Trong phòng họp nhỏ của tòa nhà làm việc thị ủy, hệ thống sưởi được bật lên ấm áp, các cánh cửa thông khí được mở ra toàn bộ.
Đây là một chuyện rất bất đắc dĩ.
Năm nay tiết lạnh mùa xuân tương đối kéo dài, mặc dù đã là đầu tháng ba, khí trời vẫn rét lạnh, bên trong phòng họp phải mở máy sưởi. Nhưng năm vị chính phó Bí thư tham dự hội nghị người nào cũng hút thuốc, hiển nhiên không thể không mở cửa thông khí.
Hội nghị hôm nay là hội nghị xử lý thường vụ bí thư lần thứ nhất sau khi Tống Hiểu Vệ tiền nhiệm vì vậy Tống Hiểu Vệ rất coi trọng, mấy vị Phó bí thư khác, cũng tham gia hội nghị đầy đủ, vẻ mặt tươi cười, ngay cả Cổ Kiến Hiên cũng không ngoại lệ.
Ban nhóm muốn đoàn kết, hoà hợp êm thấm là rất quan trọng!
- Nếu các đồng chí đã đến đông đủ, vậy thì cuộc họp bắt đầu. Hội nghị hôm nay chủ yếu thảo luận kế hoạch phát triển kinh tế toàn thành phố năm nay. Mùa xuân đã qua, các hạng mục công việc cũng nên đi vào quỹ đạo, bàn bạc với nhau làm sao phát triển kinh tế năm nay. Lưu Chủ tịch, xin mời anh phát biểu trước.
Căn cứ vào lý lịch, Tống Hiểu Vệ năm nay mới ba mươi tám tuổi, cũng coi như còn rất trẻ.
Đối với sắp xếp của lãnh đạo thượng cấp, thật ra trong lòng ba vị Phó bí thư của Cổ Kiến Hiên có chút không thoải mái. Nhìn hai vị lãnh đạo của Đảng chính, một người ba mươi mấy tuổi, một người hai mươi mấy tuổi, lại nhìn ba người bọn họ, Chu Bằng Cử trẻ tuổi nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, Cổ Kiến Hiên năm mươi tám tuổi. Kết quả còn phải nhìn sắc mặt của hai gã thanh niên trẻ tuổi để hành sự, thử hỏi sao thoải mái.
Dĩ nhiên, bất mãn này chỉ có thể chôn chặt trong lòng, tuyệt đối không thể lấy ra. Nếu lãnh đạo thượng cấp đã an bài như vậy, thì còn có biện pháp gì nữa? Xem thành phố Hạo Dương là “Nơi thí nghiệm” cho con nít trẻ tuổi luyện tay chân.
- Chính quyền thành phố đã làm bản dự thảo kế hoạch có liên quan đến phát triển kinh tế toàn thành phố, bây giờ tôi sẽ trình bày mấy trọng điểm trong đó. Thứ nhất là có thể vận hành công ty quản lý nguyên liệu. Cuối năm ngoái, công ty quản lý nguyên liệu đã chính thức đi vào hoạt động, nhân viên cũng căn bản đầy đủ. Trước mắt đang tiến hành công tác thanh tra, tìm kiếm tài nguyên than đá và kim loại màu của thành phố chúng ta, xem xem tình huống cụ thể rốt cuộc là như thế nào. Công việc này, đồng chí Vương Thụ Quốc chịu trách nhiệm chứng thực cụ thể.
Cái tên Vương Thụ Quốc vừa thốt ra, Chu Bằng Cử liền cau mày, khóe mắt hiện lên vẻ tức giận. Tên “Phản đồ”, còn rất vui vẻ, tuy nhiên hiện tại “Biến thiên” rồi. Trong lòng Vương Thụ Quốc, khẳng định cũng rất thấp thỏm!
