Quan Gia

Chương 511: Chương 511: Huyện Lâm Khánh có hai Huyện ủy sao?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 511: Huyện Lâm Khánh có hai Huyện ủy sao? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Xế chiều hai giờ rưỡi, trong phòng họp tòa lầu Huyện ủy, các ủy viên thường ủy đã lục tục đến. Mà bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân đã sớm chờ trong phòng hội nghị, vẻ mặt thập phần ác liệt. Các ủy viên thường ủy đã biết chuyện gì xảy ra, mọi người sầm mặt, ngồi xuống vị trí của mình, không ai lên tiếng, đều tự lấy thuốc lá châm hút, rất nhanh trong phòng họp khói thuốc tràn ngập. 

Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa tới khá trễ, gần như là người cuối cùng đi vào cửa, đưa mắt thoáng nhìn, thấy vị trí của Lưu Vĩ Hồng còn trống, hai hàng lông mày cau chặt lại, lộ ra vẻ mặt tức giận. 

Mười một ủy viên thường ủy, lại không thấy Lưu Vĩ Hồng. 

Các ủy viên thường ủy đi vào, tiểu Chu liền phát tạp chí “Hào Giác” cho mọi người. Ủy ban huyện cùng Huyện ủy không có đặt nhiều tạp chí “Hào Giác”, một ít tạp chí là tiểu Chu lâm thời đi qua mấy đơn vị khác tìm đến. 

Mộ Tân Dân ho khan một tiếng chậm rãi nói: 

- Các đồng chí đã đến, chuẩn bị họp đi. 

Đặng Trọng Hòa nghiêm mặt nói: 

- Mộ bí thư, tiếp tục chờ một chút đi, Lưu trưởng ban của Ban tổ chức còn chưa tới. 

Mộ Tân Dân lạnh lùng liếc nhìn Đặng Trọng Hòa, nói: 

-Không cần, Hội nghị này không thông báo cho Lưu Vĩ Hồng tham gia. 

Đặng Trọng Hòa ra vẻ khó hiểu: 

-Tại sao? Lẽ nào Lưu Vĩ Hồng không phải Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh chúng ta sao? 

Ông cứ giả vờ đi! 

Mộ Tân Dân trong lòng cười lạnh một tiếng, tự nói, nét mặt vẫn sa sầm như trước, nói với giọng không hề có sắc thái tình cảm gì: 

-Lưu Vĩ Hồng tuy tạm thời là Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh, nhưng đã phạm sai lầm nghiêm trọng, tôi đã thông báo anh ta tạm thời đình chỉ công tác, làm kiểm điểm bản thân. Hội nghị này mục đích là để bàn bạc làm thế nào để giải quyết sai lầm của anh ta, nên không cần thông báo cho anh ta. 

Đặng Trọng Hòa quả nhiên không hài lòng, nói: 

-Bí thư Mộ, điều này tôi thật sự không hiểu được. Thứ nhất chúng ta đều không biết được Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì. Thứ hai, nếu thật sự Lưu Vĩ Hồng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, phải xử phạt anh ta, cũng phải chờ sau khi Hội nghị thường vụ Huyện ủy đưa ra quyết định cuối cùng, đưa cho Địa ủy Hạo Dương phê chuẩn, mới có thể có hiệu lực. Đây là những trình tự cơ bản nhất của tổ chức, tôi tin Bí thư Mộ không quên chứ? Trước khi tổ chức chưa đưa ra quyết định, không ai có quyền bảo một Ủy viên thường vụ Huyện ủy tạm thời cách chức! 

Mộ Tân Dân dường như không quan tâm còn mang theo vài phần chê cười, nói: 

-Chủ tịch Huyện Đặng, tôi nghĩ anh chắc chắn biết Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải sai lầm gì. Một hành vi sai lầm nghiêm trọng như vậy, anh ta nhất định phải đình chỉ công tác ngay lập tức, không thể để tư tưởng và quan điểm sai lầm của anh ta tuyên truyền ra bên ngoài. 

