Quan Gia

Chương 237: Chương 237: Khốn kiếp!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 237: Khốn kiếp! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

- Cậu nói cái gì? Cái chốn này cậu làm chủ từ khi nào vậy? 

Hứa Quý Sinh giận tím mặt, đứng lên quát to về phía Hạ Hàn. 

Hiện giờ thì lãnh đạo thành phố đều đã đi hết, mọi người thì cũng đã giải tán chỉ còn lại Tô Khánh Bình ở lại. Hứa Quý Sinh đang muốn gây sự với Hạ Hàn. Cái tên nhãi này lại còn dám như thế? 

Hạ Hàn lại giận dữ, muốn đi lên cho y một cái tát. 

Chả cần quan tâm ông có phải Phó cục trưởng hay không! 

Trong con mắt lạnh lùng của Hạ Hàn, Hứa Quý Sinh cũng chỉ là một kẻ bị tình nghi phạm tội. Ông chủ lớn phía sau bức màn của khách sạn Hồng Nghiệp không phải chính là y sao? Đường đường là Cục phó cục công an thành phố mà lại còn chất chứa gái mại dâm. Tội càng thêm nặng. 

- Người đâu, bắt tên này cho tôi! 

Hứa Quý Sinh điên cuồng rú lên về phía một đám cảnh sát. 

Trong giờ phút này, Hứa Quý Sinh đã quay trở về tư cách Cục phó công an. Ngày thường quan hệ của y với Tô Khánh Bình khá tốt đẹp. Cần tiến cống thì cũng đã tiến cống rồi. Hiện tại Tô Khánh Bình chính là cái lọng che của y. 

Nhóm cảnh sát hình sự ngơ ngác nhìn nhau, chần chừ không quyết định được. Hứa Quý Sinh là Phó cục trưởng quản lý trị an chứ không được phân công quản lý hình sự, nhưng cái mũ ô sa Phó cục trưởng trên đầu ông ta thì chẳng phải là giả. Bình thường khi ở Cục thì cũng uy phong vô cùng. Nhóm cảnh sát không biết có nên chấp hành mệnh lệnh này của Phó cục trưởng hay không nữa. 

-Làm càn! 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy gào to một tiếng . 

-Hứa Quý Sinh, bản thân ông là Phó cục công an thành phố mà ông không hiểu chút nào sao? Vụ án này con trai ông HuwsaDuy Chúng là đương sự, cũng là người bị tình nghi phạm tội. Ông đáng lẽ nên tránh ra đằng này lại còn ở đây mà ra uy sao? Hạ Hàn là Trưởng đồn công an, là cảnh sát công an của tỉnh Sở Nam. Ông có quyền gì mà bắt anh ta? 

-Mày....người đâu, cũng bắt tên cho tôi. 

Hứa Quý Sinh quả thực quá tức giận rồi, mặt đỏ bừng bừng dường như không còn hơi, bất cứ lúc nào cũng như có thể ngất xỉu đi được. 

-Bí thư Tô à, Hứa Quý Sinh gây rối loạn ở đây, ông không quan tâm hay sao? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc Hứa Quý Sinh một cái rồi quay đầu ra nói với Tô Khánh Bình. 

-Cậu có ý gì? 

Tô Khánh Bình nghiêm mặt hỏi lại, dùng ánh mắt để ngăn đám cảnh sát hình sự đang do dự kia. 

-Rất đơn giản, vụ án này Hứa Quý Sinh nên tránh ra. Đây là nguyên tắc cơ bản. Hứa Duy Chúng là người bị tình nghi phạm tội. Anh ta bị thương thì có thể đến bệnh viện để điều trị nhưng cần thiết phải có cảnh sát giám hộ để đề phòng anh ta tẩu thoát. Nếu như Hứa Duy Chúng thật sự muốn tháo chạy thì tôi có thể nói rằng đây là do các vị không làm tròn bổn phận, nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Bí thư Tô à, theo lẽ công bằng thì mỗi người công an đều phải cố gắng hoàn thành tốt chức trách của mình. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị nói. 

Tô Khánh Bình nghẹn họng. 

