Quan Gia

Chương 1350: Chương 1350: Không đề! (3)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1350: Không đề! (3)  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Giữa tháng 4, thời tiết đã rất dễ chịu. Sau giờ tan tầm bên ngoài Trụ sở Văn phòng khu ủy khu Ninh Dương đang có một đôi trai gái tay trong tay anh anh em em. Chính là Tổng giám đốc Công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc tỉnh Sở Nam Tô Mạt và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục khu Ninh Dương Đổng Thư Ngữ. 

Tô Mạt lại đi tới Văn phòng Bí thư Lưu. Mặc dù đã tan tầm, nhưng Bí thư Lưu còn chưa về. Hắn biết Tô Mạt muốn lại đây. 

Công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc đầu tư xây dựng xưởng thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh về cơ bản đã được hoàn thành, sắp chính thức đầu tư. Hôm nay Tô Mạt đến là để chính thức mời Bí thư Lưu tham gia cắt băng khánh thành. 

Vừa mới rồi, Bí thư Lưu đứng ở cửa sổ, đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này. 

“Xem ra lần sau gọi điện thoại tới Bí thư Thành ủy Hạo Dương Tào Chấn Khởi, vào thời điểm thích hợp, cần phải nói về chuyện này.” 

- Tô Mạt, hiện tại có mấy người bằng hữu mới đến Ninh Dương, chờ gặp họ rồi ăn cơm luôn. 

- Được, Bí thư. 

Nhà nghỉ Ninh Dương, phòng riêng. 

Một bàn người ngồi đầy, Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, Vương Thiện, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Yến Tăng Văn Mệnh, Tổng giám đốc Ngư Á Thần, Tô Mạt, Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch thành phố Kinh Hoa Chương Dịch, đám người Cẩu Sơn. Về phần thư ký khu ủy Ninh Dương đồng chí Trần Khải Hoa, chỉ có thể phụ họa đi kèm mà thôi. 

Chương Dịch vừa mới từ Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch thành phố Hạo Dương điều chỉnh vị trí xuống đảm nhận trọng trách Phó chủ nhiệm Ủy ban phát triển kế hoạch thành phố Kinh Hoa. Ủy ban kế hoạch thành phố Kinh Hoa là một cấp phó cục. Bình thường, Phó chủ nhiệm đều hưởng đãi ngộ của cấp hiện tại. Nhưng tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Hạo Dương tỉnh Sở Nam chính là rõ như ban ngày. Chủ tịch thành phố Lục yêu cầu cán bộ trẻ này chắc cũng không phải là không được. Hơn nữa, Phó chủ nhiệm chỉ là xếp hạng đứng sau cấp phó sở, cũng không quan trọng. Trên thực tế, đoàn người có thể cũng không biết. Chương Dịch còn có một người cha rất lợi hại. Từ năm trước, cha anh ta là Chương Bác Văn, Hiệu trưởng trường Đại học Ninh Thanh thăng chức lên đảm nhiệm Phó Bộ trưởng bộ giáo dục, chủ quản giáo dục cao đẳng và khoa học kỹ thuật. 

Người gọi là Cẩu Sơn, chính là Tổng giám đốc Công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật network Tân Triều. Cẩu Sơn là sinh viên giỏi đại học Bắc Kinh, sau này được Vương Thiện coi trọng, một tay thành lập network Tân Triều. Hiện tại, anh ta chính là tinh anh nổi tiếng trong mạng network ở nước Trung Quốc. 

Hiện tại, VCD của Tập đoàn Thiên Yến là sản phẩm được ưa chuộng nhất trên thị trường ghi âm và ghi hình quốc tế. Hiện tại, Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đang bận rộn mở rộng thị trường ghi âm và ghi hình ra toàn cầu. Họ không ở đâu lâu, thường bay đến bay đi, vô cùng bận rộn. Nếu không phải Bí thư Lưu gọi một tiếng, tập hợp nhau lại cùng ăn cơm, chắc sẽ không có mấy cơ hội được gặp nhau. 

Bí thư Lưu chỉ uống vài ba chén. Nếu hơn không thể bàn bạc được. Cho nên bữa cơm này diễn ra rất nhanh. 

Ăn cơm xong, thư ký Trần đi pha trà cho mọi người. Mọi người im lặng chờ Bí thư Lưu lên tiếng. 

- Chủ tịch Tăng, Tổng giám đốc Ngư, gần đây trên thị trường quốc tế có thu hoạch gì không? 

Lưu Vĩ Hồng biết hiện tại, tầm nhìn của bọn họ nhất định đã được mở rộng, hi vọng nghe được một chút về những gì bản thân bọn họ tìm hiểu được. 

