Lưu Vĩ Hồng đến phòng số 207 của nhà khách Lâm Khánh. Cửa phòng chỉ khép hờ chứ không có khóa. Đứng ở ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng Tiêu Du Tình đang nói chuyện điện thoại với mẹ, giọng điệu rất là thân thiết.
Lẽ ra khi Tiêu Du Tình nói chuyện điện thoại với ai đó thì Lưu Vĩ Hồng không nên ở một bên nghe lén. Nhưng lại để cho Bí thư Lưu ngơ ngác đứng một chỗ thì cũng không được. Bí thư Lưu rất rõ ràng, phụ nữ một khi mà nói chuyện điện thoại thì sẽ khủng bố như thế nào. Nghe nói là gọi lộn số thôi cũng có thể nói đến hơn mười phút rồi.
Tiêu Du Tình tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là phụ nữ, chỉ sợ là cái khoản nấu cháo điện thoại kia chắc cũng thiên phú lắm.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nào do dự, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
- Ôi, anh về rồi à? Mẹ, con không nói với mẹ nữa. Anh Vĩ Hồng đã về rồi, con cúp máy đây.
Nói xong, cô bé không đợi Tiêu Huệ Quân ở đầu dây bên kia nói thêm một lời nào, liền cúp điện thoại rồi từ giường nhảy dựng lên, lao đến Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Nhị Ca không đề phòng việc này, thiếu chút nữa là bị cô kéo ngã.
Lưu Vĩ Hồng thân thủ nhanh nhẹn, thấy thế liền hướng sang bên cạnh một chút, thuận tay giữ cánh tay cô lại, trừng mắt nói:
- Làm gì vậy?
- Hihi, mặc kệ anh, người ta lo lắng cho anh mà.
Tiêu Du Tình mặc dù bị Lưu Vĩ Hồng kéo tay lại nhưng không tức giận, lại cười hì hì.
Cô bé mở to ánh mắt nhìn, không chút giấu diếm tình ý trong đó. Rốt cuộc là “thích” hay là “sùng bái” thì Lưu Nhị Ca vẫn còn chưa được rõ ràng lắm. Việc tái sinh cũng không giúp gì được Lưu Vĩ Hồng về phương diện nghiên cứu tâm tư của phụ nữ. Lưu Nhị Ca là hạng người lưu manh, đối với cái việc nam nữ thì cứ cà lơ phất phơ. Hai người đồng ý lên giường với nhau thì sau đó cứ đường ai nấy đi, ít nhiều không có sự áy náy. Với loại tình huống như vậy thì cũng không cần phải xâm nhập hiểu biết tâm tư của con gái làm gì.
Nhưng hiện tại Lưu Nhị Ca hơi hối hận, vì sao mà lúc này phương diện này lại không phát huy tác dụng nhỉ?
Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Lưu Nhị Ca. Ai có thể nghĩ đến Lưu Nhị Ca chính là được ông trời cho tái sinh chứ?
- Gọi điện thoại cho cô Tiêu à?
Lưu Vĩ Hồng tránh ánh mắt của Tiêu Du Tình. ngồi xuống ghế dựa, lập tức hỏi.
Hắn hiện tại cảm thấy đau đầu với Tiêu Du Tình. Nếu chỉ xem như em gái thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Hắn rất thích cô gái thông minh hoạt bát này. Nhưng Tiêu Du Tình lại không xem hắn như một người anh. Lưu Vĩ Hồng bây giờ còn chưa nghĩ ra cách xử lý vấn đề này. Hắn thật muốn cứng rắn bắt cô quay trở về nhưng lại sợ làm cô bé tổn thương. Lưu Vĩ Hồng không làm thế được. Nhưng nếu không minh bạch mà cứ giằng co mãi thì cũng không hay.
Thật là phiền toái!
Có thể trước nhìn kỹ sau hẵng nói. Quan trọng hơn là hắn không thể để cho cô bé hiểu lầm ý tứ của mình.
- Đúng vậy, nếu anh không quay về thì em đều luôn lo lắng.
Tiêu Du Tình nói.
Đụng đến chuyện phiền toái ở địa phương như vậy, cô bé khẳng định là không thể giúp được gì. Nghĩ đến nghĩ lui chỉ còn biết gọi về gia đình xin cầu viện. Cô nghĩ mẹ mình làm Vụ trưởng của Bộ vệ sinh thì có thể giải quyết vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng áy náy nói:
- Là anh không đúng. Ngày hôm qua thật sự là quá bận, quên không đón em được.