Vốn tưởng rằng dựa vào Lưu Vĩ Hồng, chẳng khác nào leo lên cành cây cao Bí thư địa ủy và Bí thư thị ủy, từ đó tương lai rộng mở. Ai biết trong một đêm đã “Đổi nhân gian”, Bí thư địa ủy và Bí thư thị ủy đều đổi người, sau này như thế nào, còn chưa biết. Nếu thật sự Tào Chấn Khởi không đợi gặp Lưu Vĩ Hồng, đến lúc đó kêu Vương Thụ Quốc kêu khóc cũng không tìm được mộ phần.
Trong lòng Chu Bằng Cử suy nghĩ cái gì, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên biết rõ, nhưng cũng không để ý, tiếp tục nói:
- Kế tiếp, công tác trọng điểm của chính quyền thành phố trong thời gian này, chính là nghĩ cách gom góp tài chính cho công ty quản lý nguyên liệu, thay đổi thiết bị, chỉnh hợp toàn diện mỏ than hiện có và các xí nghiệp khoáng sản khác. Chuyện này, phía bên huyện Lâm Khánh đã tại tiến hành làm thí điểm, có một số kinh nghiệm có thể tham khảo. Lúc cần thiết, chúng ta có thể tới huyện Lâm Khánh học hỏi kinh nghiệm.
Tống Hiểu Vệ lắng nghe tương đối chân thật.
Hắn quả thật không quen thuộc công tác xây dựng kinh tế địa phương, tìm hiểu thêm một chút là rất cần thiết.
- Lưu Chủ tịch, tôi đồng ý với ý kiến này của anh, kinh nghiệm hay quả thật nên tham khảo. Tuy nhiên, tham khảo kinh nghiệm đơn thuần sợ là không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, mấu chốt trước mắt là tài chính. Đoán chừng muốn chỉnh hợp toàn diện, cải tạo xí nghiệp khoáng sản toàn thành phố phải cần tài chính rất khổng lồ?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Là như vậy, Tống bí thư. Lâm Khánh năm ngoái đã kiếm được một khoản tiền cho vay ba tỷ Yên không phải trả lãi, tiến cử thiết bị tiêu tốn hơn bảy nghìn vạn, trả tiền một lần, còn dư lại hơn năm ngàn vạn dùng cho cải tạo nội bộ và xây dựng nền tảng. Địa vực Hạo Dương chúng ta quản hạt nhỏ hơn Lâm Khánh, mỏ than cần chỉnh hợp cải tạo cũng không nhiều, có lẽ cần khoảng 1 tỉ tiền mặt, thiết bị mới sáu trăm ngàn, trên căn bản là đủ dùng.
Tống Hiểu Vệ mới đến, chưa quen thuộc tình huống Hạo Dương, còn chưa nói gì, Cổ Kiến Hiên, Lưu Khánh Long, Chu Bằng Cử thì đều im lặng.
Một tỉ đồng tiền mặt thốt ra từ miệng hắn, thật sự rất đơn giản dễ dàng, tựa hồ cũng không có bao nhiêu.
- Lưu Chủ tịch, số lượng tài chính này cũng không nhỏ, tổng thu nhập tài chính của Hạo Dương chúng ta năm ngoái cũng khoảng bốn ngàn vạn.
Chu Bằng Cử mỉm cười nhắc nhở.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn hắn nói:
- Đúng là không ít, muốn kiếm được tài chính nhiều như vậy trong một lần có chút khó khăn. Cho nên phải dựa vào mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nghĩ cách.
Chu Bằng Cử nói:
- Số tiền khổng lồ như vậy, đơn thuần dựa vào thành phố Hạo Dương chúng ta tự thân, là rất khó giải quyết. Cho dù cán bộ toàn thành phố không ăn không uống, không nhận một đồng tiền lương, cũng phải hai ba năm mới có thể gom đủ. Muốn giải quyết vấn đề này, đơn giản có ba con đường, đầu tiên là thỉnh cầu thượng cấp trợ giúp; Thứ hai là vay ngân hàng; Thứ ba là chiêu mộ thương nhân thu hút đầu tư. Tuy nhiên số lượng quá lớn, ba con đường này cũng chưa chắc có thể đi thông.
