Một chiếc du thuyền nhỏ, chậm rãi thong dong trên phong cảnh tuyệt đẹp của dòng sông Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện ngồi đối diện nhau, trên bàn bày sẵn rượu và đồ ăn nhẹ.
- Lưu Nhị, nếu chúng ta buộc một số bù nhìn bên ngoài, có được xem là thuyền cỏ mượn tên không?
Vương Thiện nhìn làn nước lăn tăn lấp lánh của dòng sông Sở Giang, hào hứng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên rất yên lặng.
Có thể nói suy nghĩ của Lưu Nhị ca hắn mang tính vượt trội, không ngờ suy nghĩ của Vương Nhị Ca càng trừu tượng đến thế. Đã nghĩ đến chuyện thuyền cỏ mượn tên rồi. Chính một chữ “tuyệt”.
- Làm gì vậy? Suốt ngày cân nhắc chuyện chính sự, cậu không thấy phiền sao?
Thấy bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng, Vương Thiện liền bĩu môi nói với thái độ khinh thị.
- Tôi không cân nhắc chuyện chính sự còn cân nhắc cái gì? Giống như anh à, hàng ngày cân nhắc cái gì chứ? Hay là muốn quay lại đó đầu cơ đất đai?
Lưu Nhị Ca lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
Vừa nói đến đầu cơ đất, Vương Nhị đột nhiên mất tinh thần, nói:
- Ồ, còn phải nói, thằng quỷ nhà cậu đúng là thần kỳ. Sao cậu biết Phó thủ tướng Hồng g sẽ kêu gọi tạm ngừng ngành bất động sản Quỳnh Hải?
Mấy ngày hôm trước, Viện quốc vụ chính thức gửi công văn, khẩn cấp kêu gọi tạm ngừng đầu cơ ngành kinh tế bất động sản tỉnh Quỳnh Hải. Bong bóng cuối cùng cũng bị chọc thủng, mà Vương Thiện nghe theo sự khuyên bảo của Lưu Vĩ Hồng năm trước cũng đã bứt khỏi Quỳnh Hải ra đi, không bị chắn tại bãi biển, cái này cũng là một trong những lý do Vương Thiện tình nguyện vượt ngàn dặm xa xôi đến Đại Ninh ủng hộ Lưu Nhị.
Xem ra Vương Thiện cũng nợ ân tình của Lưu Vĩ Hồng, dù sau lưng y là một cây đại thụ lớn làm chỗ dựa. Phó thủ tướng Hồng này kêu gọi khẩn cấp tạm dừng, cuối cùng cũng không làm tổn thương đến y. Nhưng giống như lời của Lưu Vĩ Hồng, y nếu thật sự đến đợt cuối cùng mới đi, ảnh hưởng có thể không tốt. Mọi người lại đoán già đoán non.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Đây là việc đã rõ ràng, giai đoạn này ngành bất động sản Quỳnh Hải cơ bản không có khả năng đạt tới đỉnh cao, diễn biến hoàn toàn như đánh bạc và thủ đoạn chiếm đoạt. Đặc biệt là nhiều ngân hàng và vốn nhà nước đầu tư vào đó, cái này khẳng định là không bình thường, không cho tạm dừng mới là lạ đó.
Vương Thiện liền liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ừ, nhưng thật sự không ngờ ở phương diện này cậu lại có điểm trời phú như vậy, thế thì cậu nói xem, tiếp theo có cách nào dễ kiếm tiền?
Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt, cười nhạt nói:
- Sao chứ, đùa tôi hay sao? Có cách nào kiếm tiền, anh không biết ư?
Người khác hỏi Lưu Vĩ Hồng điều này, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói làm gì. Vương Thiện thì không nên hỏi.
Bố y là ai chứ?
Vương Thiện xua tay nói:
- Cái đó không giống nhau.
Từ những thông tin thu được từ bố y và thông tin thu được từ Lưu Vĩ Hồng, trong lòng Vương Thiện thấy rằng hoàn toàn không giống nhau, ít nhất Lưu Vĩ Hồng là bạn của y nên thông qua quan hệ bạn bè kiếm tiền, dường như có sĩ diện hơn so với việc dựa vào bố y để kiếm tiền.
- Vậy thì cần phải xem. Nếu như anh thuần túy chỉ muốn kiếm chút tiền, như vậy thì quá dễ. Ở Minh Châu và Giang Khẩu bên kia, không phải đều muốn làm chứng khoán sao? Mới bắt đầu vài năm, có thể kiếm tiền ổn định mà không sợ mất. Anh bây giờ đầu tư 10 triệu, chưa cần đến vài năm đã thành vài trăm triệu. Điều này anh nên biết chứ?
Vương Thiện liền mở to hai mắt, nói:
- Cậu khẳng định như vậy sao?
- Đúng!
