Quan Gia

Chương 1154: Chương 1154: Lưu Nhị, anh quá yên ổn mà hư hỏng rồi!






- Phó cục trưởng Lưu, Bí thư Viên... Có gì muốn chỉ thị?

Sững sờ một lúc, Lư Đức Vĩ mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi, thân mình không kìm lòng nổi hơi nghiêng nghiêng, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ chú ý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.

Xem ra, cho dù Lư Đức Vĩ là dự kiến thế nào, kinh ngạc thế nào, “Bản năng cán bộ” của ông ta từ trước đến nay vẫn chưa từng biến mất, mẫn cảm chính trị trước sau xếp hàng đầu. Một lời nói ra đâm thẳng vào yếu điểm, mà không cần phải giằng co, ví dụ như Lưu Vĩ Hồng vì sao phải làm vấn đề linh tinh như vậy.

- Bí thư Viên nói, Trần Kiếm trước kia luôn luôn công tác cùng một chỗ, về tầm mắt, quả thật còn cần khai thác thêm. Xem ra công tác giao lưu cán bộ này, cần tiến hành nhiều hơn . Đây là nguyên văn Bí thư Viên nói.

Lưu Vĩ Hồng thuật lại nguyên văn lời Viên Đông Bình không kém một chữ.

Hai mắt Lư Đức Vĩ, lập tức sáng bừng lên.

Lời này của Viên Đông Bình, kỳ thật đã nói vô cùng minh bạch. Rất hiển nhiên, Viên Đông Bình cũng không muốn thấy Trần Kiếm ở Bình Nguyên cùng Hạ Cạnh Cường tử chiến, trên tình cảm ông ta phải bảo vệ Trần Kiếm, nhưng Hạ Cạnh Cường thậm chí toàn bộ nhà họ Hạ phát sinh xung đột quá mức trực tiếp , Viên Đông Bình cũng hết sức không bằng lòng.

Chỉ cần Viên Đông Bình quyết tâm, việc Trần Kiếm rời khỏi Bình Nguyên, đã thành kết cục đã định.

Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, mặc dù không phải là bánh trái ngon ngọt gí đó, nhưng đối với Lư Đức Vĩ mà nói, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.

Tần Quan là thành phố cấp phó tỉnh, Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan là cấp giám đốc sở, và cùng một cấp bậc với Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, nhưng nếu luận thực quyền, giữa hai bên, cũng ngang bằng nhau. Ví dụ như Trần Kiếm nếu điều nhiệm tới thành phố Tần Quan, dù không được việc gì cũng phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy hoặc là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nếu không cũng là Phó bí thư Thành ủy, không thì cũng có khả năng làm Phó Chủ tịch thành phố, đó là sự thay đổi rất rõ ràng. Đạo lý như vậy, Lư Đức Vĩ từ phi thường ủy Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan điều nhiệm Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, tuy chưa nói tới thăng chức, nhưng cũng là sự trọng dụng vững chắc, thật giống như ông ta ở Tần Quan tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, hơn nữa còn xếp hạng cao.

Trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy, phân lượng của Bí thư Thành ủy Bình Nguyên cũng cao hơn phân lượng của Phó Chủ tịch thành phố. Người ta kia đứng đắn là thân phận chư hầu một phương.

Còn một điểm, đối với Lư Đức Vĩ mà nói, cũng rất quan trọng. Đó chính là lý lịch công tác của y, từ nay về sau sẽ phát sinh nhiều biến chuyển lớn. Trước đó, con đường làm quan của ông ta bị gắn mác là bộ phận giao thông. Y trước kia ở Bộ giao thông, sau lại ở sở Giao thông tỉnh, hiện tại tới thành phố Tần Quan, lại là phân công quản lý công tác giao thông như trước. Chỉ một lý lịch công tác như vậy, đường lên chức càng hẹp, khó khăn càng lớn. Dựa vào “Quy trình” bình thường, Lư Đức Vĩ nếu muốn tiến thêm một bước ở tỉnh, chỉ có thể nghĩ biện pháp được gọi về sở Giao thông, chính vị Giám đốc sở, hay là cấp giám đốc sở, sau đó tranh thủ mấy năm, lên đến vị trí Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông.

Đến đây là hết!

Khả năng thăng chức cực kỳ nhỏ, trừ phi ông ta có thể được gọi về, còn có một chút hy vọng trở thành Phó trưởng ban thường trực, về phần vị trí Trưởng ban bộ giao thông, thì có nghĩ cũng không cần nghĩ.

Trên mộ tổ còn chưa bốc khói đen.

Mà đây chỉ là một loại khả năng, hơn nữa xác suất gặp phải cũng rất nhỏ.