Hội nghị bí thư xử lý thường vụ cũng không có quy tắc quá nghiêm khắc, chủ yếu vẫn là thảo luận. Năm vị đang ngồi chính là nhân vật quyết sách chân chính của thành phố Hạo Dương, cũng không tồn tại vấn đề ai áp chế ai. Lưu Vĩ Hồng mới vừa đề xuất đề tài thảo luận thứ nhất, Chu Bằng Cử liền bắt đầu thảo luận, cũng không coi là sai quy củ. Nếu là thảo luận, vậy thì nên nói thoải mái, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Một con đường đi không thông, vậy cùng đi cả ba con đường thì sao. Tống bí thư, anh từ cơ quan lớn trong tỉnh xuống, có thể nghĩ cách lên tỉnh kiếm chút tài trợ được không?
Tống Hiểu Vệ khẽ ngây người.
Sao chứ, chuyện này không phải buộc lên đầu mình sao?
Tuy nhiên nói ra cũng đúng, anh là cán bộ từ tỉnh xuống, thư kí của Phó bí thư Tỉnh ủy, xây dựng kinh tế toàn thành phố, anh cũng nên bỏ ra chút sức lực?
Lưu Vĩ Hồng đã sớm nghĩ cách tìm kiếm tài chính, tuy nhiên trước mắt giao cho Tống Hiểu Vệ một phần cũng cần thiết. Tống bí thư anh đừng tưởng rằng làm Bí thư thị ủy chính là vững vàng ngồi ở mũi thuyền, để Chủ tịch thành phố “Kéo thuyền” đi. Anh cũng nên dốc sức mới có quyền lên tiếng. Dĩ nhiên, nếu Tống bí thư thật sự không kiếm được tiền thì cũng không sao, Lưu Chủ tịch sẽ nghĩ cách, tuy nhiên đến lúc đó, hy vọng Tống bí thư không nên tới hươ tay múa chân, cứ ở một bên. Thật ra nếu có thành tích, cũng có một phần của anh.
Trong lúc này, Tống Hiểu Vệ cũng không thể làm đồ nhát gan lùi bước, suy nghĩ một lát nói:
- Trước kia tôi chủ yếu công tác ở Ủy ban kỷ luật và thanh tra, không giao tiếp nhiều với bộ phận chủ quản kinh tế. Đương nhiên, dốc sức xây dựng kinh tế toàn thành phố, đó cũng là bụng làm dạ chịu, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đi tranh thủ.
Chu Bằng Cử lập tức nói:
- Dĩ nhiên không thể thiếu ủng hộ của cơ quan thượng cấp. Tuy nhiên con số một tỷ quá lớn, có lẽ cơ quan thượng cấp cũng không cầm ra được nhiều tiền như vậy. Lần trước Uyển bí thư tự thân xuất mã, cũng chỉ kiếm được gần hai trăm vạn.
Tống Hiểu Vệ nhìn Chu Bằng Cử khẽ gật gật đầu.
Xem ra Chu Bằng Cử thật đúng là người cao minh, chuyện này lúc trước hắn đã định ra giọng điệu, tránh đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng công phu sư tử ngoạm, “Phân phối” cho hắn nhiệm vụ một ngàn vạn, hai ngàn vạn thì phiền toái. Thể diện của Bí thư thị ủy trị giá hai trăm vạn, thể diện của tân bí thư mình, đoán chừng cũng trị giá bằng con số này, quá nhiều cũng không được, khiến người khác khó chịu.
Thấy Chu Bằng Cử vội vàng nhảy ra ngoài, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy lo lắng. Chu Bằng Cử rõ ràng hạ quyết tâm dựa vào Tống Hiểu Vệ, trước mắt có lẽ cán bộ ôm tâm tư này cũng không ít.
