cũng có nhiều suy xét.
Đặng Trọng Hòa đã kinh doanh nhiều năm ở Huyện Lâm Khánh, đã nắm chắc được căn cơ, có một nhóm người trung thành đi theo.
Đặng Trọng Hòa nhìn đồng hồ, ánh mắt lại vô tình lướt qua Lưu Vĩ Hồng. Nói thật, y chưa được nghe ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng thật sự cảm thấy không thoải mái. Từ sau lần nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng lần trước, trong lòng Đặng Trọng Hòa đã xem Lưu Vĩ Hồng như một nhân vật tầm cỡ chứ không vì tuổi hắn còn trẻ mà tỏ ra khinh thường.
Từ khi bắt đầu Hội nghị đến giờ, bao gồm cả Hội nghị tọa đàm công tác xây dựng Đảng buổi sáng, Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa hề mở miệng.
Không biết trong đầu của hắn có chứa thứ gì.
Mà thật sự Lưu Vĩ Hồng cũng không có ý định phát biểu gì.
Đối với phương án này của Đặng Trọng Hòa hắn cơ bản giữ thái độ phản đối, nhưng cũng không muốn ‘thao thao bất tuyệt’ trong Hội nghị tọa đàm này. Đợi sau khi Hội nghị kết thúc sẽ tìm Chu Kiến Quốc để bày tỏ ý kiến riêng của mình sẽ tốt hơn, tránh khỏi gây mâu thuẫn công khai ở đây. Bất luận thế nào, Đặng Trọng Hòa là Chủ tịch Huyện, công khai chống đối với y không phải là chuyện tốt.
Lưu Vĩ Hồng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng có thể nhẫn nhịn được, nhưng Đặng Trọng Hòa lại có vẻ khó chịu, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để lên tiếng, mỉm cười điểm đúng tên Lưu Vĩ Hồng:
-Bí thư Lưu, cậu có ý kiến gì với hai chuyện này không? Nói thử suy nghĩ của cậu xem!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Những người có mặt ở Hội nghị hôm nay đều là những cán bộ lãnh đạo Huyện và cán bộ cấp trung, phần lớn đều trên ba mươi tuổi, hay nói cách khác, dưới bốn mươi tuổi cũng rất ít. Gương mặt trẻ măng của Lưu Vĩ Hồng ở giữa đám người này vốn dĩ đã thu hút được sự chú ý. Chỉ là do Lưu Vĩ Hồng luôn im lặng nên mọi người mới không lưu tâm đến hắn, bây giờ Đặng Trọng Hòa lại chỉ tên hắn, nên mọi người cùng quay lại nhìn.
Cao Vĩ Bách cũng cười nói:
-Đồng chí Vĩ Hồng đã làm rất tốt việc xây dựng kinh tế ở Khu Giáp Sơn, rất đáng để mọi người học hỏi.
Lời nói này lại khiến không ít người chú ý.
Lưu Vĩ Hồng quả thực muốn xây dựng hai nhà máy ở Khu Giáp Sơn hoang vu kia, thật sự cần một khoản kinh phí rất lớn. Khu Giáp Sơn điều kiện quá kém, hơn nữa dòng tiền mà hắn thu hút được từ tuyến trên cũng không biết làm thế nào để đẩy xuống!
Với một người trẻ như Lưu Vĩ Hồng, có thể huy động được khoản tiền lên đến một triệu từ cấp trên, lại chuyển xuống dưới mà không hề thiếu mất một xu đã khiến rất nhiều cán bộ, nhất là những Bí thư Khu ủy khâm phục lắm rồi. Tại sao lại đối xử đặc biệt với hắn như vậy? Đều nói hắn là người Bắc Kinh, có thể có khả năng quen biết một hai vị lãnh đạo Quốc gia, nên cũng không biết thế nào, đành chạy ngược chạy xuôi huy động cho hắn được một khoản tiền, coi như hắn may mắn. Nhưng khi đi đến Địa khu và Huyện, cũng không hề bị hụt mất xu nào, điều này khiến người khác không hiểu nổi.
Mọi người có ai chưa từng trải qua những chuyện như thế này chứ? Tiền từ trên đổ xuống, có bao giờ được trôi chảy đâu?
Còn về lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, các cán bộ sẽ không thể nào nghĩ đến việc hắn thuộc dòng họ Lưu gia được, không thể nào. Con cháu Lưu gia, lẽ nào lại hạ cố đến Huyện Lâm Khánh nghèo nàn này? Nghe nói trước đây Lưu Vĩ Hồng còn làm giáo viên trường Trung cấp Nông nghiệp ở Địa khu Thanh Phong, như vậy thì càng không thể nào là một nhân vật có lai lịch tầm cỡ được. Các cán bộ cấp trung ở Huyện Lâm Khánh luôn cho rằng, nếu là con cháu nhà quyền quý thì phải ở lại Bắc Kinh làm việc, ở các bộ thuộc Trung ương, Ủy ban Trung ương Quốc gia, có nơi nào không phải cửa lớn? Cơ hội được đề bạt lại nhiều vô kể, cho dù có làm cấp dưới, cũng phải ở một đơn vị cấp Thành phố, như vậy mới phù hợp, chứ không đến nỗi phải đến đây ‘kiếm ăn’ cùng nông dân.
