Long Hoa mặc kệ, không nói câu nào, liền nằm vật ra ghế, giơ tay ra gõ bốp bốp vào đầu mình. Tối hôm nay, ba người mới uống có một chai. Với tửu lượng của Long Hoa và Mễ Khắc Lâm thì mỗi người một chai đó thì chỉ bõ xúc miệng mà thôi.
Rượu không là vấn đề, thái độ của Lưu Vĩ Hồng mới là vấn đề.
- Uống uống uống, chỉ biết uống!
Mễ Phượng Kiều rất không kiên nhẫn nói.
Là Chủ nhiệm ủy ban Xây dựng, không uống được rượu thì cũng không được, Mễ Phượng Kiểu rất rõ điều này. Vả lại, cô biết là Long Hoa hôm nay đi uống với ai. Bởi lúc ra khỏi cửa, Long Hoa có nói là đi “đàm phán” với Lưu Vĩ Hồng.
Nhưng Mễ Phượng Kiều vẫn không hài lòng. Hai ba năm nay, Long Hoa chẳng mấy khi động đến người cô rồi, trong khi Mễ Phượng Kiều đang trong tuổi sung mãn về chuyện ấy, tự nhiên sẽ cảm thấy không hài lòng. Mỗi lần cô chủ động đòi hỏi, thì Long Hoa toàn viện cớ này nọ để thoái thác, mà cớ anh ta viện nhiều nhất đó chính là “rượu”. Không phải là uống say không có phản ứng gì, mà chính là uống nhiều rượu quá ảnh hưởng đến khả năng đó rồi.
Lời nói dối một trăm lần sẽ thành chân lý, lời này của Long Hoa, nói cả trăm lần rồi, tự nhiên nó cũng trở thành chân lý rồi. Mễ Phượng Kiều lúc đầu không tin tưởng, nhung số lần “nếm mùi thất bại” nhiều rồi, nên cũng dần dần tin rồi.
Người phụ nữ này luôn cảm thấy mình tốt đẹp, tới bây giờ chưa hề kiểm điểm nguyên nhân từ mình, lúc nào cũng cảm thấy mình thướt tha. Nếu cô biết Long Hoa bên ngoài “sinh long hoạt hổ”, lại còn từng trải qua “đại chiến ba người” thì có lẽ cô sẽ tức hộc máu ra mất.
Vì vậy, biết rõ là Long Hoa hôm nay phải đi làm chính sự, uống “rượu đứng đắn”, Mễ Phượng Kiều vẫn không thể kìm được.
Long Hoa vốn không muốn phản ứng với cô. Đối với người phụ nữ này, đừng nói là bây giờ mà cả đêm tân hôn trước kia cũng không mấy hứng thú. Nếu không phải cô cũng họ Mễ, là em gái của Mễ Khắc Lương, thì Long Hoa cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Tuy lụng bụng, nhưng trông thấy bộ dạng khó chịu của Long Hoa, Mễ Phượng Kiều vẫn đi pha một cốc trà nồng đưa cho chồng. Rồi ngồi xuống nói:
- Anh, uống chén trà đi cho tỉnh rượu…Hôm nay anh đàm phán với Lưu Vĩ Hồng như thế nào?
- Chẳng ra sao cả!
Long Hoa rất không kiên nhẫn đáp.
- Cái gì mà chẳng ra sao chứ? Anh ta rốt cuộc là có ý gì?
Long Hoa cười lạnh một tiếng:
- Anh ta chẳng có ý gì cả, anh nhắc đến Tiểu Ngũ Tử, hắn không hé nửa lời hoặc trực tiếp chuyển đề tài.
- Hả, hắn vênh váo như vậy à? Mà hắn vênh váo cái gì chứ? Ở cái huyện Lâm Khánh này đâu đến lượt hắn nói một câu là xong?
Mễ Phượng Kiều rất bất mãn, giọng trở nên the thé, hàng lông mi mỏng cũng dựng lên…giống như con gà chọi vậy. Thật là, bao nhiêu năm rồi, cô chưa thấy kẻ nào dám chống lại Phó bí thư khu ủy của nhà họ Mễ như vậy.