Đến bây giờ ông ta vẫn chưa hiểu rõ thân phận của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng có một điều có thể khẳng định, Bí thư Khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam không thể uy phong như thế này được. 

Tô Khánh Bình là cán bộ cao cấp cấp giám đốc sở, toàn bộ hệ thống hành chính tỉnh Lĩnh Nam này thì đều có những nhân vật tai to mặt lớn. 

Một cán bộ cấp phòng bình thường mà dám cứng rắn mạnh mẽ như thế trước mặt ông ta sao? 

Hơn nữa, một cán bộ cấp phòng bình thường làm sao có thể “điều động” một đội quân cảnh bị cơ chứ. 

-Mày nói bậy bạ gì đó? 

Hứa Quý Sinh tức giận đến nỗi muốn xông lên rồi. Tuy nhiên đây chỉ là làm bộ mà thôi. Trong đầu ông ta không phải là không biết, nếu thực sự là một tên hồ đồ thì ông ta cũng không thể lên đến cái chức Phó cục trưởng công an thành phố. 

-Lão Hứa! 

Tô Khánh Bình tức giận, quát Hứa Qúy Sinh một tiếng. 

Hứa Quý Sinh lập tức liền trở nên hiền lành. 

Lúc này, tất cả hy vọng của y đều đặt ở Tô Khánh Bình. Nhìn qua, Tô Khánh Bình là Cục trưởng, còn y là Phó cục trưởng. Vị trí của hai người chỉ là cùng đi trên một con đường mà thôi. Nói là hợp tác thì cũng được, trên thực tế căn bản không phải là chuyện như vậy. Cục trưởng công an Tô Khánh Bình này đúng là ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư chính ủy, là một trong những người đưa ra quyết sách tối cao, hơn nữa tiếng nói của ông ta cũng khá quan trọng. Trước mặt Bí thư Đường Dĩnh thì cũng có tiếng nói. Ở Cục công an thành phố, Tô Khánh Bình thì lại càng nhất ngôn cửu đỉnh. Còn về Hứa Qúy Sinh trong mắt Bí thư Đường thì coi là gì? 

- Lão Hứa, đi về trước đi. Vụ án này ông nên tránh. 

Tô Khánh Bình nghiêm túc nói. 

-Sao? 

Hứa Quý Sinh nóng nảy. 

- Sao thế? Tôi nói không đủ rõ ràng hay sao? 

Tô Khánh Bình mặt như đen thêm vài phần. 

-Được rồi. 

Hứa Quý Sinh không dám già mồm, đầu hơi cúi xuống, thầm nghiến răng nghiến lợi. 

- Lão Vương, anh phái hai người đến giám sát Hứa Duy Chúng đến bệnh viện điều trị. Sau khi điều trị xong thì lập tức đưa về Cục để giám sát. Không có mệnh lệnh của tôi thì không được phép cho rời Cục nửa bước. 

Tô Khánh Bình lập tức ra mệnh lệnh với người phụ trách đội cảnh sát. 

Lão Vương vâng một tiếng rồi lập tức chỉ định hai cảnh sát nâng Hứa Duy Chúng đi. 

Từ đầu đến cuối, Hứa Duy Chúng đều không nói gì. Y cũng biết, sự việc làm lớn quá. Trước mắt tốt nhất là không nên nói gì, nói thêm một câu thôi là có khả năng lại mắc thêm một sai lầm. 

-Bí thư Lưu, là một trong những nhân chứng tại hiện trường, anh cũng phải đi theo chúng tôi về Cục để hỗ trợ điều tra. 

Tô Khánh Bình quát Hứa Qúy Sinh xong liền quay ra nói với với Lưu Vĩ Hồng. Sắc mặt cũng trở nên khá dịu dàng, ngữ khí cũng không cứng rắn nữa. Nhưng trong mắt của ông ta vẫn có chút lấp lánh. Hiển nhiên là ông ta vẫn còn so đo về ngữ khí khi nói vừa nãy của Lưu Vĩ Hồng. 