- Bí thư Lưu, anh gọi tôi lão Tăng là được rồi. Tôi cảm thấy, những công ty lớn ở nước ngoại cho ra sản phẩm mới tương đối nhanh. Khi VCD của chúng tôi mới ra, lúc đó bọn họ còn cái gì cũng không biết. Hiện tại bọn họ đã có thể cho ra loại sản phẩm tương tự. Khả năng nghiên cứu phát triển của bọn họ rất lợi hại. 

Tăng Văn Mệnh mở miệng nói đầu tiên. 

- Vậy các anh đã cân nhắc đối sách nào chưa? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi. 

- Có, trên hội nghị tổng kết của công ty năm trước, tôi và lão Ngư đã nói chuyện này. Lão Ngư, anh nói, hay chỉ một mình tôi nói hết. 

Tăng Văn Mệnh lại chuyển hướng sang Tổng giám đốc Ngư Á Thần. 

- Ha ha, Chủ tịch Hội đồng quản trị, ai nói cũng như nhau thôi. Vậy để tôi nói đi. Bí thư Lưu, chúng tôi đã thương lượng một chút, quyết định trong năm nay sẽ tập trung tăng mạnh về nghiên cứu phát triển. Chúng tôi không thể luôn ôm mãi VCD này không buông, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ thành lạc hậu. Hiện ở trong nước, các xưởng gia công nhỏ đã càng lúc càng nhiều. Chỉ cần chúng tôi có kỹ thuật dẫn trước, mặc kệ là tiếp tục làm VCD hay khai phát sản phẩm khác, chúng tôi đều có thể dẫn trước. Năm nay, chúng tôi dành ra 2.5% ngạch tiêu thụ của năm trước để tập trung nghiên cứu phát triển. Chúng tôi không chỉ đầu tư trên phương diện tiền của, mà còn cả trên phương diện nhân lực. 

Ngư Á Thần chuyên làm về công tác nghiệp vụ, xem ra cũng sớm có dự thảo. 

- Nếu như vậy, tôi có một ý tưởng... 

- Biết ngay là anh có chủ ý. Nhanh nói đi. Xem ra đây cũng là một cuộc mua bán lớn. 

Vương Nhị ca đã sớm không nhịn được. 

Hiện tại có rất ít người dám cắt lời Bí thư Lưu. Vương Thiện một trong số mấy người không nhiều đó. Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận.  

- Chúng ta có thể phối hợp trường học, cơ sở nghiên cứu, xí nghiệp điều chỉnh lại, xây dựng một dây chuyền nghiên cứu, phục vụ cho sự phát triển của xí nghiệp. Cụ thể là như vậy, hợp tác của sản xuất trường học nghiên cứu là chỉ sự hợp tác giữa xí nghiệp, viện nghiên cứu khoa học và trường cao đẳng. Bình thường chỉ lấy nhu cầu kỹ thuật của xí nghiệp, kết hợp với viện nghiên cứu khoa học hoặc trường cao đẳng là nơi cung cấp kỹ thuật. Kỳ thật chính là gấp rút tạo ra những kỹ thuật mới cần thiết tổ hợp các loại yếu tố sản xuất hữu hiệu. 

Lưu Vĩ Hồng đối với chuyện này đã mưu tính kế hoạch một thời gian. Trước kia, Lưu Vĩ Hồng vốn là phó nghiên cứu viên Lưu, cũng có chút ít quen thuộc đối với việc nghiên cứu kiểu này này. Hiện tại nói ra tất nhiên cũng có thể nắm bắt được yếu điểm trong đó. 

Điểm mấu chốt trong chuyện này là thành lập trên cơ sở chính phủ. Có trường cao đẳng, viện nghiên cứu khoa học có năng lực nghiên cứu phát triển, sau đó xí nghiệp kịp thời chuyển hóa thành quả nghiên cứu khoa học. Ba cái này thiếu một thứ cũng không được.  

- Trong chuyện này, đầu tiên cần xí nghiệp hiện đại cung cấp vốn để nghiên cứu phát triển. Có Quốc tế Hoành Du, network Tân Triều, Tập đoàn Thiên Yến, mấy xí nghiệp này cũng đủ để giải quyết được vấn đề này. 

Lưu Vĩ Hồng nói xong khẽ nháy mắt với Vân Vũ Thường. 

- Đúng vậy, trong giai đoạn gần đây, Quốc tế Hoành Du tính đặt tinh lực chủ yếu trên phương diện này. Chúng ta rất cần chuyển hóa hữu hiệu sản xuất trường học nghiên cứu. 

Chỉ một ánh mắt của Bí thư Lưu, Vân Vũ Thường nhìn cũng hiểu được. 

- Thành phố Kinh Hoa chúng ta có rất nhiều trường cao đẳng. Theo chủng loại mà nói, có thể gọi là chiếm nửa đất nước Trung Quốc. Trường cao đẳng Kinh Hoa hoàn toàn có năng lực làm được công tác này. 