- Chuyện này cũng không trách Lưu Vĩ Hồng được, muốn trách thì trách anh Hai nhà em…
Long Hoa tức giận nói. Buổi tối nay, gã đã phải nhịn lắm rồi. Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng huyện mà phải đi lấy lòng một thằng nhóc con mới hơn hai mươi tuổi. Chuyện này đối với Long Hoa mà nói, đã là lần đầu tiên phá lệ rồi. Càng nhịn, đối phương lại càng ngông nghênh, hoàn toàn chẳng có câu nào “tử tế” cả.
Đây không phải là đi chịu bực mình vì Mễ Khắc Lương hay sao?
Long Hoa gã cũng không đắc tội Lưu Vĩ Hồng!
- Sao lại trách anh Hai của em?
Mễ Phượng Kiều rất không vui nói, tuy nhiên cũng có chút lo lắng. Chuyện Mễ Triệu Lực thông đồng với Trình Tĩnh để vu cáo hãm hại Lưu Vĩ Hồng, Mễ Phượng Kiều cũng biết rõ. Mễ Khắc Lương không đưa ra chủ ý xấu này, thì cũng chẳng đến nông nỗi như ngày hôm nay. Trước kia làm bao nhiêu lần, lần nào cũng toàn thắng, không ngờ lần này lại như vậy.
- Đến lúc nào rồi, anh Hai em còn giữ giá như vậy? Đây là đi cầu người ta, anh ấy đứng ra nói với Lưu Vĩ Hồng vài tiếng thì chết người hay sao?
Long Hoa giọng điệu rất không khách khí.
Nói thực, gã không những thấy Mễ Phượng Kiều chướng mắt, mà ngay cả Mễ Khắc Lương gã cũng thấy chướng mắt. Long Hoa dù sao cũng xuất thân là người đọc sách, Mễ Khắc Lương đã leo lên cái chức
Phó Bí thư Huyện ủy rồi mà tính cách lưu manh vẫn chẳng hề thay đổi. Long Hoa cảm thấy ông ta rất không có trình độ.
Nhưng câu nói này cũng chứng tỏ Long Hoa là người luôn nhìn về phía trước. Chuyện của Mễ Triệu Lực đã xảy ra rồi, có nói nhiều cũng vô dụng, anh không thể quay ngược thời gian lại để làm cho sự việc không phát sinh. Nhưng hiện tại phải “cầu hòa”, Mễ Khắc Lương còn làm cao, cho nên Long Hoa đương nhiên là không vui vẻ gì rồi.
- Haiz, anh làm sao vậy? Sao lại nói anh Hai như vậy chứ? Nếu không có anh ấy thì anh làm gì có ngày hôm nay?
Mễ Phượng Kiều cũng chẳng phải là loại dễ chọc vào. Liền đứng dậy, trừng mắt nhìn Long Hoa nói.
- Xuy!
Long Hoa từ mũi phát ra một âm thanh khinh thường, xem như là câu trả lời. Hiện tại, Long Hoa thật có chút hối hận vì trước kia đã lấy Mễ Phượng Kiều. Không có Mễ Khắc Lương, dựa vào năng lực của Long Hoa, thì cũng chẳng kém so với bây giờ.
Tâm tính này, cũng là bình thường. Luôn lấy thành công của ngày hôm nay để soi lại những ngày trước kia mình đã phấn đấu như thế nào. Cảm thấy tài năng, sự thông minh của mình bất luận là có ai giúp đỡ hay không thì cũng nhất định sẽ thành công. Hơn nữa, nếu không có Mễ Khắc Lương thì chắc chắn cũng sẽ xuất hiện Trương Khắc Lương hay Vương Khắc Lương nào đó. Những người tài ở huyện Lâm Khánh này đâi chỉ có mỗi một mình Mễ Khắc Lương?
