Quan Gia

Chương 1187: Chương 1187: Không phải oan gia không đối đầu.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1187: Không phải oan gia không đối đầu.  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

Năm Nguyên Đán qua đi không lâu, giới kinh doanh Bắc Kinh nghênh đón một hội nghị long trọng nho nhỏ. 

Nói nhỏ, là vì quy mô hội nghị không lớn, số người tham gia so với số ngàn vạn người mà nói, hoàn toàn không phải cùng một tầng lớp, cũng là chỉ có hai trăm người. 

Nói hội nghị long trọng, tất nhiên là bởi vì người tham gia hội nghị có thân phận không phải là nhỏ. 

Hội nghị này, hội đồng tổ chức chính là bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, cụ thể là kinh doanh ở châu Mỹ châu Đại Dương, tham gia đầu tư quản lý ở nước ngoài. Chủ đề hội nghị là tọa đàm của học giả nổi tiếng đến từ nước Mĩ, nhà kinh tế, chuyên gia quyền uy quản lý xí nghiệp hiện đại - ngài Mike.  

Ngài Mike là nhà kinh kế học ở nước Mỹ, có địa vị rất cao trong giới giáo dục quản lý xí nghiệp hiện đại, lần này đến nước ta tiến hành giao lưu và phỏng vấn về học thuật, bộ phận kinh doanh bên ngoài, đối với việc ngài Mike đến thì long trọng tiếp đãi. 

Giữa những năm 90, kiểu ngoại giao như vậy không thường xuyên bằng đời sau, đa số quốc gia Âu Mĩ đối với nước ta còn tồn tại thành kiến nhất định, nhất là mấy năm trước sau khi phong ba chính trị phát sinh, các nước Âu Mĩ làm khó nhiều mặt, thiết lập hàng rào thuế quan thật khắt khe đối với nước ta. Vì vậy ngài Mike đến tiến hành giao lưu phỏng vấn về học thuật, chiếm được sự coi trọng của giới kinh doanh bên ngoài. 

Hơn nữa, không chỉ một mình ngài Mike tới, còn mang tới một đoàn khảo sát thương nghiệp nhỏ, thành viên phần lớn là thương gia có thực lực ở nước Mĩ, trên thực tế, cũng có thể coi như là một lần khảo sát kinh doanh. Ngài Mike thậm chí để lộ ra ý muốn làm một khóa huấn luyện quản lý xí nghiệp hiện đại ở Bắc Kinh, càng được bộ phận kinh doanh bên ngoài và những người có liên quan khác coi trọng. 

Chuyên đề toạ đàm hôm nay, được thực hiện tại trung tâm hội nghị quốc tế khách sạn Thời Đại. 

Khách sạn Thời Đại đã bước đầu có đầy đủ chức năng của một khách sạn quốc tế hóa, nghe nói Tổng giám đốc Cổ Hiểu Lượng đang tranh thủ, đưa khách sạn Thời Đại từ khách sạn cấp bốn sao tăng lên tới khách sạn cấp năm sao, bộ phận sửa chữa công trình đã bắt đầu rồi. 

Trung tâm hội nghị quốc tế khách sạn Thời Đại được đặt ở tầng 8, trên hành lang trung tâm hội nghị rải hoa hồng thật dày theo phong cách Châu Âu, đèn treo pha lê thật lớn ở trên đỉnh trần nhà cao cao tản mát ra ánh sáng dịu dàng. Trung tâm hội nghị bày hơn mười bàn tròn, mặt bàn bày hoa tươi, đúng mốt hoa quả, các loại ăn vặt và các loại đồ uống, còn có rượu trái cây độ thấp, tùy ý cho khách quý dùng. Những người khách tụ tập dưới một mái nhà, đại đa số mặc trang phục tham dự hội nghị. 

Hôm nay có thể được mời đến, tới tham gia toạ đàm này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đều là tai to mặt lớn ở đất Bắc Kinh. Chọn bừa một người, không phải Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty lớn, thì cũng là chuyên gia học giả nổi tiếng. Nghe nói toạ đàm này, cũng không có giấy mời ngoài, do ban tổ chức trực tiếp mời, tổng cộng ba trăm thẻ khách quý. Không có thẻ khách quý cho dù nhà anh có bạc triệu, triệu phú Bắc Kinh, cũng không được vào cửa. Nghe nói một số ông chủ công ty lớn, vì được một tấm thẻ khách quý, mà tặng đại lễ cho nhân viên xử lý của ban tổ chức.  

- Vợ à, người tới đây hôm nay chỉ sợ có rất nhiều người không phải tới nghe toạ đàm? 

Ngồi tại bàn cách bục giảng không xa, Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười hạ giọng nói với Vân Vũ Thường. 

Cho dù có bầu, Vân Vũ Thường hôm nay vẫn ăn mặc khá nghiêm túc, váy màu đen, trang điểm nhạt, ngực rực rỡ vòng cổ kim cương, khuyên tai ngọc lục bảo có vẻ cổ điển mà quý phái nhã nhặn ngồi ở chỗ đó mà sự tao nhã đoan trang vẫn phát ra. 