- Không sao, chuyện của anh quan trọng hơn. À, việc kia xử lý sao rồi? Có tốt không?
Tiêu Du Tình lúc này không biểu lộ ra mình thông minh trí tuệ mà trái lại còn an ủi Lưu Vĩ Hồng.
- Không dễ dàng xử lý tốt đâu. Chuyện này không đơn giản, khả năng là cần tiêu phí rất nhiều tinh lực. Cho nên, Tình Nhi, anh không thể đưa em đi chơi nhiều nơi được. Ở đây vài ngày, em mau quay về nhà đi.
- Em không về!
Tiêu Du Tình lập tức phồng má lên, lắc lắc hai bím tóc trông rất đáng yêu.
- Em biết anh chỉ muốn tìm cớ đuổi em về thôi.
Lưu Vĩ Hồng thở dài:
- Tình Nhi, anh không có ý đó. Anh cũng rất thích em. Có một cô em gái đáng yêu như em, ai mà không thích chứ? Anh lúc này thật sự là không có thời gian đi chơi với em.
Tiêu Du Tình mở to con mắt đen láy, tủm tỉm cười:
- Đừng lo, em không làm trở ngại công việc của anh đâu. Nếu anh không có thời gian thì có thể nhờ ai đó dẫn em đi tham quan khu Giáp Sơn cũng được. Dù sao thì em và chị Trương cũng khá thân, nếu anh không có ở đây thì em sẽ tán dóc với chị ấy.
Chuyện này có thể giải quyết như vậy sao?
Xem ra thì cô bé đã hạ quyết tâm phải bám dính hắn.
Lưu Vĩ Hồng tin rằng, giữa cô bé và hắn lúc này khẳng định là không có tình yêu. Tiêu Du Tình chỉ là một cô bé mới lớn, vừa mới chuẩn bị tiếp xúc xã hội, chưa hình thành được thế giới quan và nhân sinh quan của mình, nên rất dễ bị ảnh hưởng, có thể đem những chàng thanh niên dũng mãnh tôn lên làm thần tượng của mình. Lưu Nhị Ca đã hai lần trước mặt cô triển lộ thân thủ, tự nhiên sẽ được cô bé xem là “anh hùng” và trở nên “sùng bái” hắn. Trong tiềm thức của Tiêu Du Tình thì Lưu Vĩ Hồng chính là một con người rắn rỏi.
Nghĩ đến điều này, đột nhiên Lưu Vĩ Hồng bình tâm trở lại.
Bây giờ cô bé còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Sau hơn hai năm, khi cô trưởng thành hơn, thì quan niệm xã hội cũng sẽ thay đổi, tự nhiên sẽ không còn xem Lưu Vĩ Hồng là thần tượng nữa. Khi đó mọi vấn đề sẽ được giải quyết rõ ràng.
- Được rồi, em cứ ở đây chơi vài ngày. Anh sẽ tranh thủ thời gian đi chơi với em.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
- Hoan hô!
Tiêu Du Tình bỗng nhảy dựng lên.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười.
Tuy nhiên, Lưu Nhị Ca còn chưa kịp tắt nụ cười thì đã cảm thấy buồn bực. Sau khi nhảy vài cái, cô bé đột nhiên ngừng lại, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Nhị Ca.
- Chuyện gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng kỳ lạ hỏi han.
- Không đúng, có âm mưu!
Tiêu Du Tình liên tục lắc đầu, phụng phịu nói.
- Âm mưu cái gì?
- Anh đồng ý dễ dàng như vậy làm em cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề. Anh muốn lừa dối em? Chờ em mất cảnh giác, anh sẽ tìm cớ bắt em quay về. Có phải như vậy hay không?
Cô bé càng nói càng thấy mình suy đoán rất có lý, hai tay chống nạnh, nhìn Lưu Vĩ Hồng hùng hùng hổ hổ nói.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy dở khóc dở cười.
Rõ ràng là mình có lòng tốt, vậy mà cô bé kia lại biến nó thành lòng lang dạ sói.
- Được, được, đừng làm ồn nữa. Cô Tiêu có ở văn phòng không?
- Ơ, thế anh muốn làm gì?
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nói:
- Còn để làm gì? Đương nhiên là gọi điện thoại cho cô Tiêu rồi. Em nói không nói rõ sự tình thì nhất định cô Tiêu sẽ rất sốt ruột. Chuyện này cũng không tốt đâu. Anh phải gọi điện thoại thông báo với cô một tiếng.