Đặng Trọng Hòa sa sầm mặt, lạnh lùng nói: 

-Bí thư Mộ, tôi nghĩ những điều vừa rồi tôi nói đã quá rõ ràng rồi. Đối với bất kỳ sự xử lý nào về Lưu Vĩ Hồng, nhất định đều phải do tổ chức quyết định, không ai có quyền làm tùy tiện. Nếu Hội nghị này để bàn bạc làm thế nào để xử phạt sai lầm của Lưu Vĩ Hồng thì càng phải thông báo cho anh ta tham gia. Có phải đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã phạm sai lầm, phạm phải sai lầm gì, đều phải có một kết quả thật rõ ràng. Anh ta cũng có quyền được biện hộ cho hành vi của chính mình tại Hội nghị. Chúng ta mở Hội nghị thường vụ Huyện ủy, cố ý bài trừ một vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy thuộc cấp lãnh đạo Đảng ra ngoài, rõ ràng không phù hợp. Tôi hy vọng đợi sau khi đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến, chúng ta họp sẽ phù hợp hơn. 

Mộ Tân Dân không dự liệu trước được tình huống này, Đặng Trọng Hòa lại cứng rắn đến vậy. Cũng không biết Lưu Vĩ Hồng đã cho gã uống thứ thuốc mê gì lại khiến gã lạnh lùng bình tĩnh đến vậy. Những Ủy viên thường vụ Huyện ủy khác cũng kinh ngạc nhìn Đặng Trọng Hòa. Lẽ nào Đặng Trọng Hòa còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì sao? Đây chính là một sai lầm chính trị cực kỳ nghiêm trọng. 

-Chủ tịch Huyện Đặng, điều chúng ta phải nghiên cứu là sai lầm mà Lưu Vĩ Hồng mắc phải! 

Mộ Tân Dân nhấn mạnh. 

-Bí thư Mộ, cho dù Lưu Vĩ Hồng phạm phải sai lầm gì, trước khi chưa có quyết định chính thức, anh ta vẫn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lâm Khánh, nếu đã mở Hội nghị thường vụ thì không nên loại trừ anh ta ra ngoài. Hơn nữa, nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự phạm sai lầm thì càng phải thông báo cho anh ta đến dự hội nghị, chúng ta sẽ chỉ ra sai lầm cho anh ta thấy, để bản thân anh ta biết được mình phạm sai lầm gì. 

Mộ Tân Dân mặt đen như đít nồi, trong lòng y, y thậm chí còn muốn để Lưu Vĩ Hồng tham gia hội nghị này hơn cả Đặng Trọng Hòa, để phê bình độc địa tên nhóc này một chút, như vậy thì vui biết bao nhiêu? Nhưng Mộ Tân Dân cũng biết, Lưu Vĩ Hồng không phải dễ bắt nạt, nếu thật sự để hắn đến tham gia hội nghị này, hắn nhất định sẽ không im lặng. 

Đến lúc đó lại thao thao bất tuyệt, nói cả một tràng dài, Mộ Tân Dân không thắng mà còn thêm phiền. Hơn nữa Mộ Tân Dân cũng không thể đánh giá quá cao sự ‘giác ngộ chính trị’ của những Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh, mọi người đều là người quen, lúc nào cũng đụng mặt nhau. Sau lưng nói Lưu Vĩ Hồng không đúng thì cũng không sao. Chỉ cần Mộ Tân Dân đề xuất kiến nghị xử phạt, để mọi người cùng giơ tay, lại không có Lưu Vĩ Hồng có mặt ở đó thì tỷ lệ thông qua sẽ cao hơn nhiều lần. Lưu Vĩ Hồng mà có mặt, không chừng có một số Ủy viên thường vụ sẽ thấy ngại, vừa không chủ động phê bình sai lầm của Lưu Vĩ Hồng, lại càng không dám giơ tay thông qua kiến nghị xử phạt Lưu Vĩ Hồng. 

