Quan Gia

Chương 67: Chương 67: Khốn kiếp




Đúng là giờ cơm nên quán ăn buôn bán cũng không tồi. Không ít người đã có mặt ở bên trong. Tuy nhiên cũng vẫn còn chỗ trống. Lúc này là giữa tháng 8 dương lịch, thời tiết vẫn còn nóng. Lưu Vĩ Hồng hỏi thăm nhưng không có phòng riêng. Lưu Vĩ Hồng nói với Vũ Thường:

- Chị, nếu không ngại thì chúng ta ngồi ngoài này ăn cơm nhé.

- Được!

Vũ Thường gật đầu, sao cũng được.

Hai người tìm một vị trí cũng khá yên tịnh để ngồi. Lưu Vĩ Hồng gọi một vài món ăn. Ngoại trừ món đầu tiên là trứng gà chiên là món mặn thì các món sau đều là rau. Lại còn thêm một chai bia.

Vũ Thường bình thường chỉ ăn rau, ít khi ăn thịt cá. Tuy nhiên, cô vẫn hỏi một câu:

- Ăn như vầy em không thấy đói bụng à?

Lưu Vĩ Hồng cũng không thích ăn thịt nhiều nhưng tuổi còn trẻ, lượng cơm ăn nhiều. Nếu không ăn nhiều chất béo một chút thì sẽ rất mau đói.

Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói:

- Quán ăn ven đường, chất lượng nấu cũng không đảm bảo. Trứng gà và rau quả thì không sợ chứ thịt mà làm dối thì khó nói lắm.

Đây được coi là “kinh nghiệm giang hồ”.

Vũ Thường không khỏi chau mày:

- Vậy thì chúng ta đi thôi. Mua một chút thực phẩm lót dạ là được rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nòi:

- Nếu đã đến đây thì không nên đi ra ngoài. Bằng không thì chủ quán sẽ có ý kiến đấy. Chị cố gắng chịu chút đi, rau quả không thành vấn đề. Về sau chờ chị làm bà chủ, tình trạng giao thông cũng tốt hơn thì sẽ không có vấn đề này.

Vũ Thường bĩu môi.

Khách đến ăn đông nên việc có thức ăn cũng hơi lâu. Lưu Vĩ Hồng uống hai ly nước, cười nói chuyện phiếm với Vũ Thường. Dù sao thì nói là đi Giang Khẩu nhưng cũng có tính du lịch trong đó, cũng không vội mà đi.

Cuối cùng thì đồ ăn cũng được mang lên. Vũ Thường né sang một bên cho người phục vụ để đồ ăn xuống. Đúng lúc này, từ trên lầu đi xuống một đám người. Bốn năm người vây quanh một người trẻ tuổi khác, lớn tiếng cười nói.

Đã tới địa phận tỉnh Lĩnh Nam nên ngôn ngữ ở đây Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường nghe không rõ, nhưng cũng không để ý. Cái tên thanh niên cầm đầu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vũ Thường, không khỏi hai mắt mở to, trong mắt giống như là có tia sáng phát ra. Phong độ, khí chất của Vũ Thường hoàn toàn khác với con gái bình thường. Đây chính là phong thái của con nhà khuê các. Dung nhan xinh đẹp của cô cũng rạng rỡ không ít.

Vũ Thường xoay người qua, hai chân mày nhíu lại, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Lưu Vĩ Hồng cũng nhìn qua, thấy cái tên cầm đầu kia mặc một bộ y phục thường, không mặc chế phục, ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, người đầy mùi rượu. Quần áo thì bỏ trong bỏ ngoài, chỉ cài một hai hàng nút phía dưới, nhìn về phía chị Thường bằng ánh mắt mê đắm, với bộ dạng như muốn rớt nước miếng.

Mấy người bạn của y thì mặc đồng phục. Hình như là đồng phục của quản lý giao thông.

Cái tên thanh niên ấy đắm đuối nhìn chị Thường cho đến khi ra khỏi cửa cũng ráng quay đầu nhìn thêm một cái. Vừa lúc chạm mắt với Lưu Vĩ Hồng. Hai thanh niên vẻ mặt đều trở nên lạnh như băng.

Cái tên thanh niên trẻ tuổi ấy hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi hừ một tiếng, ngênh ngang bỏ đi.

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng nói:

- Khốn kiếp, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Vũ Thường sẵng giọng:

- Vệ Hồng, đều là lãnh đạo. Khi nói chuyện không được tùy tiện như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cả giận nói:

- Tên khốn kiếp này, chị không thấy ánh mắt của nó sao, giống như con dao nhỏ đấy. Miệng thì chảy đầy nước miếng. Là cái thứ gì vậy?