Cái thằng nhãi này vừa nãy chẳng phải là lên mặt “dạy đời” cho Tô Khánh Bình hay sao? Ngữ khí của hắn lại còn có chút uy hiếp nữa chứ. 

 

Nhưng Tô Khánh Bình cũng không phải nhân vật bình thường. Ông ta có thể làm cán bộ ở thành phố Giang Khẩu thì không thể nào là người không có đầu óc được. Cái tên Lưu Vĩ Hồng này rất có khả năng là một nhân vật khó lường. Trước khi hiểu rõ được tình hình thì tốt nhất là không nên đắc tội hắn ta. Chẳng may không phải là một nhân vật nào đó thì cũng dễ xử lý. Đây chẳng phải là ở Giang Khẩu sao? Nhà mình mà còn sợ gì hắn bay lên trời nữa chứ? 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, thản nhiên nói: 

-Được thôi. 

Tô Khánh Bình lập tức dẫn đầu. Lưu Vĩ Hồng đi song song cùng với ông ta đi ra khỏi khách sạn Hồng Nghiệp, lên xe cảnh sát. 

Hứa Quý Sinh không đi xa mà ở ngay bên ngoài khách sạn nhìn theo bóng của Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn. Y không ngừng nghiến răng hận mình không thể xông lên để ăn tươi nuốt sống hai người bọn họ. Nhưng rất nhanh chóng Phó cục trưởng Hứa lại thay đổi bộ mặt, một sắc mặt ác độc lướt qua khuôn mặt y. Y vẫy một gã cảnh sát trị an đứng bên cạnh mình. 

Tên đó là Hứa Qúy Sinh dẫn dắt từ đầu, là tâm phúc của y. Thấy Phó cục trưởng gọi mình hắn ta vội vàng chạy đến. Hứa Quý Sinh nói thầm bên tai hắn một tràng khá lâu. Sắc mặt tên cảnh sát đó trở nên hư ảo rồi cuối cùng hắn ta gật gật đầu, cứ như là hạ quyết tâm làm điều gì đó vậy. 

-Tính danh, tuổi tác, nghề nghiệp.... 

Phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố Giang Khẩu đèn đuốc sáng trưng. Trong đó đang diễn ra một cuộc thẩm vấn. 

Hai gã cảnh sát ngồi đối diện Lưu Vĩ Hồng rất nghiêm chỉnh, có nề nếp và vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. 

Nhìn thấy tư thế như vậy, Lưu Vĩ Hồng thầm nhíu mày. Không phải nói là hỗ trợ điều tra hay sao? Sao lại làm như là truy hỏi người tình nghi phạm tội vậy? Đầu óc cái tên Tô Khánh Bình này là bã đậu sao? 

Tuy nhiên Lưu Nhị Ca thái độ vẫn rất đúng đắn. 

Nhị Ca lúc này là Bí thư Khu ủy. Tuy cái Khu đó nhỏ một chút, là cấp huyện nhưng dù thế nào vận được coi là nhân vật số một, là viên chức, không thể chấp nhặt với đồng chí ở cơ sở và cũng không thể tùy tiện khinh suất được, không thể đùa giỡn với con ông cháu cha được. 

Cần phải hỗ trợ tốt cơ quan công an xử án. 

Chỉ có điều Bí thư Lưu muốn hỗ trợ tốt cho cơ quan công an xử án mà không biết làm sao mà thái độ của mấy đồng chí cơ quan công an lại không đúng đắn như vậy. Hỏi không được vài câu thì cái tên cảnh sát chức cao nhất không ngờ lại trừng mắt lên quát: 

- Này, ngồi nghiêm chỉnh một chút! 

Lưu Nhị Ca là ngồi dựa vào ghế, sắc thái cũng không tránh khỏi trông rất thư giãn. Đồng chí cảnh sát trong lòng không vui. 

Bí thư Khu ủy cái chó gì chứ? Chẳng phải là vua xứ mù sao? Có thể là có chút quan hệ gì đó với Huyện hoặc ông cha là lãnh đạo ở cấp Huyện. Cái tên này liền có thói quen luôn ở trên cao như vậy sao? Đến thành phố Giang Khẩu này mà vẫn có cái tính đó. 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhếch lên. Hắn thản nhiên nói: 

- Đồng chí cảnh sát à, tôi đến đây là để hỗ trợ điều tra. 