Lai lịch của Tống Hiểu Vệ thế nào chứ, là thư kí của Phương Đông Hoa, lại có Bí thư địa ủy Tào Chấn Khởi làm chỗ dựa, bản thân chiếm cứ lấy chiếc ghế Bí thư thị ủy, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, quả thật cũng là đối tượng đáng được dựa vào.
Hơn nữa đối với Chu Bằng Cử mà nói, hợp tác với Tống Hiểu Vệ tốt hơn hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Trên lý luận, giữa Phó Chủ tịch thường vụ thành phố và Bí thư thị ủy cũng không có xung đột lợi hại, giữa Chủ tịch thành phố và Phó Chủ tịch thường vụ thành phố cũng không phải ôn hòa như vậy, một số ích lợi lúc nào cũng khó tránh khỏi phát sinh xung đột, “Điều kiện tiên quyết” lả hợp tác lẫn nhau không đủ chắc chắn.
Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, trải qua mấy tháng tiếp xúc với Chu Bằng Cử, cũng không cảm thấy Chu Bằng Cử là đồng chí đáng bắt tay hợp tác. “Lòng hơn thiệt” của người này quá nặng, quá thực tế. Phàm là việc gì, nghĩ đến đầu tiên đều là mình có lợi ích hay không, điểm xuất phát mới thành vấn đề. Nếu Lưu Vĩ Hồng muốn mượn hơi hắn, đầu tiên sẽ phải trải qua cửa ải bản thân này mới được. Một số bước có thể nhường, một số bước tuyệt đối không thể nhường.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ha ha, cái này cũng không có thể quơ đũa cả nắm, khởi công xây dựng tòa nhà làm việc và phát triển kinh tế địa phương, là hai khái niệm khác nhau, cơ quan thượng cấp cũng sẽ có đối đãi khác nhau.
Trong đầu Tống Hiểu Vệ có chút khó hiểu.
Tại sao Lưu Vĩ Hồng làm vậy?
Lẽ nào muốn mình đi làm “Hành khất” van xin ông nội, bà nội kiếm tiền cho hắn? Xây dựng kinh tế không phải là chuyện Chủ tịch thành phố quản lý sao?
- Lưu Chủ tịch yên tâm, thời điểm nên ra mặt, tôi nhất định sẽ ra mặt, hết sức tranh thủ. Trước mắt tài chính trong tỉnh và Địa khu cũng không phải dư dả, ủng hộ của thượng cấp chủ yếu là ý nghĩa tượng trưng. Phần lớn nguồn gốc tài chính, chính quyền thành phố vẫn nên nghĩ cách khác. Nếu chỉ đơn thuần lệ thuộc vào ủng hộ của thượng cấp, cũng không đáng tin.
Tống Hiểu Vệ vẫn mỉm cười, hòa khí nói.
Hắn làm thư kí cho Phương Đông Hoa nhiều năm đương nhiên cũng biết kiềm chế, bất kể trong lòng tức giận như thế nào, ngoài mặt đều không dễ lộ ra. Tuy nhiên ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, chúng ta mỗi người quản một khối, vấn đề khó khăn của xây dựng kinh tế, chủ yếu vẫn là Chủ tịch thành phố đi giải quyết, đừng đẩy lên người tôi. Nếu tôi ôm đồm thì Chủ tịch thành phố làm gì, bày biện đẹp mắt à?
Cái Lưu Vĩ Hồng muốn chính là câu nói này.
- Ha ha, Tống Bí thư nói rất có đạo lý, vấn đề xây dựng kinh tế, chủ yếu vẫn là chính quyền chịu trách nhiệm, chính quyền thành phố dĩ nhiên muốn thúc đẩy đầu óc nghĩ cách, chỉ cần cơ quan thượng cấp và thị ủy ra sức ủng hộ, lúc nào cũng có thể nghĩ ra cách.