Vân Vũ Thường cười cười, cũng hạ giọng nói nói:  

- Người ta theo đuổi cuộc sống xa hoa, cũng không có gì sai. 

Toạ đàm chưa chính thức bắt đầu, ngài Mike và tiểu đoàn của ngài còn chưa xuất trướng tuy nhiên phòng hội nghị, đã có không ít vị khách ngồi chờ. Trong đó vài vị trung niên, vòng cổ to thô, một sợi dây thừng màu vàng quấn quanh trên cổ, ngón tay thì đeo nhẫn thô to màu đen nhấp nháy, đang lớn tiếng nói chuyện, luôn cố ý trong lúc nói chuyện vô tình nói ra liên tiếp con số, cái gì “Năm triệu chút lòng thành “, “Tám triệu không thành vấn đề”, “Mười triệu ngày mai đi ra trướng” ngôn ngữ linh tinh, không phải trường hợp cá biệt. 

Và cố gắng uốn lưỡi nói ra “giọng quan”, trong lời nói địa phương đã thêm vào vài câu trong phim, nói thế cho thấy —— tôi đây cũng là người thượng đẳng! 

Không có cái khác, thì còn có tiền, đúng không? 

Lưu Vĩ Hồng càng xem càng buồn cười, cúi đầu đánh giá một chút trang phục của chính mình, nói:  

- Vợ à, anh cảm thấy, đồ tây này mặc không được tự nhiên cho lắm? Nếu không, ngày khác anh cũng đeo dây thừng vàng lên, ngón tay đeo bảy, tám chiếc nhẫn vàng, tỏ ra khoe khoang được chứ? Nói như thế nào, anh cũng là hàng tỉ phú phải không? Bủn xỉn quá, làm Chủ tịch Vân mất mặt nhỉ! 

- Đúng! 

Vân Vũ Thường học được giọng nói của ông chủ lớn Hà Đông, lập tức liền hé miệng mà cười. Mấy ngày này, hai vợ chồng thường ở cùng một chỗ, trong lòng Vân Vũ Thường cũng cảm thấy vui. 

Lý Cường và Hà Mẫn ngồi cạnh bọn họ, cũng không kìm nổi mỉm cười. 

Toạ đàm này, tổng cộng ba trăm thẻ khách quý, ngài Mike trực tiếp đưa cho Vân Vũ Thường bốn thẻ, người ta cầu ông nội xin bà nội, đưa lên đại lễ cũng chưa chắc có thể được một tấm thẻ mời, hai vị này thật ra còn đưa cả vệ sĩ vào được, hơn nữa là ngồi ghế gần bục giảng nhất. Quả nhiên là người so với người, làm người ta tức chết. 

Cho đến lúc này, ngoài bốn người bọn họ an vị trên bàn tiệc, các vị trí còn lại đều trống không. 

Mặc dù là thẻ khách quý, cũng chia cấp bậc, mấy bàn gần bục giảng này nhất, thẻ mời bình thường cũng không tư cách ngồi đó. Phải là người có thẻ có dấu hiệu đặc biệt, mới có thể ngồi bàn đó. Nhân viên khách sạn dẫn dắt khách quý ngồi vào vị trí, phân chia rất rõ ràng. 

Hai vợ chồng nói liên miên, bên kia đã vang lên tiếng chào hỏi liên tiếp. 

- Tổng giám đốc Cổ… 

- Công tử Cổ … 

- Cổ Nhị thiếu gia… 

- Cổ Nhị ca… 

- Tống giám đốc Toàn… 

- Đại thiếu gia Toàn … 

Liên tiếp. 

Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường nhìn theo tiếng nói, không phải Cổ Hiểu Lượng và Toàn Thanh Hoa tới đây sao? 

Hai vị này, cũng có thể nói là người có quyền ở Bắc Kinh. 

Bất kể phạm vi con ông cháu cha hay là phạm vi của cải, đều có tiếng tăm lừng lẫy. Hơn hai trăm người trong đại sảnh, phỏng chừng có tám mươi phần trăm trở lên, đã nghe danh hai vị uy danh hiển hách này từ lâu. Một đám từ chỗ ngồi đứng dậy, phía trước phía sau tiến đến, bắt tay chào hỏi Cổ Hiểu Lượng, Toàn Thanh Hoa. 

Từ cách xưng hô của bọn họ, cũng có thể nhìn ra quan hệ xa gần. 

Kêu “Tổng giám đốc Cổ”, là còn chưa gia nhập, nhiều nhất chỉ là gặp qua một hai lần, thậm chí một lần cũng chưa từng gặp qua, chỉ có điều ngưỡng mộ đại danh đã lâu mà thôi; kêu “ ông tử Cổ”, cũng không khác biệt lắm, không hiểu giá thị trường; kêu “Cổ Nhị thiếu gia”, là có chút lui tới, đã vào cửa, hiểu được chút quy củ; hoành tráng nhất chính là kêu “Cổ Nhị ca”, một bên bắt tay Cổ Hiểu Lượng, một bên “Vênh mặt”. Có thể kêu Cổ Hiểu Lượng một tiếng “Nhị ca”, giao tình ra sao? Con báo bình thường ở nông thôn có thể sánh bằng! 