Thành phố Kinh Hoa có mười viện nghiên cứu, cùng Bắc Kinh, Minh Châu, Tân Môn được gọi là “nơi học tập tốt trong trời nam biển bắc”. Cộng thêm các loại viện nghiên cứu khoa học. Thành phố Kinh Hoa có khả năng thực hiện sản nghiệp vừa học vừa nghiên cứu, cung cấp rất nhiều khoa học kỹ thuật. 

- Chương Dịch, đúng lúc Bộ trưởng Chương, cha anh bây giờ đang làm khối giáo dục cao đẳng và khoa học kỹ thuật này. Nên bắt đầu từ ông đi. Sau đó, để thành phố Kinh Hoa chúng ta tiếp nhận chuyện này. Về dự án tiến hành cụ thể của chuyện này, anh nên suy nghĩ trước một chút. Sau một thời gian, chúng ta cùng báo cáo với Chủ tịch thành phố. 

- Vậy tôi không làm được chuyện gì à? 

Vương Thiện vô cùng khó chịu, Vương đại thiếu gia từ Bắc Kinh đuổi tới đây chính là nghe anh ba hoa khoác lác sao? 

- Ha ha, Vương đại thiếu gia, nào có chuyện gì thiếu được anh chứ? Anh xem anh có thể giúp một chuyện không? Giúp làm một người nhàn hạ đi. 

- Giúp làm người nhàn hạ? Tôi lại đi làm người nhàn hạ? Hừ. 

Vương Nhị ca bất mãn, lẩm bẩm. 

- Tô Mạt, xưởng thức ăn gia súc của các anh đã xây dựng xong rồi phải không? 

- Đúng vậy, thầy Lưu. Chúng tôi muốn mời anh tới tham gia nghi thức cắt băng khánh thành của chúng tôi. 

Tô Mạt theo thói quen vẫn gọi Lưu Vĩ Hồng là thầy. 

- Chuyện này tôi không đi được. Các anh có thể mời Chủ tịch thành phố Lục. Thành phố vẫn rất ủng hộ đối với chuyện này. 

Xưởng chế tạo giấy nhỏ được dừng lại, vốn chính là do Lục Đại Dũng chủ trương gắng sức thực hiện. Bây giờ hắn còn cho ra một chiêu số mới. Cho nên Lục Đại Dũng biết được sẽ rất vui mừng. 

- Thật sao? 

Hiển nhiên, Tô Mạt vẫn cảm thấy mình không có mặt mũi lớn như vậy. 

- Đương nhiên, anh có thể thử một lần. 

Ngày hôm sau Tô Mạt gọi điện thoại tới văn phòng làm việc của Lục Đại Dũng. Sau khi được thư ký chuyển vào phòng, Lục Đại Dũng cầm điện thoại lên. 

Lục Đại Dũng ngẩn người, ngay lập tức đồng ý. 

Chờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Đại Dũng liền gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng. 

- Vĩ Hồng, là tôi. 

- Xin chào Chủ tịch thành phố. 

- Vừa rồi, Tô Mạt gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ đi cắt băng khánh thành. Nghe nói Phương Đông Hoa về hưu. 

Ngược lại, Lục Đại Dũng nói về Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Nam, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phương Đông Hoa. 

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố. Tôi và Chủ tịch tỉnh Tào vẫn thường xuyên liên lạc. 

Lưu Vĩ Hồng cũng chưa từng che giấu, trực tiếp thể hiện thâm ý rõ ràng. 

Phương Đông Hoa vốn không cần phải nghỉ hưu nhanh như vậy, nhưng bởi vì vài năm trước bị một vài người bày mưu đặt kế, gây khó dễ cho Lưu Vĩ Hồng. Sau này đã bị Lưu Vĩ Hồng phản kích, biến thành rất khó chịu đựng, từ đó vô vọng mưu cầu. Bây giờ cũng đã đến tuổi rồi, tất nhiên là muốn về hưu. 

Mà Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam Tào Chấn Khởi là cấp dưới cũ của Phương Đông Hoa. Bây giờ Tào Chấn Khởi không có “Tổ chức”, xem như người cô đơn. Hơn nữa Tào Chấn Khởi được cho là người có năng lực xuất sắc, hành vi thường ngày cũng không tệ, tuổi tác cũng rất thích hợp. Nếu có thể mời chào, tất nhiên là không tệ. 

Ban đầu, khi Lục Đại Dũng ở Hạo Dương và Tào Chấn Khởi được cho là cờ trống tương đương, nhưng hiện tại lại rời nhau như vậy, cũng coi như nên giả vờ thương tiếc. 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.