Những người này, khi có thể trốn tránh trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ qua. 

Bo bo giữ mình là truyền thống nước ta. 

Mộ Tân Dân lại không muốn sự việc như vậy xảy ra. 

Thấy hai người vừa thấy mặt đã giằng co lẫn nhau, Hội đồng nhân dân Lý Học Trí chậm rãi nói: 

-Bí thư Mộ, tôi thấy nên thông báo cho đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến, cho dù muốn phê bình tư tưởng sai lầm của anh ta, cũng nên mặt giáp mặt để phê bình, không nên phê bình sau lưng. Xử phạt anh ta, cũng phải khiến anh ta tâm phục khẩu phục. 

Những người đang ngồi đó, ngoài Mộ Tân Dân và Đặng Trọng Hòa, chỉ có Lý Học Trí là lãnh đạo cấp huyện, một trong bốn vị trí quan trọng trong bộ máy lãnh đạo, lời nói cũng rất có trọng lượng. 

Trên mặt Mộ Tân Dân liền thoáng qua một nụ cười lạnh. 

Tốt lắm, đến lúc này rồi, các ông còn muốn chơi trò núi nhỏ đốt ngọn lửa nhỏ hay sao? 

Được, vậy để hắn đến đi, xem các ông có thể như thế nào! 

-Nếu đồng chí Học Trí cũng có ý kiến như vậy, vậy được rồi, tiểu Chu, thông báo cho Lưu Vĩ Hồng đến đây họp. 

Mộ Tân Dân nói với giọng điệu không có gì quan trọng, mở miệng nói thẳng tên của Lưu Vĩ Hồng, không có thêm hai chữ ‘đồng chí ‘ nữa. 

Tiểu Chu vội vàng “Vâng” một tiếng rồi chạy đến phòng bên cạnh gọi điện thoại. 

Lưu Vĩ Hồng đến cũng không quá nhanh. Văn phòng của hắn ở tầng hai, sau khi tiểu Chu gọi điện thoại khoảng hai phút, Trưởng ban Lưu mới chậm rãi bước đến, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không có vẻ gì là không vui, nhưng cũng không mỉm cười. Ngồi xuống chỗ ngồi của mình, rồi đảo ánh mắt nhìn Mộ Tân Dân ở vị trí Chủ tịch, từ từ nói: 

-Bí thư Mộ, huyện Lâm Khánh chúng ta có đến hai Huyện ủy sao? 

Khóe mắt Mộ Tân Dân nhảy nhảy, lạnh lùng hỏi ngược lại: 

-Cậu có ý gì? 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

-Nếu không có hai Huyện ủy, bây giờ tôi đang còn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, Ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, vì sao mở Hội nghị thường vụ lại không thông báo cho tôi? Bí thư Mộ muốn lấy quyền lực một người để lấn át tổ chức phải không? 

Mộ Tân Dân cười lạnh nói: 

-Lưu Vĩ Hồng, căn cứ vào sai lầm nghiêm trọng mà cậu phạm phải, tôi nghĩ trước tiên nên đình chỉ công tác của cậu. Chúng tôi mở Hội nghị thường vụ này với một mục đích duy nhất, chính là muốn tiến hành đấu tranh kiên quyết và phê bình nghiêm khắc đối với tư tưởng và quan niệm sai lầm của cậu. Cậu không nên miệng lưỡi lợi hại nữa, như vậy cũng không có ích lợi gì đâu. Vẫn nên tự kiểm điểm sai lầm của mình đi! 

-Được, chút sai lầm nhỏ về mặt trình tự, tôi cũng không so đo với ngài nữa. Cũng phải xem đồng chí Mộ Tân Dân có cao kiến gì có thể chứng minh được sai lầm nghiêm trọng mà tôi phạm phải. 

Tôi rửa tai để lắng nghe! 

