Quan Gia

Chương 547: Chương 547: Không thể quá khách khí




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 547: Không thể quá khách khí 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Dương Á Kiệt thật tâm không muốn chấp hành mệnh lệnh này. 

Y rất khâm phục ý chí một lòng vì dân ý chí của Chủ tịch thị xã Lưu, nhưng dựa theo lý giải của y, hoặc là nói dựa theo lý giải của "cơ quan cán bộ cũ", Chủ tịch thị xã không phải là làm thế này 

Khất nợ tiền lương của giáo sư, không phải chuyện một ngày hai ngày, cũng không phải là chuyện của một huyện hai huyện, có thể nói đã trở thành một hiện tượng khá phổ biến. Trước kia gây chuyện không ít lần, mỗi lần gây chuyện, Chủ tịch thị xã liền tìm đủ mọi cách gom chút tiền, phát một hai tháng lương cho các giáo sư, đem chuyện này lừa dối cho qua. Sau đó cũng là không có tiền, cũng là khất nợ. Không phải Chủ tịch thị xã Lâu không trả tiền, mà thật sự là chỗ cần tiêu tiền quá nhiều, Chủ tịch thị xã cũng là “không bột đố gột nên hồ”. Nhà lớn khó chu toàn a! 

Nhưng mặc kệ là vị Chủ tịch thị xã nào, mặc kệ là vị quan gia nào, đối đãi với người bạo loạn như vậy, đều sẽ giữ vững một điểm mấu chốt - không thể quá khách khí! 

Người đều là như thế, không tự trọng 

Anh càng khách khí với y, y sẽ càng đạp lên đầu lên cổ anh. Anh nghiêm mặt, y ngược lại trở mặt. Dùng một câu rất dung tục mà nói, chính là anh xem y là người, y liền đem anh là trứng, anh xem y là trứng, y ngược lại xem anh là người! 

Mấy giáo viên dân thường này của xã Lương Thủy khu Hoàng Sa, Chủ tịch thị xã Lưu liền nhiệt tình tiếp đãi, còn đưa đến nhà khách bố trí ổn định, chiêu đãi đồ ngon, tựa như quý khách. Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, vậy còn được sao? Không cần nói cái khác, chỉ cần giáo viên toàn thị xã đều xông vào đây, Chủ tịch thị xã Lưu anh tiếp đãi được sao? Có xây dựng thêm mấy căn nhà khách Hạo Dương cũng không đủ! 

Dương Á Kiệt sự lo lắng này, tuyệt đối không phải dư thừa. Tình hình thực tế của Hạo Dương chính là như thế. 

Cán bộ bình thường khi đối mặt với bọn này, phần lớn là chẳng quan tâm, không đáng để ý tới. Nếu quá nhiều người, thì cho nhân viên cơ quan công tác đơn giản tiếp đãi một chút, tìm đủ cách làm cho có lệ để xong việc. 

Chỉ khi thật sự tránh cũng không được, dụ dỗ cũng không thể dụ dỗ, thì lãnh đạo quản sự mới sẽ “hô hào ra mặt” cùng bọn họn gặp mặt, hoặc nhiều hoặc ít giải quyết được một chút vấn đề. Vẫn không thể quá sảng khoái, không thể vấn đề gì cung giải quyết triệt để. Nói cách khác, bọn họ thấy lãnh đạo dễ nói chuyện, sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, tăng cường đề xuất rất nhiều điều kiện áp lực không thể đáp ứng, cố ý cùng lãnh đạo đối địch 

Kẻ bề trên nên có uy nghiêm của kẻ bề trên. 

Không có quy củ không thể quy cách a 

Tuy nhiên Dương Á Kiệt không nói thêm gì, lập tức khởi động xe, lái về phía trụ sở làm việc cách đó không xa. Đó là một nơi làm việc của cơ quan địa khu, Dương Á Kiệt điều khiển xe số 2 Thị ủy qua đó, vẫn là rất có mặt mũi rồi. Bộ phận trực thuộc Địa khu, dù sao cũng là làm việc ở thị xã Hạo Dương, có rất nhiều chuyện yêu cầu đến Ủy ban nhân dân thị xã. Dương Á Kiệt qua đó gọi điện thoại, thì không thành vấn đề. 