Ai mà không có ý tốt với Vũ Thường thì Lưu Vĩ Hồng sẽ không thích.

- Thôi, chẳng lẽ em lại xem đàn ông khắp thế giới này đều là người xấu? Thôi, ăn cơm đi.

Vũ Thường không muốn vì một cái tên chẳng ra làm sao làm ảnh hưởng đến mình, nên liền khui chai bia, rót cho Lưu Vĩ Hồng một ly rồi cho mình một ly, nhẹ nhàng nâng ly lên cụng với Lưu Vĩ Hồng, trên mặt nở nụ cười duyên dáng.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp, Lưu Nhị Ca lập tức tâm trạng tốt hơn lên, cũng giơ ly cụng với Vũ Thường.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường rời khỏi quán cơm. Vũ Thường ngồi ở vị trí lái xe, chậm rãi chạy về phía trạm kiểm soát phía trước. Bỗng nhiên, hai hàng chân mày của Vũ Thường cau lại.

Lưu Vĩ Hồng cũng nhìn thấy cái tên trẻ tuổi kia và những người bạn của y đang đứng dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh trạm kiểm soát, một tay phe phẩy quạt, một tay vẫy những chiếc xe qua lại vào.

Xem ra thì những tên này chính là nhân viên soát giấy tờ.

Nhìn thấy chiếc xe Toyota chạy đến, một gã thanh niên đang ngồi lập tức đứng dậy, vội đi tới, trên mặt mang theo sự hưng phấn. Ba gã thanh niên còn lại lập tức đuổi theo.

- Tiểu thư, xin cho kiểm tra.

Gã thanh niên gõ vào cửa kính xe, dùng tiếng phổ thông cứng ngắc la lớn lên.

- Kiểm tra cái gì?

Vũ Thường hạ cửa kính xe xuống, thản nhiên hỏi.

- Bằng lái xe, giấy phép lái xe, chứng minh thư…Tất cả đều phải kiểm tra.

Gã thanh niên nhìn chằm chằm vào Vũ Thường, ánh mắt lướt nhìn khắp người cô. Vừa rồi thì chỉ nhìn được ở xa, nay lại nhìn gần như thế thì phải tranh thủ mở rộng tầm mắt. Vũ Thường rất xinh đẹp, khí chất lại tốt. Người đàn ông nào gặp qua cô mà tim không khỏi đập thình thịch.

- Vậy xin anh cho tôi xem thẻ làm việc của anh?

Vũ Thường không vội vàng, không hấp tấp nói.

- Chà, cô nghi ngờ chúng tôi là giả mạo?

Gã thanh niên miệng đầy mùi rượu, thở hổn hển nói. Hai hàng lông mày của Vũ Thường chau lại, né qua một bên.

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:

- Trước khi kiểm tra thì phải trình thẻ làm việc của mình chứ. Đây là trình tự cơ bản, anh không rõ à?

- Mẹ mày, mày tên gì vậy?

Gã thanh niên chửi một câu thô tục, hung tợn nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng.

Những tên thanh niên đi bên cạnh cũng ồn ào lên, dùng tiếng phổ thông không quen kêu lớn lên:

- Cái tên chó chết kia, bộ muốn chết à? Có biết mày đang nói chuyện với ai không? Con mẹ nó, mày không biết sự lợi hại của anh Hải à?

- Đúng vậy, ba của anh Hải là Bí thư Diêm huyện Hoành Lợi tụi tao.

- Bọn này bên ngoài làm sao mà biết được. Mau xuống xe, cùng chúng tôi quay về văn phòng để điều tra.

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy tư thế này thì biết gã không có ý tốt. Nghe mọi người gọi tên cầm đầu là anh Hải, lại nghe ba của gã là Bí thư Huyện ủy, cũng không biết là chính hay phó. Tuy nhiên, cuối thập niên 80, tình hình trị an khắp nơi trên cả nước đều không tốt. Dường như ở địa phương nào cũng có cái thứ con cháu nhà giàu mới nổi hoành hành ngang ngược.

Cái tên anh Hải này ỷ vào cha mình là Bí thư huyện ủy nên hiếp người quá đáng.

- Đơn vị các người là gì?

Vũ Thường trừng mắt, lạnh lùng hỏi.

