Quan Gia

Chương 1051: Chương 1051: Không tin được




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1051: Không tin được 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Sau khi xác nhận được thân phận của Lưu Vĩ Hồng, Đỗ Hải vẫn chưa nhiệt tình, ngược lại càng thêm nghi hoặc: 

- Phó Cục trưởng Lưu, xin hỏi Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện là ngành gì? 

Lưu Vĩ Hồng đáp:  

- Là ngành mới được thành lập của Quốc vụ viện, có trách nhiệm kiểm tra đốc thúc công tác thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước, khiến doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu theo tiêu chuẩn. 

Đỗ Hải mỉm cười, nói vớ ý châm chọc rõ ràng: 

- Phó Cục trưởng Lưu, nói đùa sao? 

- Anh Đỗ, sao anh lại nghi ngờ như thế? 

Đỗ Hải thản nhiên nói: 

- Tiêu chuẩn hóa thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước tôi đã nghe nói từ lâu, lúc các lãnh đạo tỉnh và thành phố báo cáo trên đài Chủ tịch. Nhà máy Cơ khí hạng nặng số 2 của chúng tôi trở thành như hôm nay, tôi chỉ cần có ý kiến lên thành phố, ngày hôm sau sẽ băng lưu manh đánh tôi đến trọng thương. Trước đó không lâu, chúng đã san bằng ký túc xá của chúng tôi. Phó Cục trưởng Lưu, tôi năm nay bốn mươi lăm tuổi, tham gia công tác từ lúc mười tám, không có công cũng có lao, lao động cực khổ, chưa làm chuyện gì xấu, sao cuối cùng lại có kết quả như hôm nay? 

Nói xong Đỗ Hải quá xúc động, liên tục ho khan, khuỷu tay không chống nổi, suy sụp ngã xuống chiếc giường tre, thở dốc liên hồi. 

Phùng Thục Mai vội vã đứng lên, âu yếm vuốt lưng chú, oán giận nói: 

- Lão Đỗ, anh thật là nhớ dai quá. Cả đời anh cứ ăn ngay nói thẳng như vậy nên phải chịu thiệt. À, nhà máy nhiều công nhân như vậy, có ai giống anh, đề xuất ý kiến với cấp trên làm gì? Giờ bị người ta đánh ra nông nỗi này, anh còn ráng nhớ nữa? 

Đỗ Hải cười khổ, thở hổn hển nói: 

- Không phải anh nhớ dai, mà thật sự bọn chúng rất biết đóng kịch. Thói đời mà, người thành thật thường chịu thiệt, chỉ có đường chết thôi. 

- Anh biết thì tốt rồi! Biết rõ còn nói nhiều như vậy sao?  

Phùng Thục Mai không giận nổi, lập tức chuyển sang Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Rất xin lỗi, lãnh đạo Lưu, chúng tôi đều là công nhân thất nghiệp bình thường, chuyện trong nhà máy chúng tôi cũng không biết gì. Chúng tôi không phải là quan mà. 

Chúng tôi rất ủng hộ chính quyền, cam đoan không nói bậy bạ cho nhà máy, cũng không có ý kiến gì đề xuất lên thành phố, xin mời các anh quay về đi. 

Có thể nhận thấy, Phùng Thục Mai không phải là nói mát hay châm chọc mà thật sự “kiểm điểm” với lãnh đạo, còn thề thốt nữa. Đủ thấy trong lòng cô rất sợ hãi. 

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhíu lại, trầm ngâm không nói. 

Trịnh Hiểu Yến nói: 

- Chị Phùng, tôi biết mọi người bị oan. Lãnh đạo Quốc vụ viện phái chúng tôi xuống cũng là để tìm hiểu tình hình thực tế. Chỉ cần hai nói cho chúng tôi biết tình hình thật sự, chúng tôi nhất định sẽ cho hai người câu trả lời vừa ý. Xin hai người tin tưởng chúng tôi. 

- Tin chứ, tin chứ, chúng tôi đương nhiên tin… chúng tôi chỉ là công nhân bình thường, không biết tình hình thật sự gì đâu. 

Đỗ Hải cười lạnh một tiếng, nói: 

- Lãnh đạo, chúng tôi trước đây cũng tin tưởng chính quyền mà. 

Kết quả cũng bị lưu manh ở văn phòng đánh trọng thương, đến nay vẫn chưa hồi phục. 

Phùng Thục Mai không khỏi sốt ruột, kêu lên: 

- Lão Đỗ, anh bớt nói một tí có được không? Anh chịu thiệt còn chưa đủ à? 

Đỗ Hải lại không hé răng, miệng thở hồng hộc. 

Bên trong túp lều nhỏ lập tức trở nên yên tĩnh. 

Được một lúc, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi hỏi: 

- Anh Đỗ, phải như thế nào anh mới tin tưởng chúng tôi? 