Nhưng nếu ông ta có thể đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, thì hoàn toàn khác hẳn. Tối thiểu, thành công nhảy khỏi cái mác bộ giao thông, thành tai to mặt lớn thật sự chủ quản một phương, nhân vật số một quản lý toàn bộ. Con đường lên chức sau này, lập tức được mở rộng hơn rất nhiều. Phó chủ tịch tỉnh, Thủ trưởng Tỉnh ủy mấy thủ trưởng chức năng bộ môn, các chức phó bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cũng đều có thể trở thành trạm tiếp theo của ông ta.

Hơn nữa một khi đã làm qua Bí thư Thành ủy, trong cảm nhận của lãnh đạo cũng có sức nặng hơn, rõ ràng không giống.

Mà theo tình hình tỉnh Lũng Tây mà nói, hai bộ máy thành viên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đại bộ phận đều là từ vị trí Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 mà lên, xuất thân từ ban ngành tỉnh, không trải qua chủ quản địa phương mà trực tiếp tiến lên quan to, đã ít càng ít

Hiện tại Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đưa một cái bánh có nhân lớn như vậy, rơi xuống đầu ông ta, bảo sao Lư Đức Vĩ không kích động?

Tuy nhiên Lư Đức Vĩ vẫn duy trì điềm tĩnh và phong độ, cười nói:

- Phó cục trưởng Lưu này, trao đổi cán bộ, chỉ sợ cũng cần thống nhất sắp xếp với lãnh đạo?

Trần Kiếm muốn di chuyển, người nhằm vào vị trí này, không biết sẽ có bao nhiêu. Nhưng nhất định không đến lượt Lư Đức Vĩ tôi đi tiếp nhận, tôi và Bí thư Viên cũng không phải rất thân thiết.

- Cho dù như thế nào, luôn có một cơ hội.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, đáp, ánh mắt cố ý trong lúc vô tình, liếc qua mặt Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến nâng chén rượu lên, chậm rãi uống một ngụm, làm như không nhận ra.

Tên đáng ghét này, lại còn tính lợi dụng mình, nhưng chuyện này, xảy ra hơi bất ngờ, Trịnh đại tiểu thư còn chưa sẵn sàng, cũng sẽ không dễ dàng bị cuốn vào.

Ba người kết thúc bữa ăn khuya, đã là hơn mười giờ tối, Lư Đức Vĩ lễ nghĩa chu đáo, tự mình nhận lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến về khách sạn Vương triều Đại Đường.

Trước khi xuống xe, Trịnh Hiểu Yến bỗng nhiên nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Lư, ba tôi ngày mai phải quay về Bắc Kinh họp.

Lư Đức Vĩ vui mừng quá đỗi, nói liên thanh:

- Cảm ơn Hiểu Yến, cảm ơn!

Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nhẹ nhàng xuống xe, cùng Lưu Vĩ Hồng đi tới tầng trệt.

- Này, anh làm cái gì? Luôn tính kế với ba của tôi như vậy, rất không trượng nghĩa.

Trịnh Hiểu Yến không vội về phòng mình, đi theo Lưu Vĩ Hồng, vào một gian phòng tiêu chuẩn tama hắn ở, vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa phòng, liền hầm hừ ồn ào, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên vẻ mặt rất khó chịu.

- Ai, Trịnh đại tiểu thư, em nói lời này oan cho anh? Nói chuyện theo đúng lương tâm mình được không?

Lưu Vĩ Hồng cũng trừng mắt, một tay ôm lấy thân hình mềm mại của cô kéo lại đây, bàn tay to thô ráp, lập tức liền dính với bộ ngực nóng ấm của Trịnh Hiểu Yến, dường như muốn sờ vào lương tâm của Trịnh đại tiểu thư. Tuy nhiên chỗ tay đặt vào, thấy mềm mại vô cùng, cũng không phải vị trí trái tim.

- Thôi đi!

Trịnh Hiểu Yến không chút khách khí, lập tức bỏ tay Lưu Vĩ Hồng ra, eo thon nhỏ uốn éo, lộp bộp lộp bộp đi tới ghế dựa, đặt mông ngồi xuống.

Đêm nay, là do cục Giám sát tự mình chịu kinh phí, Phó cục trưởng Lưu lập tức liền trở nên keo kiệt vô cùng, nói cái gì cũng không chịu chọn phòng sang trọng, ngay cả một phòng lộng lẫy cũng luyến tiếc, chỉ cấp cho đoàn người một gian phòng bình thường. Gian này không có sô pha lớn, chỉ có hai chiếc ghế dựa.

Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận, lập tức đi qua, giật mở rèm che, mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc

- Lưu Nhị, anh làm cái gì, sao phải kéo nhà họ Trịnh của em xuống nước chứ? Em nói với anh nha, chúng ta quan hệ tốt là một chuyện, đây là quan hệ cá nhân của chúng ta, quan hệ giữa nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh, lại là một việc khác, đừng hòa trộn cùng một chỗ biết không? Đừng cho là ba tôi dễ bị lừa gạt, ông ấy nếu tức giận, nói cho anh biết, Lưu Nhị, anh sẽ chịu không nổi!