- Cô đừng quan tâm chúng tôi công tác ở đơn vị nào. Hiện tại tôi hoài nghi xe này của các người là xe ăn trộm. Gần đây, thành phố chúng tôi thường xảy ra những vụ trộm xe sang trọng, đang tổ chức phá án và bắt giam. Các người theo chúng tôi về nhận diện điều tra.

Gã anh Hải kêu to lên.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Xem ra, tình trạng “ba tôi là Lý Cương” không chỉ diễn ra ở đời sau mà mấy chục năm trước đã có người như vậy rồi. Tên kia còn chưa cho xem thẻ làm việc, cũng chưa kiểm tra thì đã vu khống cho xe của bọn họ là xe ăn trộm.

Gã anh Hải vừa nói vừa mở cửa xe. Những gã thanh niên kia cũng nhào đến kéo cửa, còn đập đầu xe inh ỏi, hoàn toàn mang gương mặt của bọn lưu manh.

- Làm càn! Chúng tôi là từ Bắc Kinh đến. Tôi là cán bộ của Bộ Ngoại thương.

Vũ Thường giận dữ, lập tức xuất ra thẻ công tác. Cô tuy rằng nghỉ việc không lương nhưng thẻ làm việc vẫn chưa trả lại, vẫn còn mang theo bên người. Lại không nghĩ là nó có tác dụng trong tình huống này.

- Xì, lại còn giả mạo là cán bộ Bộ Ngoại thương. Xem bộ dạng của các người, có điểm nào giống như là cán bộ từ thủ đô tới không?

Gã anh Hải tiếp nhận thẻ công tác của Vũ Thường, cũng không xem qua, tùy tiện hét to một tiếng, ánh mắt say lờ đờ nhìn thẳng vào bộ ngực no tròn của Vũ Thường.

Bang, bang, bang!

Những tên khác đang ra sức đập vào chiếc xe.

- Bước xuống, bước xuống mau, cùng chúng tôi quay về.

Sắc mặt của Vũ Thường thay đổi, không dự đoán được ở chỗ này đụng phải bọn khốn kiếp như vậy. Đang ở phần đất bên ngoài, chiêu bài từ thủ đô tới cũng không có tác dụng. Hiển nhiên là đối với những tên coi trời bằng vung này, Vũ Thường cũng có chút kinh hoảng, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.

Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng hiện lên một tia hung ác, vẻ mặt điềm tĩnh dị thường, giơ tay nắm lấy tay cầm xe, cao giọng nói:

- Được, các người đừng ầm ĩ nữa. Chúng tôi sẽ theo các người về điều tra.

- Vậy thì tốt!

- Các người đúng là biết thức thời đấy.

Những gã thanh niên trên mặt lộ ra sự đắc ý, mồm năm miệng mười kêu lên.

Đang đắc ý, Lưu Vĩ Hồng đẩy mạnh cửa xe, chỉ nghe một tiếng “Binh”, theo sau là những tiếng kêu sợ hãi. Ba gã thanh niên vây quanh bên ngoài cửa xe bị cánh cửa đâm cho hoa mắt, ngã xuống đất.

- Mày…mày dám đánh người?

Tên anh Hải lập tức trợn mắt, há hốc mồm.

- Chị, chị cứ ngồi đây, em xuống được rồi!

Lưu Vĩ Hồng kêu lên, rồi nhanh chóng bước xuống xe, nhìn ba gã thanh niên đang nằm dưới đất đá cho mấy đá nữa vào mặt. Lưu Vĩ Hồng chân mang giày da cứng, ba gã thanh niên bị đá vào mặt lập tức mặt đầy máu, không một tiếng kêu, hôn mê ngay lập tức.

Gã anh Hải chưa kịp lấy lại tinh thần thì bóng người chợt lóe lên. Lưu Vĩ Hồng đã từ đâu lao đến.

- Mày…mày muốn làm cái gì? A…

Tên anh Hải nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Lưu Vĩ Hồng thì thất kinh, chỉ mới kêu lên được nửa câu thì bị trúng một cước vào bụng. Gã Hải ca giống như một con tôm, ôm bụng gập xuống. Lưu Vĩ Hồng duỗi cánh tay ra, đem hết sức lực, mở cửa xe đập vào người y. Bang! Một âm thanh lớn vang lên. Gã anh Hải máu mũi chảy dài, cũng không một tiếng kêu, rơi vào trạng thái hôn mê.

- Khốn kiếp!

Lưu Vĩ Hồng tùy tay ném tên anh Hải, rồi đá tiếp một cái vào bụng, nhổ một bãi nước miếng. Cái tên anh Hải đáng thương bị một cước này không hề phản ứng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.