Thái độ này của Long Hoa khiến cho Mễ Phượng Kiều cảm thấy rất bực mình. Hai tay khoanh trước ngực, đi đi lại lại trong phòng khách, miệng lải nhải câu nào cũng là Mễ gia đã giúp đỡ Long Hoa như thế nào. Dù thế nào, nếu không có Mễ gia thì Long Hoa chỉ là một đống bùn thôi, chứ đâu thành tường được.
Những lời này Long Hoa đã nghe mười mấy năm rồi, cũng thấy nhàm tai lắm rồi. Ngày bình thường thì cũng chẳng chấp làm gì, cứ coi như là tai điếc. Nhưng hôm nay nghe lại cảm thấy rất đau đầu chói tai.
- Được, Mễ gia các người ai cũng giỏi. Từ giờ trở đi, mọi việc các người tự đi mà giải quyết, đừng có làm phiền tôi nữa.
Long Hoa từ trên ghế sofa ngồi bật dậy, mặt nghiêm lại, hướng về phía Mễ Phượng Kiều rống lên một tiếng.
Mễ Phượng Kiều đầu tiên là sửng sốt, lập tức giận tím mặt, nói:
- Đưa cho anh một cọng lông gà, anh đã coi là mũi tên rồi hả? Anh Hai tôi bảo anh đi uống rượu với Lưu Vĩ Hồng, đấy là còn để mắt đến anh, cảm thấy anh còn hữu dụng. Anh tưởng rằng không có anh thì trời sập hay sao? Mễ gia không sống được nữa hay sao? Lưu Vĩ Hồng thì có cái gì ghê gớm chứ? Nhiều nhất thì Tiểu Ngũ Tử ngồi trong nhà lao vài ngày là cùng chứ gì?
Long Hoa cười lạnh khinh thường, chỉ cảm thấy người phụ nữ này không những xấu người, mà còn rất ngu xuẩn.
- Được, được. Tôi biết nhà họ Mễ các cô có bản lĩnh rồi. Thế thì được rồi, liên quan chó gì đến tôi chứ? Mễ Khắc Lương, Mễ Khắc Lâm làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, chẳng nhẽ cô không biết hay sao? Mễ Triệu Lực không biết hay sao? Haha, đến lúc đó xem các người có chịu được không?
- Hắn dám!
Mễ Phượng Kiều vẫn “bất cần” rống lên.
- Cô hét to lên nữa đi, mẹ nó chứ, phiền chết mất.
Long Hoa cũng bực mình bật lại. Lúc này gã liền nhấc cốc trà lên nhấp vài ngụm rồi phẩy tay áo bỏ đi.
- Anh, anh đứng lại cho tôi, anh muốn đi đâu.
Mễ Phượng Kiều xông ra, chặn Long Hoa lại. Khi đàn bà không chịu nổi nữa, chính là thế này. Cãi nhau mà “đối thủ” bỏ đi, thì cả một bụng tức trong người biết trút vào ai?
Long Hoa chẳng thèm để ý, kéo mạnh cửa ra…gã bỗng chốc ngây người.
- Anh Hai?
Mễ Khắc Lương đang đứng ngoài cửa.
Mễ Khắc Lương vốn sắc mặt bình thản, nhưng thấy vậy liền chau mày, nói:
- Sao hả? Lại cãi nhau à?
Mễ Phượng Kiều và Long Hoa cãi nhau như cơm bữa, chuyện này ông ta biết. Bình thường thì cũng mặc kệ. Vợ chồng có lúc xô lúc xát cũng là chuyện bình thường, ngay cả là anh ruột cũng không quản được.
- Không, cô ấy thích hét to ấy mà, anh Hai, vào nhà ngồi đi.
Trong chốc lát, Long Hoa đã tỉnh táo lại, trên mặt còn nặn ra một nụ cười mời Mễ Khắc Lương vào nhà.
- Anh Hai.
Mễ Phượng Kiều cũng miễn cưỡng tươi cười, tuy nhiên trông còn khó coi hơn cả khi khóc nữa.