Dương Á Kiệt mặc dù trong lòng cảm thấy Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ khí uy, quá kích động, tóm lại y vừa mới lái xe cho Chủ tịch thị xã Lưu, đối với tính cách Chủ tịch Lưu chưa hiểu rõ, một số lời vẫn là không tiện nói. Về sau từ từ quen thuộc, sẽ tìm cơ hội hướng Chủ tịch thị xã Lưu góp ý vậy 

Vương Trác Lập hiệu suất làm việc rất cao, nhận được điện thoại của Dương Á Kiệt, rất nhanh liền phái một chiếc xe tải nhỏ đến đây, Vương Trác Lập tự mình cũng theo xe tới đây. Chủ tịch thị xã Lưu ở thành nội mới bị người phản động "Vây quanh" , không lớn không nhỏ là sự cố, Vương Trác Lập thân là đại quản gia thật sự của Ủy ban nhân dân thị xã, tự nhiên phải chạy tới xử lý. Chẳng lẽ còn để Chủ tịch thị xã Lưu tự mình an bài nơi ăn chốn ở cho bọn này sao phải không? 

Vương Trác Lập vừa đến, trước liền vội vã cúi đầu "Nhận sai" với Chủ tịch thị xã Lưu. Mặc dù giáo sư xã Lương Thủy bạo loạn, căn bản không phải là trách nhiệm của Vương Trác Lập, nhưng Chủ tịch của một thị xã bị vây, nhân viên công tác chính phủ thị xã mỗi người có cương vị công tác. Vương Trác Lập cũng chỉ là chiếu quy tắc làm việc thôi. Lúc này, Chủ tịch thị xã Lưu trong lòng không chừng đang là tức giận thế nào đó, Vương Trác Lập nếu bày ra một bộ dáng “chuyện không liên quan đến mình”, nhàn nhã thong dong, thì trước tiên sẽ để lại ấn tượng không tốt trong cảm nhận của Chủ tịch thị xã Lưu 

Dũng cảm ở trước mặt lãnh đạo thừa nhận sai lầm, dũng cảm nhận lấy trách nhiệm, tóm lại sẽ không thiệt thòi 

Lưu Vĩ Hồng đơn giản dặn dò Vương Trác Lập vài câu, Vương Trác Lập thưa dạ xưng phải 

Thấy tư thế này, đám người Vương Tuệ Văn mới xem như có thể tin rằng, người thanh niên này thật sự là Chủ tịch thị xã. Vì gã và Vương Trác Lập là “chỗ quen biết”, Vương Tuệ Văn bị cho là “người chuyên gây rối”, nếu không cũng sẽ không được các giáo viên đề cử là "Thủ lĩnh", Ủy ban nhân dân thị xã cũng là đi thường xuyên, cũng là quen biết Vương Trác Lập, biết y cũng là cán bộ quản sự của Ủy ban nhân dân thị xã. Thấy y đối với Lưu Vĩ Hồng bộ dáng rất cung kính, thì xác định Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thị xã không thể nghi ngờ 

Vương Trác Lập được Chủ tịch thị xã chỉ bảo, mời Chủ tịch thị xã Lưu lên xe trước, mình sẽ theo sau 

Đợi xe số 2 của Lưu Vĩ Hồng đi trước, Vương Trác Lập lúc này mới quay đầu, có chút không hài lòng nói với Vương Tuệ Văn: 

- Thầy Vương, các ông làm gì thế? Nửa đường chặn xe của Chủ tịch thị xã? Rất không quy củ! 

Vương Tuệ Văn cười khổ nói: 

- Lãnh đạo, ông cho rằng tôi muốn chạy đến thị xã sao? Bốn tháng phát có hai trăm tệ, ông có thể sống không ? 

- Chính phủ cũng có chỗ khó của chính phủ, là thật sự không có tiền. Nếu có tiền, sớm đã phát cho các ông rồi. Ông cho là ở thị xã rất muốn khất nợ tiền lương các ông ư? 