Lưu Vĩ Hồng hơi dựa vào ghế sau, nhìn Mộ Tân Dân, lãnh đạm nói. 

Mấy vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy liền ngơ ngác nhìn nhau. 

Người này thật quá lì lợm! 

Đến lúc này rồi vẫn còn cứng rắn như vậy. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta dám viết một bài viết như vậy đăng lên báo 《Tiếng Kèn》, chắc chắn cũng phải có suy xét nhất định, chứ không phải nhiệt huyết dâng trào nhất thời. Nghĩ vậy, mọi người lại trở nên cảnh giác hơn. Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân, chính là quyền uy của Mộ Tân Dân ở huyện Lâm Khánh còn chưa được gầy dựng, ngoài Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa thì cũng không có mấy ai thân tín trong Ủy viên thường vụ huyện ủy. Nếu không, mọi người sẽ không có suy nghĩ như vậy. Trong một hoàn cảnh những tư tưởng đấu tranh giằng xé như vậy, uy quyền của một người là điều rất quan trọng. 

Nhìn chung, qua mấy lần đấu tranh về đường lối trong Đảng ta, một người lãnh đạo có quyền uy luôn có thể thay đổi càn khôn trong thời khắc mấu chốt nhất. 

Mộ Tân Dân liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, rồi quay đầu lại, nhìn về phía trước, trầm giọng nói: 

-Các đồng chí, nội dung chính của hội nghị ngày hôm nay có lẽ mọi người đều đã biết rồi. Mời mọi người mở tờ báo 《Tiếng Kèn》 trước mặt mình ra, trên đó có đăng một bài báo, là do Lưu Vĩ Hồng viết, đề mục là 《Bàn về sai lầm trong cải cách ở Liên Xô》, nội dung của nó là phải đề cao cảnh giác với những phần tử dã tâm, các đồng chí đọc thử bài viết này đi! 

Mộ Tân Dân nói xong, mở tờ báo 《Tiếng Kèn》trước mặt mình ra. 

Thật ra lúc sáng mọi người ngồi ở đây đều đã đọc qua bài viết này của Lưu Vĩ Hồng rồi. Một ‘sự kiện chính trị’ lớn như vậy mọi người không thể không quan tâm. Nhưng lúc này vẫn làm theo yêu cầu của Mộ Tân Dân, mở tờ báo 《Tiếng Kèn》trước mặt ra, tiếp tục đọc lần nữa. 

Một bài văn quan điểm rõ ràng, lời lẽ sắc bén, lý luận chặt chẽ như vậy, mọi người xem cũng rất có hứng thú, vừa xem vừa cảm thán sự gan góc của Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, cũng có nhiều người trong lòng tự nhận rằng quan điểm của Lưu Vĩ Hồng cũng đúng, chỉ có điều tuyệt đối sẽ không nói ra như vậy ở đây. 

Mộ Tân Dân cũng chăm chú đọc bài viết. Y đã bôi màu đỏ trên một số dòng của bài văn, chắc chắn, đó là những chỗ mà y cho rằng đặc biệt thái quá, cố ý chọn lọc ra, chờ đến lúc Hội nghị bắt đầu sẽ phê bình nghiêm khắc. Bây giờ đọc lại một lần nữa cũng tốt, để đến lúc đó khỏi phải đọc lại, như vậy lại mất khí thế đi một chút. 

Mở một Hội nghị phê bình như thế này đúng lý hợp tình, lời lẽ chính nghĩa, thật sự vô cùng hợp lý. Trước tiên phải kìm lại sự ương ngạnh, ngạo mạn không chịu nổi của Lưu Vĩ Hồng. 

Chừng khoảng mười phút, Mộ Tân Dân lại ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua toàn hội trường, chậm rãi nói: 

-Được rồi, các đồng chí đã xem xong hết rồi chứ? Tư tưởng sai lầm của Lưu Vĩ Hồng, mọi người có suy nghĩ như thế nào, cứ nói ra đi! 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.