- Hỗ trợ điều tra? Ai nói với anh là đến đây để hỗ trợ điều tra? Anh là tội phạm tình nghi, hiểu chưa? 

Gã cảnh sát nghiêm mặt giận dữ nói. 

Người cảnh sát này ước chừng hơn ba mươi tuổi, mắt quắc hình tam giác, vẻ mặt hung hãn, dường như không coi Bí thư Lưu ra gì cả. 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày bỗng dưng dương lên. Xem ra thế lực của Hứa Quý Sinh ở Cục công an không hề nhỏ. 

-Nếu là như vậy thì tôi từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào. Xin hãy gọi bí thư Tô vào đây cho tôi. 

Lưu Vĩ Hồng hai tay ôm ngực, nói một cách rất lạnh nhạt. 

- Ây da, mày tưởng mày là ai chứ? Gọi bí thư Tô đến sao? Mày là Bí thư Thành ủy hay là Bí thư Tỉnh ủy ? Giọng điệu thật lớn lối. 

Cái tên cảnh sát mắt tam giác đạp bàn phẫn nộ quát: 

- Nói cho mày biết, thành thực chút đi. Ở đây là Giang Khẩu chứ không phải là Sở Nam của chúng mày đâu. 

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn gã. Cả người hắn tựa vào chiếc ghế, chả thèm để ý đến tên cảnh sát kia. 

- Cái thằng này dám giỡn mặt với tao à? Hôm nay tao mà không chỉnh đốn lại mày thì tao không phải là họ Mẫn nữa! 

Tên cảnh sát mắt tam giác giận như phát cuồng, lại đập thình thịch lên mặt bàn và làm thế như đứng dậy. 

Một tên cảnh sát khác ngồi cùng gã nhanh chóng kéo vạt áo gã lại dưới bàn, cứ kéo chặt như thế. 

Cái tên này thì không hề hồ đồ. Không phải ai cũng có thể điều động bộ đội khu đóng quân được. Làm bộ hù doạ cái tên bí thư này thì có thể nhưng nếu như làm thật thì cần phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu làm không tốt thì không phải sẽ mất bát cơm kiếm ăn trong tay mà là mất đi cái đầu để ăn cơm đấy. 

Cái tên mắt tam giác là thân tín của Hứa Qúy Sinh. Có thể quên mình để phục vụ cho y còn cái tên kia thì không phải. 

Tuyệt không thể chết chung được. 

- Đừng có kéo tôi! 

Tên mắt tam giác kêu lên. 

Lại một tên chẳng có đầu óc gì cả. Hoặc có thể là ngày thường quen tác oai tác quái rồi chưa bao giờ gặp phải sự khiêu chiến thực sự. 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, chậm rãi đi đến mép bàn. 

-Mày làm gì đấy? Quay về chỗ ngồi! 

Tên mắt tam giác giật mình kinh hãi, hô to rồi đứng lên, tay vô tình đưa xuống bên hông. 

Lưu Vĩ Hồng cười giễu cợt một tiếng, thản nhiên nói: 

- Ông anh à, anh bây giờ mà dám rút súng thì tôi cam đoan ông anh sẽ hối hận cả đời. Không tin ông anh cứ thử xem. 

- Mày, mày dám kiêu ngạo à....! 

Mắt tam giác rú lên điên cuồng nói. Súng trong tay bị đồng chí ngồi cạnh bên giữ chặt. 

-Mẫn Kiện Hành, bình tĩnh đi nào! 

Người đồng nghiệp bên cạnh gã cũng kêu to lên. 

Chuyện ồn ào đến không gỡ ra nổi. Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Tô Khánh Bình vẻ mặt tươi cười đi nhanh đến, nhìn thấy tình trạng đó thì nụ cười dập tắt. Ông ta nổi giận quay về phía tên mắt tam giác kia quát lớn: 

- Cậu làm gì đó? Đồ khốn kiếp! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.