Đỗ Hải đáp ngay: 

- Rất đơn giản, để nhà máy sản xuất trở lại, tất cả mọi người quy về đi làm, chúng tôi lại quay về ký túc xá ở, tôi sẽ tin tưởng các người. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Anh Đỗ, đây là một vấn đề biện chứng. Giờ nhà máy xảy ra vấn đề, ngừng sản xuất. Chúng ta phải biết rõ nguyên nhân đình công mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Giờ chúng ta không hiểu biết tình hình cụ thể, biết giải quyết thế nào đây? 

Đỗ Hải bất động, lãnh đạm nói: 

- Phó Cục trưởng Lưu, anh là cán bộ do Quốc vụ viện phái tới, muốn hiểu rõ vấn đề thật ra rất dễ dàng. Đem sổ sách tài vụ của nhà máy hai năm nay nghiên cứu điều tra, không phải sẽ rõ ràng cả sao? Cơ khí hạng nặng số 2 vì sao lại sụp đổ, mọi người trong nhà máy, và cả các quan trong thành phố này đều biết sự thật. 

- Anh Đỗ, nói thật với anh, phương pháp mà anh vừa nói, nhất định chúng tôi sẽ sử dụng. Nhưng anh cũng biết rõ, biện pháp này không thể làm được. Bọn họ dám báo phá sản một nhà máy lớn như vậy, chắc chắn chuyện đó cũng đã thu dọn sạch sẽ. Nếu tôi không muốn làm rõ vấn đề này, tôi cũng không cần đợi đến tối mới tới đây nói chuyện với anh. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế cạnh cái bàn nhỏ, thong thả nói, giọng điệu rất thành khẩn. 

Đỗ Hải hơi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ. 

Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý. 

Nếu Lưu Vĩ Hồng là cán bộ thành phố này, cùng một giuộc với những người kia, hắn thật sự không cần phải làm chuyện thừa. Đợi buổi tối đến khu lều bẩn thỉu này để làm gì? 

- Phó Cục trưởng Lưu, có phải Quốc vụ viện thật sự muốn điều tra Nhà máy Cơ khí hạng nặng số 2 của chúng tôi? 

Một lúc sau, Đỗ Hải cố sức ngồi lên hỏi. Lúc nói đến ba chữ “Quốc vụ viện”, ngữ điệu của Đỗ Hải hơi khác lạ. Trong mắt quần chúng nhân dân, Quốc vụ viện là thần thánh, có thể khiến cho người ta rung động. 

Lưu Vĩ Hồng đáp một cách chắc chắn: 

- Đương nhiên, chúng tôi nhận được rất nhiều thư tố cáo, tập trung phản ánh vấn đề Cơ khí hạng nặng số 2. Phó Thủ tướng Hồng Trực Chính đặc biệt chỉ thị, phái chúng tôi đến An Bắc tìm hiểu tình thình thực tế. 

- Phó Thủ tướng Hồng phái các anh đến?  

Đỗ Hải giật mình hỏi ngược lại. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói: 

- Đúng vậy. Anh Đỗ, có lẽ anh còn chưa rõ, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện là ngành được phó Thủ tướng Hồng đặc biệt thành lập, do phó Thủ tướng Hồng đích thân làm chủ nhiệm. Cục Giám sát chúng tôi chịu sự lãnh đạo trực tiếp của phó Thủ tướng Hồng, không có quan hệ trực thuộc gì với lãnh đạo thành phố hay tỉnh của các anh. 

Đỗ Hải lại im lặng, dường như đang cẩn thận đánh giá lời nói của Lưu Vĩ Hồng có thể tin được bao nhiêu. 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. 

Phùng Thục Mai vội vàng đứng dậy, cao hứng nói: 

- Là tiểu Tiệp về. Tiểu Tiệp… 

- Mẹ, con đã trở về. Con có mua tương thịt… 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói vui vẻ của tiểu Tiệp. Lập tức, một dáng người thon thả xuất hiện ở cửa lều, theo sát phía sau là một bóng dáng cao lớn. 

- Mẹ, hôm nay con bán buôn lời được nhiều tiền, mua một cân tương thịt, để nấu chút cháo cho cha. Này, cô phóng viên, sao cô lại tới đây? 

Tiểu Tiệp vui vẻ nói, lập tức mở to hai mắt ra nhìn, giật mình khi thấy Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng ngồi trong nhà cô. Đúng là không thể tưởng tượng được. 

Trịnh Hiểu Yến đứng dậy cười nói: 

- Tiểu Tiệp, không phải là cô nói mời tôi đến nhà cô làm khách sao? 

- À, hoan nghênh, hoan nghênh, xin chào phó Cục trưởng Lưu! 

Trên mặt tiểu Tiệp lộ ra vẻ vui sướng, nhưng lúc đối diện với phó Cục trưởng Lưu vẫn thấy vô cùng căng thẳng. Người đàn ông này, gây cho người ta một loại áp lực khó hiểu một cách tự nhiên. 