- Được, vậy anh gọi điện thoại cho mẹ đi.
Tiêu Du Tình vừa nghe Lưu Vĩ Hồng muốn gọi cho Tiêu Huệ Quân không phải đế tố cáo thì liền lập tức yên tâm.
Lưu Vĩ Hồng thông qua tổng đài gọi điện thoại đến văn phòng của Tiêu Huệ Quân:
- Cô Tiêu, là cháu, Vĩ Hồng đây.
- Vĩ Hồng à, Tình Nhi nói cháu đang gặp rắc rối, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Con bé nói không rõ ràng, có nghiêm trọng không?
Giọng nói của Tiêu Huệ Quân thì điềm tĩnh nhưng trong đó lại có sự lo âu. Bà đối với Lưu Vĩ Hồng ấn tượng không tồi. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng và Nhâm Tú Nghi không tiến triển thêm một bước nào trong mối quan hệ nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm hai nhà. Bà và Lâm Mỹ Như tình cảm vẫn vững chắc như trước.
- Cô Tiêu, đừng lo, có chút hiểu lầm nho nhỏ thôi. Bí thư địa ủy đã đến đây, và đã xử lý tốt nên không có vấn đề lớn gì xảy ra.
Lưu Vĩ Hồng cũng không kể lại sự việc cho Tiêu Huệ Quân nghe. Chuyện như vậy tốt nhất là không để cho cô Tiêu nhúng tay vào. Hắn tin rằng cô Tiêu có thể hiểu những gì hắn nói.
Quả nhiên, Tiêu Huệ Quân thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Bí thư địa ủy đã đến à? Vậy là tốt rồi, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Tiêu Huệ Quân nghĩ rằng Bí thư Địa ủy có thể đến nhanh như vậy, khẳng định là đã biết thân phận của Lưu Vĩ Hồng. Một khi đã như vậy thì quả thật không còn gì lo lắng. Cháu ruột của Lưu gia, ở một địa khu Hạo Dương nho nhỏ đó, có ai dám làm gì hắn chứ?
Tiêu Huệ Quân công tác tại Các bộ và Ủy ban Trung ương quốc gia, chưa bao giờ đi xuống cơ sở, lại là nữ đồng chí nên việc tranh giành trong chính trị bà không biết lắm. Sự thật thì đấu tranh ở các cơ sở rất là hiểm ác. Nếu chỉ có chiêu bài lớn không thì vẫn còn chưa đủ. Mấu chốt còn phải xem chính năng lực của Lưu Vĩ Hồng.
Chiêu bài của Lưu gia cho dù có lớn thì cũng không làm nên chuyện gì. Nhiều nhất thì chỉ có thể bảo vệ được bình an cho Lưu Vĩ Hồng. Muốn chân chính đạt được sự trọng dụng thì gần như là không có khả năng.
Thế gia tử theo chính trị không ít nhưng sau đó phần lớn lại chuyển sang kinh tế, lấy việc xây dựng kinh tế là chính. Nếu không thì chỉ có thể dựa vào gia đình để che chở. Chỉ có những nhân vật lợi hại mới có thể đứng vững gót chân trong phong ba chính trị, từng bước hướng về phía trước.
Theo Lưu Vĩ Hồng biết, số thế gia tử đi theo chính trị, đa số là bị đẩy ra bên ngoài.
- Đúng vậy, cô Tiêu đừng lo lắng quá. Cháu sẽ giải quyết. Chuyện này cô đừng nói cho mẹ cháu biết nhé, để mẹ cháu không phải lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, giọng điệu rất là thoải mái.
- Ừ, cô không nói đâu. Không tồi, Vĩ Hồng, cháu rất là có hiếu đấy.
Nhận ra giọng điệu thoải mái của Lưu Vĩ Hồng, Tiêu Huệ Quân cũng cảm thấy không còn lo lắng nữa. Trong mắt của bà thì Lưu Vĩ Hồng cũng giống như một đứa trẻ. Người trẻ tuổi thì lòng dạ tất không quá sâu, sẽ không cố ý giấu bà chuyện gì. Nếu Lưu Vĩ Hồng thoải mái như vậy, khẳng định là không thành vấn đề.
- Cô Tiêu quá khen rồi!
- Vĩ Hồng à, nhờ cháu chiếu cố Tình Nhi giùm cô nhé. Để em nó ở chơi vài ngày rồi đưa em nó về.
Cuối cùng, Tiêu Huệ Quân dặn dò một câu.
Dù sao cũng là con gái của mình, không quan tâm không được.