Vương Tuệ Văn chỉ vào mấy tòa trụ sở làm việc mới tinh xung quanh, nói: 

- Lãnh đạo, tôi thông cảm chỗ khó của chính phủ. Nhưng chính phủ có thật sự hiểu cho chỗ khó của chúng tôi không? Ông xem đi trụ sở xung quanh đây, xinh đẹp biết bao, khí thế biết bao? Để xây dựng một trụ sở thế này, phải tốn mấy trăm ngàn tệ? Chính phủ có tiền xây dựng trụ sở, mà không có tiền phát lương cho giáo viên chúng tôi sao? 

Khi nói, thanh âm Vương Tuệ Văn liền đề cao vài phần, mặt cũng đỏ lên. Mấy giáo viên khác liền phụ hoạ theo đuôi. 

Vương Trác Lập nói: 

- Thầy Vương, đây không cùng một chuyện a. Đây là trụ sở của địa khu, không phải tiền của thị xã chúng tôi. Địa khu có ở tỉnh chi, thị xã chúng tôi nào có gì. 

- Lãnh đạo, không cần biết là tiền của thị xã hay là tiền cùa địa khu, tóm lại là tiền nhà nước đúng không? Là tiền quốc gia đúng không? Các cán bộ ăn ngon ở tốt, chúng tôi không có ý kiến. Nhưng ít nhất phải phát tiền lương cho chúng tôi chứ! Tất cả mọi người là công dân Trung Quốc, đãi ngộ không thể kém xa như vậy phải không? Một bên là ăn chơi đàng điếm, một bên là không có tiền ăn cơm, một nhà già trẻ đói bụng, ông cảm thấy như vậy là công bằng sao? 

Vương Tuệ Văn liên thanh nói, giọng điệu dần dần trở nên phẫn nộ 

- Được rồi được rồi, ông cũng không cần tức giận, tôi chỉ là nhân viên làm việc cụ thể, không quản việc phát tiền lương cho các ông. Nếu Chủ tịch thị xã Lưu đã dặn dò, mời các ông tới nhà khách ở, vậy lên xe đi. Chúng ta đi nhà khách, đến lúc đó Chủ tịch thị xã Lưu sẽ cho các ông một câu trả lời thuyết phục 

Vương Trác Lập cũng lười cùng gã dông dài, lập tức lên ngồi vị trí phó lái của xe tải. Nói thật lòng, y không phải không đồng tình với số giáo viên này, nhưng y cũng không có cách. Như lời y nói, y chỉ là nhân viên làm việc cụ thể, không giải quyết được vấn đề như vậy. Vương Tuệ Văn bọn họ năm lần bảy lượt đến Ủy ban nhân dân thị xã gây rối, rất nhiều công việc giải quyết hậu quả đều là do phó văn phòng y đây đến xử lý, đã xảy ra nhiều lần, Vương Trác Lập cũng là chịu thua tình cảnh này 

Các giáo viên yên lặng leo lên xe tải 

- Lãnh đạo, hỏi ông chuyện này, người kia... Chủ tịch thị xã Lưu hắn thật sự là Chủ tịch thị xã? 

Lên không lâu sau, Vương Tuệ Văn lại hỏi, mang theo một chút tò mò. Gã cũng không phải tò mò về tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng, mấu chốt là sợ "Bị lừa". Trước đây nhìn thấy Chủ tịch thị xã Phó Chủ tịch thị xã thậm chí cán bộ quản sự khác của Ủy ban nhân dân thị xã, đều đàn ông trung niên bốn năm chục tuổi, vẻ mặt uy nghiêm. Bỗng nhiên lòi ra một thanh niên mới chỉ hai mươi mấy tuổi, tự xưng là Chủ tịch của một thị xã, kêu người ta trong nhất thời, làm sao tiếp nhận được chứ? 

Vương Trác Lập nói: 

- Anh ta chẳng những là Chủ tịch thị xã, hơn nữa là Chủ tịch thị xã thật sự. Trước đó không lâu mới từ Lâm Khánh bên kia điều tới 

- Chủ tịch thị xã trẻ như vậy sao? Sợ chỉ có hai mươi mấy tuổi? 