Trịnh Hiểu Yến vẫn thở hồng hộc như trước, oán giận nói.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói vô tình:

- Linh Linh, anh cũng nói cho em biết, anh còn dựa vào đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa. Lần này, ông ta giúp được anh thì giúp, không muốn cũng phải giúp. Bằng không, anh trừng phạt con gái ông ta!

- Anh... anh vô lại, anh khốn khiếp...

Trịnh Hiểu Yến quả thực bị chọc tức.

Tuy nhiên nói là nói như vậy, Trịnh Hiểu Yến thật là có chút chột dạ, có vẻ như nếu tên này muốn trừng phạt chính mình, có rất biện pháp, vốn Trịnh Hiểu Yến trong lòng hơi không vui, bị người kia thủ đoạn chồng chất, giày vò hết lần này đến lần khác, Trịnh đại tiểu thư chịu hết nổi, cuối cùng không thể không giơ tay đầu hàng!

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Linh Linh, nếu không ta đánh cuộc, ngày mai sau khi Lư Đức Vĩ đi Bắc Kinh, gặp ba em, ba em xác định chắc chắn làm theo ý tứ của anh, em có tin hay không?

- Hừ!

Trịnh Hiểu Yến xoay đầu, không phản ứng.

Kỳ thật Trịnh Hiểu Yến cũng rõ, lần này Lưu Vĩ Hồng tám phần lại sẽ “Thực hiện được”, người này làm đại sự, cho tới bây giờ cũng chưa từng tính sai. Đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa ra vẻ trước kia rất có thành kiến với Phó cục trưởng Lưu, bị sự cứng rắn của người này gây ấn tượng mà đã có sự thay đổi. Thủ pháp mượn lực đẩy lực, được sử dụng đặc biệt thuần thục, Trịnh Quảng Nghĩa còn phải coi trọng hắn hơn đấy

Lưu Vĩ Hồng trở lại một chiếc ghế khác, ngồi xuống, nói:

- Cải cách và sửa đổi giáo dục, phải được đứng vững. Anh hiện giờ không công tác tại địa phương, không có cách nào đưa một bản mẫu ra. Mà thứ này, nhất định phải có thí điểm, bằng không không có sứ thuyết phục

- Lưu Nhị, tuy rằng lần này em cũng hiểu anh đúng, nhưng không nói gạt anh, hiện tại trong lòng vô cùng khó chịu. Đây thật đúng là đại sự, làm không tốt tất cả sẽ bị bề trên giáo huấn, đến lúc đó thì khổ sở lắm.

Trịnh Hiểu Yến lo lắng nói.

Mặc dù Lưu Vĩ Hồng thành công với việc trói Hạ Cạnh Cường lên chiến xa, nhưng một Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa còn có một Hạ Cạnh Cường, vẫn chưa đủ ghê ghớm. Trong mắt con nhà quyền quý và nhân vật lớn tập đoàn chính trị, Hạ Đại thiếu gia cũng tốt, Lưu Nhị cũng thế, đều là thế hệ con cháu, con nít ranh!

Hai con nít ranh, lại dám đối đầu với chính sách quan trọng của trung ương, cũng quá ư xem trọng chính mình.

- Hơn nữa, việc này bọn họ cũng không phải không có chút đạo lý. Hiện tại trước tập trung hết thảy lực lượng phát triển kinh tế, và khi kinh tế phát triển lên rồi, có tiền rồi quay lại làm giáo dục phổ cập, y tế phổ thông, cũng là con đường khả thi.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Đợi cho đến lúc đó, xã hội cũng đã rối loạn hết rồi, dân tâm cũng đã không còn. Toàn bộ diện mạo tinh thần quốc gia và tín ngưỡng của nhân dân, tất cả đều sẽ xuất hiện vấn đề lớn. Đến lúc đó bất kể ai đi lên, đều là ngồi trên đống lửa. Hiện tại không ngăn cản, thì sẽ không kịp.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Trịnh Hiểu Yến nửa tin nửa ngờ.

- Đương nhiên. Em có thể tưởng tượng một chút, nếu trong tình huống này Đặng Uyển Nhi trở thành hiện tượng phổ biến, thì sẽ thế nào?

Trịnh Hiểu Yến trầm mặc một chút, còn nói thêm:

- Ai, nhưng em nhắc nhở anh, cho dù lần này, ba giúp anh một phen, anh cũng đừng tưởng rằng từ nay về sau, nhà họ Trịnh và nhà họLưu trở thành bạn tốt... Ba rất cố chấp, không dễ thay đổi đâu

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến một cái, vẻ mặt cho thấy rất đáng cân nhắc.

- Vậy đừng lo, em không phải đã nói qua, nhà họ Lưu là nhà họ Lưu, Lưu Vĩ Hồng là Lưu Vĩ Hồng sao? Không thể nhập làm một được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.