Mộ Tân Dân xanh mặt, ngồi ở trên chiếc ghế xoay lớn bằng da thật, ánh mắt gắt gao dừng lại tại điểm nào đó trên bàn làm việc, nếu lúc này có người ở bên cạnh gã thì có thể thấy, ánh mắt của Mộ Tân Dân rất trống rỗng, cái chỗ bị gã nhìn chằm chằm, kỳ thật cũng không có lọt vào tầm mắt.
Ban tổ chức Địa ủy hoàn toàn chiếu theo quy tắc để làm việc, Mộ Tân Dân dù trong lòng không hài lòng chút nào, nhưng cũng không thể nào phát tác, nhất định phải phối hợp.
Đương nhiên, Ban tổ chức Địa ủy đều chiếu theo quy tắc mà làm, chỉ là dựa theo quy trình khảo sát của cán bộ mà đến, và những quy tắc bất thành văn ở trong quan trường, cũng hoàn toàn tương thích. Lần này đến huyện Lâm Khánh, lại di chuyển không ít các cán bộ ở đây, không những là trước đó không có ai thông báo cho gã, sau khi Ngụy Ái Quốc đến đây, cho dù mặt luôn nở nụ cười, lại hoàn toàn là cái dáng bộ giải quyết việc chung, thật sự nói nửa câu cũng không lan man. Điều này là thái quá, theo lý mà nói, làm sao thì cũng phải nói với gã một tiếng, đại khái báo cho gã biết những cán bộ này sắp sửa đảm nhiệm chức vụ mới gì. Đây mới chính là trình tự cơ bản trong quan trường.
Lãnh đạo Địa ủy hoàn toàn không coi Bí thư huyện ủy này ra gì sao?
Mộ Tân Dân không khỏi lại nghĩ tới lễ mừng năm mới vừa qua, chính tại căn phòng đã từng cảnh cáo gã.
Lưu Vĩ Hồng hi vọng gã sẽ không hối hận.
Đúng vậy, anh phá hoại quy tắc trước đây, không trách được người ta không giảng giải quy củ cho anh.
Bây giờ, đoàn Ngụy Ái Quốc đã ở nhà khách ở Lâm Khánh, các cán bộ cần khảo sát được Văn phòng Huyện ủy thông báo, cũng đã tới nói chuyện với Ban tổ chức cán bộ Địa khu.
Hết thảy, giống như đều đã không thể ngăn cản.
Mộ Tân Đan vài lần định gọi điện thoại cho Tào Chấn Khởi, vài lần quơ lấy microphone trong tay rồi lại đặt xuống.
Tào Chấn Khởi không thông báo cho gã trước, bây giờ cũng chưa gọi điện đến, điều này chứng tỏ, Tào Chấn Khởi chưa nghe nói đến chuyện này, hoặc là Tào Chấn Khởi cảm thấy thời cơ chưa tới. Mộ Tân Dân cho dù gọi điện tới cũng không thể có kết quả gì. Tự dưng lại khiến Tào Chấn Khởi xem thường gã thôi.
Không cần thiết.
Về việc gọi điện cho Chúc Liên Thịnh, Mộ Tân Dân thế nào cũng không dám.
Ai cũng đoán được quan hệ giữa gã và Chúc Liên Thịnh, Mộ Tân dân chính bản thân cũng rất rõ mối quan hệ giữa mình và Chúc Liên Thịnh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Đến huyện Lâm Khánh này gần nửa năm rồi, Mộ Tân Dân vẫn tốn không ít tâm sức, Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn ương ngạnh, không thể khuất phục, giờ lại khiến gã tức chết.
Mộ Tân Dân vỗ một cái rất mạnh xuống bàn.
Thật buồn cười.
Không được, bất luận thế nào đi nữa cũng phải ngăn chặn chuyện này. Bây giờ Ngụy Ái Quốc không liên kết với hắn. Lưu Vĩ Hồng là cán bộ của huyện Lâm Khánh, phải được Bí thư huyện ủy gã đánh giá, đây cũng là trình tự không thể tránh trong quy trình khảo sát cán bộ.