- Xin chào! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. 

- À, cô phóng viên, sao các người lại có thể tìm đến được nơi này? Thật đúng như đùa. 

Theo sát phía sau tiểu Tiệp là Cường tử ca đầu trọc, đang đứng chặn hết cả cửa. 

Không đợi Trịnh Hiểu Yến trả lời, Đỗ Hải đang nằm trên giường đã sa sầm mặt, cả giận nói: 

- Phó Cường, cậu tới đây làm gì? Cút ra ngoài! 

Cường đầu trọc dường như sợ Đỗ Hải, lập tức cười làm lành nói: 

- Chú, chú đừng hiểu lầm, cháu đâu có làm gì. Chỉ là, chỉ là…đường về tối quá, cháu đưa tiểu Tiệp về thôi. 

- Cảm ơn, không cần cậu phải đưa. Cậu đến công trường làm bảo vệ cho người ta đi. Cũng đừng để cho người ta mang hết đồ đạc đi nơi khác, cậu không chịu nổi đâu. 

Phùng Thục Mai lập tức lên tiếng: 

- Lão Đỗ, bớt tranh cãi chút được không? 

Nói thật, Phó Cường không phải dễ cho họ ăn hiếp, nhưng vì Phó Cường thích tiểu Tiệp nên mới ăn nói khép nép trước mặt Đỗ Hải. Nếu chọc giận chú ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, từ sau khi tiểu Tiệp đến bán hoa ở khách sạn Xuân Thành, mỗi tối Phó Cường đều đứng trước đường chờ, đưa tiểu Tiệp về. Ân tình này cũng khá nặng. Trời tối đường xa, một cô gái xinh đẹp như tiểu Tiệp đi một mình, nếu không có Phó Cường làm “sứ giả hộ hoa” thì không chừng sẽ gặp chuyện không may. 

Phó Cường gân cổ lên nói: 

- Chú, chú cũng đừng xem thường cháu. Cháu biết chú thấy cháu không vừa mắt, chê cháu làm việc không hay, không có tiền đồ. Nhưng chú cũng thấy đó, thời thế bây giờ, người có học cũng không hẳn là dùng được. Cháu giúp người ta coi công trường thì sao? Đó cũng là việc đàng hoàng. Cháu nghiêm túc đi làm, nghiêm túc lấy tiền lương, không ăn trộm ăn cướp thì có gì mà mất mặt xấu hổ? Người ta không chọc cháu, cháu cũng không vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta. Cháu thích tiểu Tiệp, cháu chính thức theo đuổi cô ấy, cho đến giờ cũng không làm gì sai. Sao chú lại không thể cho cháu một cơ hội? 

Đỗ Hải bị chọc tức, tay tỳ vào chiếc giường tre,cả giận nói: 

- Phó Cường, cậu đừng nói đạo lý lớn lao với tôi. Tôi không đồng ý là không đồng ý, cậu nói gì cũng vô dụng. Cậu đi cho, nhà chúng tôi không chào đón cậu. 

Phó Cường tức giận đến nỗi mỗi cọng gân xanh trên cổ đều phồng to lên. 

Không khí trong lều liền trở nên căng thẳng. 

Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến lại không hề hé răng. Hai người hứng thú nhìn Phó Cường, xem anh ta ứng phó với tình hình này thế nào. 

Phó Cường ngửa cổ lên, hít một hơi thật sâu, nói lớn: 

- Chú, chú là bề trên, cháu không tranh luận với chú. Nhưng chú cũng nên nói cho cháu biết, rốt cuộc cháu phải làm thế nào thì chú mới vừa lòng? 

Đỗ Hải cười nhạt nói: 

- Nếu cậu thật lòng muốn tôi vừa lòng, ít nhất cậu cũng không làm chó giữ nhà cho Thái Đại Giang. Người ta đẩy mấy trăm công nhân trong ký túc xá ra đây, khiến chúng ta không nhà để về, cậu lại chạy tới làm chó giữ nhà cho chúng. Cậu có biết bao nhiêu người nói sau lưng cha cậu không? Tôi và cha cậu hai mươi ba năm làm đồng nghiệp, đều đối xử thành thật với nhau, sao lại có một đứa con bất hiếu như cậu chứ? 

- Được, đây chính là chú nói. Ngày mai cháu xin thôi việc. Cháu có tay có chân, cùng lắm thì tìm việc khác, cũng không chết đói được. 

Phó Cường mạnh mẽ nói, thái độ rất kiên quyết. 

Phùng Thục Mai cũng sốt ruột, lập tức nói: 

- Cháu Cường, đừng để ý đến lời của ông ấy. Đừng bao giờ bỏ việc. Cha mẹ cháu đều thất nghiệp, chỉ mình cháu lo cho cả nhà đó. 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.