- Haiz! Tôi đã nói cô chú rồi. Lấy nhau đã mười mấy năm rồi, sắp già cả rồi mà còn cứ cãi nhau như vậy. Để người ta nghe thấy có phải là bị cười vào mặt hay không? Phượng Kiều, cô cũng thật là, Long Hoa hiện giờ là người đứng đầu một đơn vị, cô cũng phải giữ thể diện cho chú ấy chứ? Đàn ông ở nhà có ‘thể diện’ thì ở cơ quan mới có uy được. Điều này, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi?
Mễ Khắc Lương ngồi giữa ghế sô pha, mặt mày sa sầm giáo huấn cho Mễ Phượng Kiều vài câu. Mễ Khắc Lương là điển hình của mẫu người “chủ nghĩa đàn ông”, cho dù Mễ Phượng Kiều là em gái nhưng ông ta vẫn đứng ra bênh vực cho Long Hoa.
Cũng lạ là Mễ Phượng Kiều tuy chanh chua đanh đá nhưng đứng trước mặt anh Hai mình cũng im thin thít. Đây là thói quen từ bé rồi. Trong mấy anh chị em, cô sợ nhất và cũng là phục nhất chính là anh Hai mình. Đương nhiên người mà cô quan tâm nhất cũng chính là anh Hai. Cô có thể vào làm ở Ủy ban Xây dựng huyện, được gả cho Long Hoa cũng đều là do anh Hai sắp xếp cả.
Sau đó, Mễ Phượng Kiều cũng không dám tranh luận với Mễ Khắc Lương nữa, liền đi pha một cốc trà nóng, bưng đến cho Mễ Khắc Lương. Rồi đem một ít điểm tâm đến. Thấy cốc của Long Hoa không có trà, cũng rót cho gã một cốc. Rồi ngồi xuống ghế sô pha.
- Anh Hai, chuyện không dễ xử lý. Lưu Vĩ Hồng chẳng có một câu nói thật.
Không đợi Mễ Khắc Lương mở miệng, Long Hoa chủ động nói. Gã biết lúc này, Mễ Khắc Lương một mình đến nhà gã là vì chuyện gì. Vừa nãy, vốn chuẩn bị đến nhà Mễ Khắc Lương để báo cho ông ta, nhưng giờ ông ta đã đến rồi.
- Ý hắn thế nào?
Sắc mặt Mễ Khắc Lương bỗng trở nên u ám hỏi một câu.
Long Hoa cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu:
- Nếu biết ý hắn thế nào thì đã dễ. Đằng này…mới nhắc đến Tiểu Ngũ Tử là hắn không hé răng rồi.
Mễ Khắc Lương hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Hắn tưởng là có Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa thì tôi sợ chắc? Chủ tịch địa khu Tào, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Trương cũng chẳng phải chỉ ngồi không.
Long Hoa âm thầm lắc đầu. Người này đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ, làm như thân thiết với Chủ tịch địa khu Tào và Chủ nhiệm Trương lắm không bằng.
- Hơn nữa, cùng lắm là Tiểu Ngũ Tử ra muộn vài ngày thôi, cũng chẳng có gì to tát cả.
Ý nghĩ của Mễ Khắc Lương, giống hệt với Mễ Phượng Kiều.
Long Hoa thở dài, nói:
- Anh Hai, sợ là sợ cái miệng của Tiểu Ngũ Tử thôi. Em thật ra có cái đề nghị, anh tốt nhất là đích thân đi tìm Lưu Vĩ Hồng, trao đổi một lần.
- Hừ, muốn tôi đi cầu xin hắn trời mới sập đấy.
Mễ Khắc Lương vung tay lên, rất có khí phách nói, dường như căn bản không coi Lưu Vĩ Hồng ra gì.
Long Hoa bất đắc dĩ, đành lui mà xin tiếp, nói:
- Vậy, anh Hai, anh đi tìm Bí thư Chu đi, chủ động nói với ông ấy. Con người lão Chu này, xem ra còn được.
Mễ Khắc Lương hai hàng lông mày trùng xuống, không nói câu nào.
Chu Kiến Quốc là Bí thư huyện ủy, xin ông ta thật ra cũng không mất mặt.