Ánh mắt Mộ Tân Dân lại không kìm nổi dừng lại ở tờ danh sách, trong đầu lại hiện lên một chút ánh sáng.
Ừ, có lẽ sự phỏng đoán của mình có chút sai lầm?
Ban tổ chức cán bộ Địa ủy trước khi đến khảo sát Lưu Vĩ Hông là không sai, Lưu Vĩ Hồng phải đề bạt cũng là chắc chắn, nhưng không nhất định phải đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Lâm Khánh, cũng có khả năng là điều đến làm việc tạiĐịa khu. Vương Hóa Văn không phải là điều đến văn phòng Địa ủy sao?
Mộ Tân Dân càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Thật sự muốn chiếu cố đến Lưu Vĩ Hồng, trực tiếp điều hắn đi là biện pháp tốt nhất, và giống như Vương Hoa Văn điều đến đơn vị trưc thuộc Địa ủy, đảm nhiệm chức vụ phó cấp huyện, trực tiếp dưới sự lãnh đạo của Lục Đại Dũng, ai cũng không tìm được gốc rạ của hắn, chẳng phải là “cực kỳ an toàn” sao?
Về phần Chu Vân Đan, có lẽ là điều một cán bộ khác từ Địa khu đến.
Cứ nghĩ như vậy Mộ Tân Dân tâm tình sáng sủa vài phần, thậm chí còn âm thầm cao hứng đứng dậy. Nếu thật sự như vậy, Mộ Tân Dân thực sự rất đáng vui mừng. Gã mơ hồ biết được lai lịch của Lưu Vĩ Hồng cực lớn, nghe nói là người được Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Dật Phong chiếu cố đến, Mộ Tân Dân thực tế không muốn tiếp tục đối đầu với Lưu Vĩ Hồng. Lục Đại Dũng cũng bị Lưu Vĩ Hồng điều đi, vậy là không thể tốt hơn được nữa, Mộ Tân Dân cũng cho đi được một bồ tâm sự. Có lẽ vị bí thư huyện ủy này thật có thể cảm thụ được chút tư vị.
Tuy nhiên, điều Mộ Tân Dân hi vọng, sau hai ngày nữa sẽ rơi vào khoảng không.
Hai ngày sau, công tác khảo sát cán bộ cơ bản hoàn thành. Lần này quy trình khảo sát cán bộ hoàn tất, đám ngụy Ái Quốc cẩn thận, còn đến khu Giáp Sơn tiến hành bàn bạc dân chủ với lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, cũng đánh giá bình đẳng dân chủ với những đối tượng khảo sát khác.
Buổi chiều ngày thứ ba, Ngụy Ái Quốc tự mình đến thăm văn phòng Mộ Tân Dân.
Việc làm này của Ngụy Ái Quốc khiến Mộ Tân Dân khá hài lòng, lòng tự trọng được thỏa mãn. Ngụy Ái Quốc đường đường là Uy viên Địa ủy, theo lý đã liên hệ với Mộ Tân Dân, cũng nên là Mộ Tân Dân tới phòng khách sạn của Ngụy Ái Quốc để thăm hỏi. Nay Ngụy Ái Quốc tự mình đến, xem như dành cho Mộ Tân Dân một sự tôn trọng rất lớn.
Mộ Tân Dân biết, Ngụy Ái Quốc này muốn thông báo kết quả khảo sát với gã.
Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tiểu Chu ngâm một ấm trà xanh, Mô Tân Dân cầm thuốc lá, kính cẩn đưa cho Ngụy Ái Quốc một điếu, khói thuốc mờ mờ khắp căn phòng.
- Trưởng ban Ngụy, hai ngày này ông vất vả quá.
Mộ Tân Dân khẽ cười nói.