Trong đó một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trang phục lộng lẫy, trên mặt trát son phấn thật dày, gần như vượt qua “Nghệ sỹ” Nhật Bản, lắc lư cái mông rộng thùng thình, cầm chặt tay Cổ Hiểu Lượng, vẻ mặt cười quyến rũ, nũng nịu kêu một tiếng “Nhị gia”. 

Thiếu chút nữa đã làm một vị Nhị gia khác cả người nổi da gà, run rẩy rơi xuống ngay tại chỗ. 

Cổ Hiểu Lượng và Toàn Thanh Hoa đều mặc đồ tây, ưỡn ngực đột bụng, Cổ Hiểu Lượng đeo cái kính gọng vàng, nhã nhặn, mặt béo phì trước sau mang vẻ thật thà chất phác tươi cười. Từng người chào hỏi anh ta, Cổ Hiểu Lượng cũng gật đầu cho phải phép, tay ai đưa ra, Cổ Hiểu Lượng cũng sẽ bắt tay người ta một chút. 

Vị Cổ Nhị ca này, ngày thường nổi tiếng “Bình dị gần gũi”, hòa ái dễ gần, không phách lối kiêu căng. 

Trái lại đại thiếu gia Toàn, phách lối kiêu căng hơn so với Cổ Nhị thiếu gia, bình thường chính là gật đầu, trên mặt tươi cười cũng là giả tạo, chỉ có bằng hữu thật sự quen thuộc, mới giơ tay bắt.  

Nhân viên khách sạn dẫn dắt Tổng giám đốc Cổ và Tổng giám đốc Toàn, trực tiếp hướng về bàn tiệc mà Lưu Vĩ Hồng bọn họ đang ngồi. Thấy Cổ Hiểu Lượng với thân phận “Bốn thiếu gia Bắc Kinh”, hơn nữa anh ta lại là Tổng giám đốc khách sạn Thời Đại, tất nhiên là khách quý đệ nhất, được ngồi ở vị trí gần bục giảng nhất. 

- Vợ à, sắp tới không vui rồi. 

Thấy tình hình như vậy, Lưu Vĩ Hồng liền không kìm nổi quay sang Vân Vũ Thường nhẹ nhàng lắc đầu. Cổ Hiểu Lượng có lẽ còn có chút lòng dạ, có giận cũng không thể hiện ra, tính tình Toàn Thanh Hoa, cũng không phải rất tốt. 

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:  

- Tất cả mọi người là tới nghe giảng, việc khác, không nói cũng được. 

- Rất có lý. Chủ tịch Vân, vì sao lời em nói, luôn có lý như vậy? 

Phó cục trưởng Lưu liền rung đùi đắc ý nói. 

Vân Vũ Thường lại thản nhiên cười. 

Lưu Vĩ Hồng làm sao thật sự sẽ đem Cổ Hiểu Lượng, Toàn Thanh Hoa để trong lòng? 

- Lưu Nhị thiếu gia, Chủ tịch Vân, có duyên gặp mặt! 

Cổ Hiểu Lượng có bụng tướng quân, chập chững đi vào, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, lập tức vừa mừng vừa sợ nói, ít nhất nghe giọng điệu, Cổ Nhị ca thực tại là vừa mừng vừa sợ. 

Sắc mặt Toàn Thanh Hoa lại chìm xuống trong nháy mắt, trong mắt toát ra vẻ hung tợn. 

Người phụ nữ vừa rồi quấn quít lấy Cổ Hiểu Lượng kêu “Nhị gia”, giờ phút này cũng đi theo Cổ Hiểu Lượng, vội vội vàng vàng, không được nói chút nịnh hót nào. Lúc này nghe Cổ Hiểu Lượng xưng hô với Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường xong, ánh mắt lại sáng ngời. 

Ra vẻ người giàu có, gần như mỗi người đều đối với Cổ Nhị gia xua như xua vịt, cùng tranh vuốt mông ngựa. Hai vị này cũng là lai lịch loại nào, chẳng những ngồi ngay ngắn bất động, Cổ Hiểu Lượng còn chủ động chào hỏi bọn họ.  

Có thể được Cổ Hiểu Lượng gọi một tiếng “Nhị thiếu gia”, quả thực không phải là nhỏ. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đứng dậy, bắt tay Cổ Hiểu Lượng, nói:  

- Tổng giám đốc Cổ, xin chào! 

Vân Vũ Thường ngồi ở chỗ kia, gật đầu cho phải phép, nói:  

- Tổng giám đốc Cổ, tôi có chút không thuận tiện, xin thứ lỗi. 

Ánh mắt Cổ Hiểu Lượng đảo qua bụng Vân Vũ Thường, lập tức tươi cười, nói:  

- Ha ha, đừng lo đừng lo hoá ra Nhị thiếu gia sắp làm cha, đây chính là chuyện vui lớn, chúc mừng chúc mừng! 

Nói xong, hướng sang Lưu Vĩ Hồng chắp tay. 

- Cảm ơn Tổng giám đốc Cổ. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, không mặn không nhạt đáp. 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.