Trường trung cấp Nông nghiệp Địa khu Thanh Phong? Huyện Lâm Khánh? Khu Giáp Sơn? Hay là thôi đi!
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Phương án của Chủ tịch Huyện Đặng, điểm xuất phát là rất tốt, cũng nghĩ cho sự phát triển của nền kinh tế Huyện nhà. Tôi có một vài suy nghĩ, nhưng tạm thời chưa chín muồi lắm, nên sẽ không phát biểu ở đây.
Hai hàng lông mày Đặng Trọng Hòa giương lên, rồi mỉm cười nói:
-Không sao, chỉ là Hội nghị tọa đàm thôi, có gì thì cứ nói, cho dù chín hay chưa chín muồi đều không sao, mọi người cùng thảo luận mà!
Quả nhiên, người này lại có ý kiến khác. Đặng Trọng Hòa cũng biết Lưu Vĩ Hồng không muốn đưa ra ý kiến của mình ở đây, chắc chắn hắn muốn trao đổi riêng với Chu Kiến Quốc sau, cơn gió nhẹ thổi bùng ngọn lửa âm ỉ! Đặng Trọng Hòa phải khiến hắn nói ra ở đây.
Ở đây có nhiều người, ‘huynh đệ’ cũng nhiều, nhất định có thể đè bẹp ‘sự kiêu ngạo bệ vệ’ của Lưu Vĩ Hồng xuống. Nếu để hắn châm ngòi lửa sau lưng mình, thuyết phục được Chu Kiến Quốc rồi, chuyện này lại không còn dễ dàng nữa. Trong những cán bộ Xã thị trấn, Đặng Trọng Hòa đã đào tạo được một nhóm người, thực lực cũng không phải kém. Những kẻ lõi đời trong bộ máy Huyện ủy thì không dễ dàng gì, ai nấy đều là những ngọn đèn còn sáng.
Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng như mỉm cười, ánh mắt lại trở nên linh hoạt. Nếu Đặng Trọng Hòa đã quyết tâm thực hiện hai phương án này, muốn ‘lấy đa số thắng thiểu số’, vậy cũng không thể nhượng bộ được nữa. Sự việc có liên quan đến triển vọng của toàn bộ Huyện Lâm Khánh, không thể lui bước dễ dàng.
-Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ nói. Tôi hoàn toàn tán đồng với phương án tăng cường xây dựng kiến thiết mỏ khoáng sản của Chủ tịch Huyện Đặng. Là một Huyện nhiều tài nguyên thiên nhiên, việc khai thác khoáng sản của Huyện chúng ta thật sự lại quá lạc hậu, hoàn toàn không phù hợp với sự phát triển của thời đại và nhu cầu của tình thế mới. Lúc nãy Chủ tịch Đặng cũng đã nói rồi, thiết bị khai thác đã cũ, an toàn lao động trong hầm mỏ cũng không được đảm bảo, nhà máy cũng bị tê liệt..v..v, đều là những vấn đề rất nghiêm trọng. Còn có một vấn đề nghiêm trọng khác nữa, chính là bố cục chỉnh thể vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không hề có chính sách thống nhất nào. Chỉ riêng mỏ than, trình tự quản lý của Huyện ta cũng vô cùng rối rắm. Có mỏ do Cục quản lý, có mỏ do Huyện quản lý, có mỏ lại do Khu xã quản lý, lại còn có mỏ do tư nhân tự khai thác, rối loạn vô cùng, mạnh ai nấy làm. Tôi cho rằng, muốn chỉnh đốn hầm mỏ phải bắt đầu từ việc thay đổi cục diện hầm mỏ, từ việc đảm bảo an toàn hầm mỏ, đó mới chính là điều chính yếu nhất.
Lưu Vĩ Hồng không nói thì thôi, đã nói lại rất dài dòng, hơn nữa còn rất thông minh, nhìn rất rộng, dường như hắn mới là người gốc huyện Lâm Khánh, chứ không phải mang thân phận ‘tha hương đất khách’.
Mí mắt Đặng Trọng Hòa nháy nháy, nói thản nhiên:
-Vậy ý kiến của Bí thư Lưu phải làm thế nào để thay đổi tốt cục diện?
Mọi người đều ý thức được, Đặng Trọng Hòa không phải ‘khách khí’ như vậy với Lưu Vĩ Hồng. Phó chủ tịch thường trực huyện Cao Như Bách vừa rồi còn xưng hô với Lưu Vĩ Hồng là ‘đồng chí Vĩ Hồng’, như vậy sẽ cảm thấy gần gũi hơn giữa cấp trên và cấp dưới. Còn từ đầu đến cuối, Đặng Trọng Hòa đều xưng hô là “Bí thư Lưu”. Với thân phận của Đặng Trọng Hòa và tình hình trước mắt mà nói, Đặng Trọng Hòa xưng hô như vậy lại quá xa cách.