Vương Thiện thật ra không để ý đến giọng điệu “khinh thường” của Lưu Vĩ Hồng, ngược lại hứng thú hỏi han:
- Tôi biết muốn làm chứng khoán sẽ kiếm ra tiền, lần đầu tiên mà, trong cả nước là có bầu không khí như vậy, cái gì khi mới bắt đầu làm, nhà nước cũng sẽ giúp đỡ. Nhưng trong thời gian 1 năm có thể kiếm lợi nhuận gấp mười mấy lần, không nói quá đó chứ?
Nói đến nguồn gốc của chính sách kinh tế, Vương Thiện hiểu rõ hơn Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng là dựa vào trí nhớ của quá khứ, còn Vương Thiện là dựa vào quyết định chính sách của Trung Ương nên càng cụ thể hơn một chút. Nhưng đối với dự đoán triển vọng của thị trường thì không dám lạc quan như thế.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Khẳng định có thể kiếm được, nhưng nếu như đều đặt áp lực lên điều này là không hợp lý. Anh đầu tư vào 20 triệu, cứ chơi thoải mái một chút, một hai năm sau tính ra có thể kiếm được không ít. Phần còn lại hay là làm một số ngành công nghiệp. Vương Thiện, nói thật với anh, người khác có thể kiếm tiền còn anh không được. Tôi đề nghị anh, tốt nhất là làm một số ngành công nghiệp, như vậy mới có sĩ diện.
Vương Thiện gật gật đầu.
Những lời nói sĩ diện của Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không phải là dựa vào cảm giác chung mà nói. Vương Thiện vốn là con trai của Thủ tướng, trong nhóm con ông cháu cha ở đất Bắc Kinh, đi đến nơi nào cũng có rất nhiều người vây quanh nịnh hót, tâng bốc. Nhưng điều này và sĩ diện thì nói thật là “cấp độ” chưa phải là cao. Cái mà người ta tôn trọng không phải là bản thân Thiếu gia Vương Nhị mà cái người ta tôn trọng là “chức vị” của nhà Vương Gia. Thậm chí là trước mặt ông già thì càng không cần nhắc tới.
Vương Thiện tuy rằng thường xuyên nhạo báng Lưu Vĩ Hồng “ngốc chết đi được”, có phúc không biết hưởng, được làm Nhị thiếu gia thì không làm, lại đi làm quan. Nhưng Vương Thiện cũng không thể phủ nhận, trong mắt thế hệ lớn tuổi ở đất Bắc Kinh này, những việc mà Lưu Vĩ Hồng làm mới gọi là việc chính sự, được nhiều người đón nhận. Còn bọn họ đều rất hỗn láo, những người thế hệ trước mỗi lần nhìn thấy đều không còn mặt mũi nào, nên thường xuyên bị khiển trách một trận.
Theo những gì mà Lưu Vĩ Hồng nói, làm một số ngành công nghiệp, như vậy trước mặt thế hệ trước mới có thể lên mặt.
Chúng ta cũng làm chuyện chính sự rồi!
Tuổi tác càng ngày càng lớn, chuẩn bị già đến nơi thì cũng không tốt lắm, hai mươi tuổi làm con ông cháu cha thì không xá gì, 30 tuồi làm con ông cháu cha cũng không có gì, nhưng 40 tuổi mà vẫn là con ông cháu cha thì không còn gì để nói nữa rồi…
Chỉ sợ đến khi đó, nếu như cha mình không nói gì, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, có lẽ đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng lăn lộn trên quan trường, đều đã đạt được mục đích, điều đó là nghiễm nhiên rồi.
- Vậy cậu nói xem, làm ngành công nghiệp gì thì tốt?
Vương Thiện liền hỏi lại thêm vào 1 câu:
- Này, tôi thật lòng thỉnh giáo mà. Đối với những vấn đề này, trước kia tôi không quan tâm.
Mới đầu, Vương Thiện cũng đối đãi không tử tế với Lưu Vĩ Hồng, luôn luôn cảm thấy mọi người đều là con ông cháu cha, con đường đi là không giống nhau. Nói đến Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thị xã, vậy thì sao, từ khi tát Cao Nguyên một cái, cảm giác như là thể hiện con ông cháu cha. Nhưng sau khi giao lưu với Lưu Vĩ Hồng vài lần, cảm giác của Vương Thiện dần dần thay đổi, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn khác với những tên công tử con nhà quý tộc bình thường khác ở đất Bắc Kinh, trong đầu có một số ý tưởng mà Vương Thiện cảm thấy là hoàn toàn mới mẻ.
Vương Thiện là như thế, khi y muốn tôn trọng một người rồi thì thực sự tôn trọng.
Tuy nhiên, bây giờ yên tĩnh lại thì cảm nhận của Vương Thiện đối với Lưu Vĩ Hồng còn có chỗ không giống, còn chưa nói đến kính trọng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nguồn năng lượng, thông tin, công nghiệp nặng, trong ba lĩnh vực này anh tự chọn đi. Bất động sản, công nghiệp thông tin và ngành công nghiệp điện, dù rất dễ kiếm ra tiền nhưng tôi không đề nghị anh đi làm. Để tránh bị châm chọc.
Vương Thiện lại gật đầu.