Vương Tuệ Văn liền ngạc nhiên thán phục hai tiếng. 

- Hai mươi bốn! 

Vương Trác Lập mang theo một chút giọng điệu kiêu ngạo nói, dường như ở thị xã có một vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi như thế, phó chủ nhiệm Vương cũng được thơm lây. Nói ra thì, cũng không thể trách Vương Trác Lập có tâm tính này. Lưu Vĩ Hồng sau khi đến nhận chức, các loại áp lực không hiểu ra sao trên người y bỗng nhiên liền biến mất. Trước kia Vương Trác Lập áp lực chủ yếu là đến từ chính các lãnh đạo "Nghi ngờ" đối với tuổi của y. Vương Trác Lập có thể làm được Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã, tự nhiên cũng là có chỗ dựa vững chắc nhất định, chỉ có điều không được mạnh cho lắm, có thể giúp y lên đến văn phòng Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban nhân dân thị xã, đã tới cực hạn rồi. Còn lên nữa, phải dựa vào Vương Trác Lập chính mình cố gắng, còn phải xem vận khí y như thế nào. Vương Trác Lập sở dĩ không thể lên chức chính, tuổi tác là nhân tố rất lớn. Mọi người luôn cảm thấy đại quản gia của Ủy ban nhân dân thị xã, nên tìm một vị lão thành thì tốt hơn. Nguyên Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã Lý Tác Thư sau khi đề bạt là Phó Chủ tịch thị xã, vẫn kiêm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, cũng chính là nguyên nhân này. Các lãnh đạo đối với Vương Trác Lập vẫn chưa yên tâm cho lắm 

Bất chợt, xuất hiện một vị Chủ tịch thị xã hai mươi bốn tuổi, thì tuổi của Vương Trác Lập, bỗng nhiên liền trở nên không là vấn đề. Chủ tịch thị xã hai mươi bốn tuổi cũng có thể có, thì Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã ba mươi tuổi càng không có gì là lạ lùng 

- Hai mươi bốn? 

Vương Tuệ Văn hoảng sợ hô một tiếng, liên tục lắc đầu. Con của gã, qua vài năm cũng đến tuổi này. Nhưng Vương Tuệ Văn tuyệt đối không dám tưởng tượng, vài năm sau, con gã có thể trở thành Chủ tịch thị xã 

- Vậy, Chủ tịch thị xã Lâu thì sao? Đi đâu? 

- Thăng quan rồi, đi tỉnh. 

- Ai nha, Chủ tịch thị xã Lâu là lãnh đạo tốt a, đối với giáo viên chúng tôi vẫn rất là quan tâm, giúp chúng tôi giải quyết không ít vấn đề 

Vương Tuệ Văn liền cảm thán nói. 

Vương Trác Lập cười mà không nói. Chủ tịch thị xã Lâu cũng chỉ là phát mấy tháng tiền lương khất nợ cho bọn họ, thì trong mắt số giáo viên này, liền biến thành lãnh đạo tốt. Xem ra muốn làm một cán bộ tốt, kỳ thật cũng không khó. 

- Lãnh đạo, tôi nói thật với ông, yêu cầu của chúng tôi cũng không cao, chỉ cần có thể đúng hạn phát tiền lương là được. Yêu cầu như vậy, chắc là Chủ tịch thị xã mới có thể thỏa mãn chúng tôi chứ? 

Lát sau, Vương Tuệ Văn lại thăm dò hỏi han. Gã đây nói cũng là lời nói thật, tất cả mọi người đều là giáo viên, nếu không phải cuộc sống khó có thể duy trì, ai muốn từ xã Lương Thủy xa xôi chạy đến thị xã cầu ông xin bà chứ? Bị người ta như dạng "Ăn mày" mà đối xử, rất có ý tứ sao? Thói đời thế này, làm giáo viên như vậy thật không đáng tiền! 

- Ha ha, việc này tôi không dám cam đoan. Chủ tịch thị xã làm như thế nào, chúng ta làm sao quản được? 

Cả đám giáo viên liền trở nên thấp thỏm bất an. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.