Có thể nói là tôn trọng, nhưng cũng có thể coi là ‘có ý kiến’, những người nghiêng về vế sau nhiều hơn.
Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó, gật gật đầu, tiếp tục nói:
-Thay đổi cục diện phải bắt đầu từ đầu, bất luận là những mỏ than thuộc Cục quản lý, Huyện, Khu hay các tư nhân trong các thôn quản lý đều phải thống nhất lại với nhau. Thống nhất về quản lý mới có thể làm được những việc lớn khác.
Bí thư Khâu không nhịn nổi đứng lên, hỏi:
-Đồng chí Vĩ Hồng, những mỏ than thuộc Cục quản lý không phải chuyện chúng ta có thể quản được.
Cục khai thác mỏ trực thuộc Bộ và Tỉnh quản lý, nhưng Bộ là người quản lý trực tiếp. Huyện Lâm Khánh sao có thể quản được?
-Cho nên chuyện này phải bàn với Cục khai thác mỏ. Nếu chỉ có những mỏ than trong Huyện Lâm Khánh chúng ta thì mới có thể có khả năng thống nhất, nếu không, mỗi người một đường, cạnh tranh lại ngày càng gay gắt. Điều này không hề tốt đối với việc phát triển kinh tế khoáng sản của chúng ta.
-Nếu người ta không chịu thương lượng với chúng ta thì sao?
Bí thư Khâu liền trừng mắt hỏi, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Thằng nhãi này đang nghĩ mình là ai chứ?
Không những muốn làm vương ở cái huyện này, còn muốn làm vương ở cả Cục khai thác mỏ nữa? Cục khai thác mỏ Thanh Phong được Sở địa chất nâng đỡ, địa vị cũng ngang hàng với Địa khu Hạo Dương. Địa khu cũng không quản được người ta, huyện Lâm Khánh dựa vào cái gì mà dám quản? Lưu Vĩ Hồng anh lại càng dựa vào cái gì mà dám quản?
Khẩu khí lớn đến như vậy!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Nếu họ không chịu bàn bạc, chúng ta sẽ gửi báo cáo lên, nói rõ lý do của chúng ta, để tỉnh và Khu cùng bàn bạc. Hơn nữa, bây giờ còn chưa bắt đầu bàn bạc, Bí thư Khâu cũng không thể khẳng định như vậy được chứ? Chúng ta nên tin tưởng vào tài lãnh đạo của Cục khai thác mỏ, tầm nhìn của họ chắc chắn xa hơn chúng ta!
Bí thư Khâu liền nghẹn lời.
Chu Kiến Quốc mỉm cười nói:
-Tiểu Khâu, cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, để tiểu Lưu nói hết đã.
Đây là lần đầu tiên Chu Kiến Quốc mở miệng trong buổi hội nghị buổi chiều, vừa mở miệng đã bênh vực Lưu Vĩ Hồng. Bí thư Khâu cũng đã hơn bốn mươi rồi, lại bị Chu Kiến Quốc kêu một tiếng ‘tiểu Khâu’ mà không hề khách khí. Chu Kiến Quốc tuổi cũng lớn hơn gã, chức vụ cũng cao hơn gã, gọi như vậy cũng rất hợp lý.
Bí thư Khâu đành cười ngượng, im lặng.
Mặc dù Chu Kiến Quốc cũng không hiểu lắm về việc xây dựng kinh tế, nhưng lại không hề lạ lẫm gì với việc tranh giành chức quyền. Trong lòng Đặng Trọng Hòa đang sự tính cái gì Chu Kiến Quốc đều có thể hiểu được. Nếu muốn ‘đa số thắng thiểu số’ thì không được. Bây giờ những Bí thư huyện ủy, chẳng lẽ đều ăn cơm không hết sao?
-Việc quản lý mỏ, chẳng qua liên quan đến hai vấn đề, một là quyền sở hữu, hai là phân chia lợi ích. Chỉ cần khống chế được hai điểm này thì sẽ có cơ hội có thể thương lượng. Với vấn đề quyền sở hữu, tạm thời không đả động đến. Trong Huyện chúng ta cũng chỉ có mỏ than Hồng gia là thuộc Cục khai thác mỏ quản lý, còn hai mỏ than khác đều ủy quyền quản lý. Cấp bậc thì chúng ta không hơn nổi họ, nhưng giá cả thì nhất định phải đồng nhất, việc khai thác cũng phải có thể chế quản lý, không thể làm theo ý mình, điều này cũng có lợi cho mỏ than Hồng Gia, vậy thì sao Cục khai thác mỏ lại không đồng ý được? Ngoài mỏ than Hồng Gia, những mỏ than khác trong Huyện đều phải quản lý thống nhất. Tôi kiến nghị Huyện thành lập một cơ quan chuyên môn để thực hiện việc này.