Tới khu Giáp Sơn bàn bạc dân chủ với Lưu Vĩ Hồng, chính là Ngụy Ái Quốc tự mình đi, Mộ Tân Dân biết, nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng cũng là tự Ngụy Ái Quốc tiến hành, ngược lại nói chuyện với hai vị Ủy viên thường vụ Chu Vân Đan và Vương Hoa Văn, là do hai vị Phó trưởng ban tổ chức tiến hành, do đó có thể thấy được sự coi trọng của Ngụy Ái Quốc với Lưu Vĩ Hồng.
Nói cách khác, Ngụy Ái Quốc này cũng là vì đem quyền chủ động chặt chẽ khống chế ở trong tay của mình, tránh trong quá trình khảo sát xảy ra những tình huống không ngờ. Còn lại hai vị phó ban, không thể đánh đồng với Ngụy Ái Quốc. Ngụy Ái Quốc không cho phép chuyện này xảy ra bất cứ sơ hở nào.
Ngụy Ái Quốc ha hả cười đáp lại:
- Còn chưa nói đến vất vả, chúng tôi chỉ làm việc thôi, bổn phận mà. Bí thư Mộ, hôm nay tôi đến muốn chính thức thông báo với ông về tình hình khảo sát cán bộ.
Mộ Tân Dân cố gắng hết mình, rất nghiêm túc nói:
- Trưởng Ban Ngụy, xin cứ nói.
- Nói trước đến đồng chí Chu Vân Đan. Theo sự hiểu biết của chúng tôi, đồng chí này công việc khá là đắc lực, kinh nghiệm phong phú, năng lực công tác cũng khá mạnh.
Ngụy Ái Quốc tổng kết đơn giản về Chu Vân Đan, tổng kết lại mà nói, đánh giá rất toàn diện. Đây cũng là đúng quy trình. Nếu chuẩn bị thuyên chuyển chức vụ của Chu Vân Đan, tóm lại nên đánh giá toàn diện.
- Ừ, đồng chí Chu Vân Đan thực sự là rất khá. Năng lực mạnh, làm việc chăm chỉ, kiên trì nguyên tắc, là một đồng chí rất giỏi.
Mộ Tân Dân liền phụ họa theo luôn.
- Ý kiến bước đầu của Địa ủy là sắp xếp cho đồng chí Chu Vân Đan đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư huyện ủy lâm Khánh, tiếp nhận chức vụ của đồng chí Lý Học Trí, đảm nhiệm công tác quản lý công nghiệp, giao thông vận tải và nông nghiệp. Bí thư Mộ đối với sự sắp xếp này có ý kiến gì không?
Ngụy ÁI Quốc cười hỏi.
Mộ Tân Dân vừa nghe liền nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra không phải là điều Chu Vân Đan đi, vẫn làm việc ở Lâm Khánh. Vậy thì tốt, thật không dễ để tìm thấy một “Đồng Minh” ở Ủy viên thường vụ Huyện ủy, lập tức điều đi rồi thì sẽ có nhiều buồn bực.
- Sự sắp xếp của lãnh đạo Địa ủy rất hợp lý, tôi kiên quyết ủng hộ.
Mộ Tân Dân lập tức biểu lộ thái độ. Nếu là ý của Mộ Tân Dân thì Chu Vân Đan tạm thời đừng nhúc nhích khỏi vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy. Nếu nhất định phải điều chỉnh lại chức vụ trong Đảng, vậy thì trực tiếp lên chức Phó bí thư, quản lý công tác tổ chức. Nhưng Mộ Tân Dân cũng biết điều này không thực tế, Từ Văn Hạo chẳng phải vẫn ở đó sao? Chu Vân Đan lên Phó bí thư, còn quản lý công tác tổ chức, Từ Văn Hạo phải sắp xếp thế nào? Chẳng phải là thành dư thừa nhân viên sao? Rõ ràng không thể tiếp thu ý kiến, không đề cập tới cũng vậy.