Bất động sản, ngành công nghiệp thông tin và ngành điện lực đều là ngành trụ cột quốc gia, có mối tương quan mật thiết với bố y. Vương Thiện nếu đặt chân quá sâu vào những lĩnh vực này thì hẳn là sẽ bị người ta châm chọc.
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy chính là thật sự coi y làm bạn thực sự lo nghĩ cho y.
Vương Thiện nhận cái ân tình này
- Ngành công nghiệp nguồn năng lượng, tôi nghĩ hay là thôi. Đây cũng là ngành chiến lược.
Trong chốc lát, Vương Thiện lắc đầu nói.
- Nghiêm túc mà nói đều là ngành chiến lược. Nhưng trên phương diện chính sách quốc gia, còn có sự đối đãi khác. Theo ý kiến của riêng tôi, hy vọng anh có thể làm ngành công nghiệp thông tin. Internet chắc chắn là một ngành công nghiệp sáng chói, mà qua một thời gian sau có thể trở thành nhân tố quyết định của quốc gia. Bây giờ nước Mỹ đã bắt đầu tiến vào chuyến xe tốc hành ngành công nghiệp thông tin, tốc độ của Châu Âu cũng không chậm, bây giờ chúng ta khởi bước cũng có thể coi là muộn rồi. Nhưng nếu như không khởi bước thì hoàn toàn không theo kịp. Về vấn đề này, rất nhiều người đều coi trọng việc thiết kế phần mềm, thật ra phần cứng cũng rất quan trọng, không có phần cứng tốt thì đơn giản không thể hỗ trợ cho sự sáng tạo của phần mềm. Nếu anh muốn làm, tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi bàn bạc với vợ tôi, để cô ấy góp vào ít tiền, xem như là vốn cổ phần, nhưng kinh doanh cụ thể thì anh làm, chúng tôi không can thiệp.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, lại nâng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thời tiết vẫn còn khá lạnh, hai người không uống bia, chỉ uống một chút rượu trắng.
Vương Thiện liền phá lên cười, nói:
- Được, về vấn đề này tôi cảm thấy có hứng thú. Làng Nam Hoa đã làm thành một thành phố khoa học kỹ thuật, xem ra giống như khuôn mẫu, hay là thì ở bên đó đăng ký một công ty đi. Về tài chính cũng không cần nhiều, vợ cậu 40%, tôi 60%, không cần người khác chỉ cần hai người chúng ta làm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật đầu.
Làng Nam Hoa qua vài năm nữa sẽ là khu công nghiệp công nghệ cao nổi danh nhất cả nước, ở đó làm Công ty thông tin thì tương đối thuận tiện, xem ra Vương Thiện bình thường cũng nghĩ tới những việc này không ít.
Lần này hợp tác với Vương Thiện làm Công ty thông tin này, không những quan hệ của hai người càng thêm thân thiết mà cũng là kết quả mà Lưu Vĩ Hồng cần. Ngành công nghiệp thông tin như được tái sinh, Lưu Vĩ Hồng quyết không thể bỏ qua, nếu đúng như lời hắn nói, thời đại về sau càng phát triển, thì ngành công nghiệp này càng có khả năng trở thành nhân tố quyết định của quốc gia. Do Vương Thiện tự mình ra mặt làm thì đúng là hợp lý hơn so với việc Vân Vũ Thường ra mặt. Mạng lưới quan hệ của Vương Thiện ở Bắc Kinh và trong cả nước thì người bình thường không thể sánh được. Nguồn “tin tức nội bộ” của y càng thêm rộng càng mau lẹ, cũng càng thêm chuẩn xác.
- À, đúng rồi, về cái khu thương mại của cậu, tôi đã tìm được người rồi, đều là những người quen cũ, họ cũng tự nguyện qua đây giúp. Không phải 150 triệu sao? Còn chia làm hai năm giao hàng, vấn đề không lớn.
Vương Thiện dường như bây giờ mới nhớ ra “chuyện chính sự”, liền thuận miệng nói.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói:
- Đều là người quen cũ?
Có thể thấy rằng cũng là con cháu quý tộc ở đất Bắc Kinh, ít nhất cũng có quan hệ với bọn họ. Hai năm nay, con cháu quý tộc Bắc Kinh đi vào kinh doanh, đều kiếm được không ít. Ví dụ như Vương Thiện, dù không nói rõ nhưng Lưu Vĩ Hồng ước tính, y trong “bong bóng bất động sản” ở Quỳnh Hải ít nhất cũng kiếm được trên trăm triệu, có lẽ còn không dừng ở đó.
Vương Thiện biết Lưu Vĩ Hồng đang lo lắng cái gì, cười nói:
- Đừng lo lắng, bọn họ cũng sẽ không lộ diện. Làm cái này là việc nhỏ, cũng không cần phải làm mưa làm gió. Tôi đã nói với bọn họ rồi, đăng ký thành lập một công ty mới, tìm người thực hiện. Ở địa phương Hạo Dương kia, có một mình anh Lưu Nhị là đủ rồi, người khác không nhất thiết cần phải đến tham gia cho vui.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, giơ ly rượu lên hướng về phía Vương Thiện.