Về việc khiến Chu Vân Đan giẫm chân tại chỗ, không nhúc nhích, chắc chắn cũng không được. Ủy viên thường ủy Huyện ủy lên Phó bí thư huyện ủy, chức vụ trong Đảng có thể được nâng lên. Nếu Mộ Tân Dân phản đối, vậy chẳng phải khiến Chu Vân Đan sinh hận sao? Hơn nữa, lúc này vận mệnh hội nghị công tác Bí thư huyện Lâm Khánh cũng khiến Mộ Tân Dân rất buồn bực. Xếp ở vị trí thứ hai và vị trí thứ ba là Đặng Trọng Hòa và Lý học Trí, rất nhiều ý kiến về cơ bản có thể duy trì, cho dù còn chưa nói tới “ đồng minh chính trị”, ít nhất cũng dựa vào lẫn nhau. Thái độ mờ ám của Từ văn Hạo, tạm thời không dựa theo ý đồ của Mộ Tân Dân. Kể từ đó, cho dù tại hội nghị công việc bí thư, Mộ Tân Dân cũng không chiếm được ưu thế. Nếu Chu Vân Đan bị điều đi, Địa ủy sẽ lại cắt cử một gã cán bộ nào đó đến đây để tiếp nhận vị trí còn trống của Lý Học Trí, liệu có thể một lòng với Mộ Tân Dân không, điều này là rất khó nói. Hơn phân nửa cần phải tiêu tốn tâm huyết để lôi kéo. Bây giờ trực tiếp đưa Chu Vân Đan lên, ít nhất trong công việc của Bí thư MộTân Dân sẽ không đến mức thế đơn lực cô.
Theo sự phỏng đoán trước đây của Mộ Tân Dân, kết quả này có thể coi như là rất tốt.
Nguyễn Ái Quốc mỉm cười gật đầu, sự khảo sát đối với Vương Hóa Văn và Mễ Hiền Hoa cũng là đánh giá khá toàn diện. Chức vụ được thuyên chuyển của hai người này, Mộ Tân Dân trong lòng hiểu rõ, Ngụy Ái quốc nói vẫn giọng “đoán trước” được như trước kia. Vương Hóa Văn đảm nhiệm Phó trưởng ban thư kí Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, Mễ Hiền Hoa đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Lâm Khánh kiêm Chánh văn phòng Huyện ủy.
Đối với việc thăng chức một bậc của Vương Hóa Văn, trong lòng Mộ Tân Dân cũng không vui đến thế, nhưng việc này gã cũng ngăn cản không nổi. Hơn nữa, Mộ Tân Dân không có thành kiến quá lớn với Vương Hóa Văn, chủ yếu vì trước đây Vương Hóa Văn và Chu Kiến Quốc có mối quan hệ khá gần, lại có quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân mới phải thay ông ta, nhân thể kéo Mễ Hiền Hoa về phía mình. Nếu như vậy thì sẽ không cần phải cho Vương Hóa Văn thuốc nhỏ mắt gì đó, cứ như vậy đi. Phó bí thư Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, cũng là chức vụ khá quan trọng, không cần phải muốn chết mà đắc tội với Vương Hóa văn.
- Đối với sự sắp xếp với hai đồng chí này, tôi cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn ủng hộ quyết định của lãnh đạo Địa ủy.
Mộ tân Dân thoải mái biểu lộ thái độ.
Ngụy Ái Quốc cười ha hả, bưng chén trà lên uống một ngụm, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đối với sự khảo sát của đồng chí Lưu Vĩ Hồng, theo tìm hiểu, tuy đồng chí này còn trẻ, nhưng năng lực làm việc rất tốt, rất có tinh thần tiến thủ, làm việc ở khu Giáp Sơn giành được thành tích rất tốt.
Đánh giá này là rất cao, thậm chí còn vượt qua sự đánh giá ba vị cán bộ phía trước. Ngôn ngữ đánh giá của Ngụy Ái Quốc không phải là năng lực tốt, mà là “rất tốt”.